Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2105

Chương 2105

Đợi khi bọn họ xuống lầu ăn cơm đã là hơn 9 giờ.

Trình Trình không có nghỉ ngơi, luôn ôm chiếc máy tính của mình. Mấy ngày nay bọn họ ra ngoài chơi, Bắc Minh Đông gần như như hình với bóng với bọn chúng. Cho nên căn bản không cơ hội đi xem thử trong nhà có xảy ra chuyện gì hay không.

Cậu nhóc lợi dụng mấy tiếng thời gian hiếm có này, mau chóng xem camera trong nhà.

Chỉ đáng tiếc thời gian quá ngắn, cộng thêm thời gian ghi hình đều rất dài, tua nhanh thì không tra được manh mối. Phát chậm thì nhiều ngày như vậy có từng đó đoạn ghi hình cả ngày, muốn xem hết cũng phải mấy ngày.

Khi bọn họ ăn cơm trong phòng ăn, trong đại sảnh truyền đến tiếng bước chân, Bắc Minh Quân trở về rồi.

Anh nghe thấy trong phòng ăn có tiếng động, đi vào nhìn, chỉ thấy hai cậu con trai của mình còn cả Bắc Minh Đông đang ngồi ăn cơm ở đó.

Bắc Minh Đông cười hì hì giơ tay chào anh: “Hi, lâu rồi không gặp.”

Bắc Minh Quân liếc nhìn anh ta, sau đó đanh mặt hỏi: “Ba người sao lại về rồi?”

“Ồ, nói ra thì dài, nói ra…” Khi Bắc Minh Đông muốn lấy tư thái thản nhiên, kể ra lý do bọn họ tại sao lại về thì bị Dương Dương cướp mất lời.

Cậu nhóc nói lại những lời lúc mới về nhà cho Giang Tuệ Tâm lặp lại với Bắc Minh Quân, sau đó oán trách nói: “Chúng con sau khi về nhà phát hiện trong nhà không có xảy ra chuyện gì cả, mọi thứ bình thường. Ba, ba nói Trình Trình có phải có chút thần kinh không. Nghe ngữ khí của ba không giống trước đây thì nói trong nhà xảy ra chuyện.”

Bắc Minh Quân tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc. Không ngờ Trình Trình chỉ thông qua ngữ khí của anh trong điện thoại đã nghe ra điều khác biệt.

Anh liếc nhìn Trình Trình, chỉ thấy cậu nhóc đang ngẩng đầu nhìn anh, dường như đang chờ đợi anh có thể nói điều gì đó.

Nhưng vào lúc này, Bắc Minh Quân cái gì cũng không nói, tránh khiến tụi nhỏ lo lắng thêm nữa.

Bắc Minh Quân đi đến trước mặt Trình Trình, đưa bàn tay to xoa nhẹ đầu của cậu nhóc: “Là con nghĩ nhiều rồi, ngày đó ba có hơi không thoải mái, cho nên khiến con hiểu lầm rồi.”

“Hừ… thì ra là vậy, Trình Trình anh thần kinh quá mẫn cảm rồi, còn hại em khổ nữa chứ.” Dương Dương nghe thấy sự thật như vậy thì lại bắt đầu oán trách.

“Dương Dương, đừng nói nữa. Trình Trình thật ra cũng là một lòng nghĩ cho gia đình không phải sao. Được rồi được rồi, chuyện này ai cũng không cần truy cứu trách nhiệm của ai nữa, cứ cho qua như vậy đi. Mau chóng ăn cơm đi.” Bắc Minh Đông lại bắt đầu làm người hòa giải.

Trình Trình nghe lời của ba nói, ít nhiều trái tim cũng buông xuống được. Có điều cậu nhóc nhìn bộ dạng bây giờ của ba, dường như không phải thoải mái như ba đã nói, có lẽ thật sự có xảy ra chuyện, chỉ có điều ba không muốn để bọn họ biết.

Chỉ có điều ba không muốn nói, vậy thì cũng không đoán ra được. Chỉ có thể hy vọng trong nhà không có chuyện gì xảy ra…

Ăn bữa tối xong, mọi người tự mình trở về phòng của mình.

Càng lúc càng khuya, Trình Trình nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được.

Cửa sổ phòng của Trình Trình nhìn ra sân, không biết từ khi nào, cậu nhóc thấp thoảng nghe thấy tiếng ô tô, sau đó tiếng cửa lớn mở ra.

Bình Luận (0)
Comment