Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 300

Chương 300

Mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng, vội vàng lên: “Bắc Minh Quân, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh, là con rể tương lai của thị trưởng thành phố A, không sợ thân bại danh liệt ư, anh có gan thì cứ tuyên bố với thiên hạ rằng ban đêm làm chuyện bậy bạ với phụ nữ ở ven đường.”

Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lùng, mông lung từ trước đến nay chưa từng có.

Động tác mở cửa xe dừng lại.

Đôi mắt lạnh lẽo híp lại: “Được đó nhỉ, còn biết khích tướng tôi.”

Hung hăng, lại dùng rất thật mạnh về phía thân thể của cô.

Cô đau đến nỗi trái tim co thắt dữ dội.

Mãi một hồi lâu, thẳng cho đến khi thái dương của anh cũng toát ra mồ hôi hột, anh mới nhanh gọn lui ra từ trong thân thể của cô.

Trong ánh mắt đầy sự phẫn nộ lúc nãy, dần dần đã khôi phục lại sự tỉnh táo trước kia.

Ngón tay chậm rãi vuốt ve lại mấy sợi tóc lung tung thay cho cô, giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi giống như ma quỷ.

“Cô nói rất đúng. Người có thân phận cao quý giống như tôi, sao lại cho phép mình xảy ra chuyện xấu như vậy được?”

Sau đó, anh hờ hững cười một tiếng.

Nụ cười này đẹp đến nỗi giống như hoa anh túc nở rộ dưới ánh nắng ban mai.

Một giây sau, Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy mình bị bàn tay của anh nhấc lên không…

Sau đó cửa xe mở ra.

Tiếp theo, cô bị ném ra bên ngoài giống như là một con búp bê bị rách, cạnh…

Bị anh ném lên trên đường lớn ở ngoài xe.

“Vù vù vù…” Tiếng xe gào thét rít qua bên tai.

Thiếu chút nữa là cô đã bị xe đụng cho nát tan…

Một giây sau, một cái áo khoác lớn xen lẫn mùi thuốc lá ném mạnh lên trên cơ thể của cô.

“Nhớ kỹ, trừ phi tôi không muốn chơi đồ chơi giống như cô, nếu không thì đồ chơi vĩnh viễn không có tư cách kêu dừng.” Tiếng nói lạnh lùng của anh truyền ra từ trong xe, nhìn từ trên cao xuống: “Quay về tắm rửa sạch sẽ, tôi tuyệt đối không cho phép trên người của cô có mùi của người đàn ông khác…”

“Cạch…”

Cửa xe bị đóng lại một cách vô tình.

Sau đó, cô trơ mắt nhìn anh khởi động xe, chiếc Hummer hòa vào màn đêm đen kịt.

Để lại cô chật vật một thân một mình.

Có làm như thế nào cũng không nghĩ đến, người đàn ông kiêu ngạo điên cuồng này lại ném cô lên trên đường lớn như vậy!

Khởi Hiên!

Trong lòng của cô lướt qua cái tên này, bàn tay của cô không khỏi nắm chặt, nắm chặt lại

Phủ chiếc áo khoác bị ném ra bên ngoài xe, Cố Tịch Dao chạy về nhà một cách khó khăn.

Lúc này Trình Trình đã làm bài tập xong rồi.

Bình Luận (0)
Comment