Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1827

Chương 1827

Cố Tịch Dao, khẽ lắc đầu: “Hay là đừng đi nữa, tôi nhìn thấy hành vi tội ác của bọn chúng, tôi sợ sẽ bị bọn chúng cướp mất.”

“Đi đi, không cần phải sợ, đã có tôi.” Đường Thiên Trạch nói xong liền đưa tay ra, cũng không quan tâm Cố Tịch Dao có đồng ý hay không, trực tiếp kéo cô đứng dậy khỏi bãi cỏ, đi về phía đàn chim bồ câu.

Đám chim bồ câu nhìn thấy hai người đi về phía bọn chúng, hơn nữa sau khi nhìn thấy Đường Thiên Trạch, rõ ràng vô cùng thân thiết.

Có mấy con vỗ cánh bay lên, đậu xuống lên vai anh.

Đường Thiên Trạch lấy một chiếc túi nhỏ từ trong túi áo ra, nói với Cố Tịch Dao: “Cô nâng cánh tay lên, để bọn chúng đậu lên.”

Cố Tịch Dao khẽ cười, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng đối mặt với những tiểu tinh linh biểu tượng cho hòa bình và tình hữu nghị, càng cảm thấy vui vẻ.”

Cô làm theo lời Đường Thiên Trạch nói.

Đường Thiên Trạch thò tay vào trong chiếc túi nhỏ lấy ra một ít gạo, đặt vào lòng bàn tay đang xòe ra của Cố Tịch Dao.

Đám chim bồ câu nhìn thấy có đồ ăn, lũ lượt bay lên cánh tay của Cố Tịch Dao. Cái miệng nhỏ mổ xuống lòng bàn tay của cô, sợ cái mỏ cứng rắn của mình sẽ làm bàn tay trắng nõn này bị thương.

Điều này khiến Cố Tịch Dao cảm thấy lòng bàn tay mình ngứa ngáy.

“Anh nhìn đi, bọn chúng đang ăn đó. Có thời gian tôi nhất định sẽ đưa mấy đứa nhỏ đến đây.” Cố Tịch Dao phát hiện bọn chúng không hề đáng sợ như mình tưởng tượng, ngược lại rất đáng yêu.

Cô quay đầu nhìn Đường Thiên Trạch, chỉ thấy trên hai vai anh có hai con chim bồ câu, đồ ăn trong tay của anh đưa đến bên miệng bọn chúng.

Dưới chân bọn họ còn có hơn chục con đang vỗ cánh, trơ mắt nhìn đồng loại của mình thưởng thức đồ ăn ngon.

Miệng của bọn chúng phát ra những tiếng “chiếp chiếp”, giống như đang nói đừng quên bọn chúng.

Đường Thiên Trạch đổ tất cả thức ăn trong túi xuống đất.

Trong nháy mắt đám chim bồ câu đã sôi sục.

“Buổi sáng hôm nay thật sự rất vui.” Cố Tịch Dao và Đường Thiên Trạch trở về xe của mình, trên mặt không giấu được nụ cười rạng rỡ.

Đường Thiên Trạch khẽ cười: “Thấy chưa, thực ra lúc tiếp xúc với động vật và thiên nhiên, sẽ khiến tất cả những chuyện không vui tan biến hết. Sau này có chuyện gì không vui, không được như ý hãy đến đây. Bọn chúng sẽ đem tất cả những phiền não của cô đi.”

Nói đến đây, anh ta đưa tay lên xoa đầu Cố Tịch Dao: “Ở đây có một sợi lông chim bồ câu.”

Tay của anh ta nhẹ nhàng nắm lấy sợi lông trắng muốt, đồng thời cũng nắm lấy một sợ tóc của Cố Tịch Dao, khẽ nhổ.

“Aiya.” Cố Tịch Dao khẽ kêu lên.

“Ngại quá, nhất định là lúc tôi lấy lông chim đã không cẩn thận nắm lấy tóc cô.’ Đường Thiên Trạch vội vàng xin lỗi, sau đó lắc lắc chiếc lông chim ở trước mặt cô.

Cố Tịch Dao khẽ cười: “Không sao. Tôi muốn đến văn phòng Luật, có muốn tôi đưa anh đi một đoạn không?”

“Không cần đâu, tôi còn phải đi đến chỗ khác có chút chuyện. Sau này có cơ hội sẽ ngồi xe của cô.” Đường Thiên Trạch khẽ cười, đút hai tay vào trong túi.

Bình Luận (0)
Comment