Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1038

Chương 1038

“Nhưng anh chưa muốn về mà, anh vẫn muốn chơi…” Dương Dương chu môi, thái độ của cậu nhóc đã mềm mỏng đi một chút.

Trình Trình kéo tay Dương Dương đang không cam lòng mà lôi đi: “Đi thôi.”

Hôm nay, đối với Trình Trình mà nói, là một ngày cột mốc đáng nhớ.

Vì đây là lần đầu tiên ba đưa hai anh em ra ngoài chơi, lần đầu tiên bố nói “xin lỗi” với hai đứa… Từng ấy đã đủ để làm cậu thỏa mãn lắm rồi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú bất giác vẽ nên một nụ cười tràn đầy hạnh phúc…

Lúc Cố Tịch Dao bước ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã tối rồi.

Cô ngước lên nhìn bầu trời đen kịt, chỉ có vài ngôi sao nhỏ đang tỏa ánh sáng lờ mờ.

Một nỗi buồn man mác chợt lướt nhẹ qua tim.

Lục Lộ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.

Vân Chi Lâm vừa làm luật sư bào chữa cho Lục Lộ, lại vừa tự mình ở trong bệnh viện dưỡng thương, thế nên anh đã chủ động đề nghị chăm sóc cho Lục Lộ, để cô về trước vỗ về lũ trẻ.

Mà báo cáo giám định DNA phải cần ba ngày nữa mới có kết quả.

“Lục Lộ… có phải là mẹ con không…” Cô lẩm bẩm tự hỏi, lại nhớ đến Vân Chi Lâm đã từng kể với cô về cuộc sống mà Lục Lộ phải trải qua trong những năm qua, cô không khỏi thấy sống mũi cay cay…

Nhớ đến cô bé chơi ở Sabah, cô vội vàng bấm điện thoại gọi cho Anna.

“…” Bên kia bắt máy rồi, cổ họng cô bỗng nhiên nghẹn lại, không nói nên lời.

“Alo, Tịch Dao? Là cô phải không? Sao không nói gì thế…” Giọng của Anna vang lên.

Ngay sau đó, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói non nớt đầy háo hức của cô bé: “Mẹ, mẹ… dì Anna ơi con muốn mẹ…”

Cô bé cầm điện thoại lẩm bẩm trở lời: “Alo, mẹ ơi, có phải mẹ không?”

“Ha…” Cô Tịch Dao hít một hơi, sống mũi cay cay, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cục cưng nhỏ, là mẹ đây, dạo này con có ngoan ngoãn tiêm với uống thuốc không, có nghe lời dì Anna không thế?”

“Huhu… bao giờ mẹ mới đến đón Cửu Cửu? Cửu Cửu không muốn tiêm đâu, đau lắm… Không muốn uống thuốc đâu, khó uống lắm…” Cô bé nũng nịu, giọng nghẹn đặc lại như sắp khóc.

Cố Tịch Dao nghe thấy vậy liền cảm thấy chua xót: “Bé ngoan, đợi khi nào bệnh khỏi hẳn mẹ sẽ đến đón con nhé, được không?”

“Thật ạ?” Cô bé nghe thế thì vui vẻ hẳn lên.

Cố Tịch Dao có thể tưởng tượng ra khuôn mặt vui cười ngọt ngào thuần khiết của con gái ở bên kia điện thoại: “Ừm, thật mà! Mẹ sẽ không rời xa Cửu Cửu nữa đâu, nhé?”

Bản thân cô đã nếm đủ sự khổ sở khi phải xa rời mẹ mình rồi, làm sao cô có thể để con gái mình lại phải chịu cảm giác đau khổ dằn vặt này như cô chứ?

“Hay quá! Mẹ quá tuyệt! Cửu Cửu yêu mẹ, yêu đến mãi mãi sau này… hihihi…”

Trong đôi mắt trong veo của cô, phủ lên một làn nước mắt óng ánh, cô cười nói: “Mẹ cũng yêu Cửu Cửu, yêu con mãi mãi…”

Cố Tịch Dao lê tấm thân mệt mỏi về khách sạn Thiên Nga Nhỏ.

Chuyện hôm nay xảy ra đột ngột quá.

Sợ đám trẻ lo lắng cho mình, cô chỉ có thể cố gắng vực lại tinh thần. Cô lấy hai mặt vỗ vỗ lên khuôn mặt cau có, rồi mỉm cười mở cửa…

Bình Luận (0)
Comment