Cố Tổng Sủng Thê

Chương 339



Bạch Lâm Anh lắc đầu: “Tôi vẫn chưa tìm ra.

Người đó tránh tất cả các máy quay.

Tôi không biết thứ này được đặt ở đó từ khi nào”
Bạch Lâm Anh có thể chắc chắn rằng người đó nhất định là một cao thủ.
“Tiếp tục điều tra, chắc chản sẽ để lại dấu vết.

Tôi không tin cái này tự dưng mà có.


Phái thêm người, nhất định phải tìm được người đã gửi tài liệu”
“Vâng” Bạch Lâm Anh vội vàng chạy ra ngoài.
Đôi mắt của Cố Văn sắc bén, xem ra ai đó muốn ra tay rồi.

“Cậu hai, anh không nghĩ chuyện này kỳ lạ sao?” Ngôn Bảo.

luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
“Cậu đang muốn nói người đó làm thế nào mà tránh được.

tất cả các máy quay?” Cố Văn hỏi.
“Đúng vậy, công ty chúng ta là một trong những công ty tốt nhất ở Hà Thành, các biện pháp an toàn cũng rất tốt.

Người đó không thể nào tránh được tất cả các máy quay” Bạch Lâm Anh vừa nói người đó không để lại dấu vết gì, Ngôn Bảo nghĩ đây đây là điều không thể.
Cố Văn trầm tư một lúc rồi nói: “Cậu đang muốn nói rằng người đó ở ngay trong công ty?”
“Đúng vậy” Ngôn Bảo cảm thấy chỉ có người trong nội bộ công ty mới có thể làm chuyện này mà thần không biết quỷ.

không hay.

“Đi kiểm tra danh sách người ra vào công ty, nếu có người khả nghị, lập tức báo cho tôi...”
“Không cần tra, tôi tới rồi đây” Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi vào.
“Anh là ai?” Ngôn Bảo cảnh giác, người đàn ông này làm sao.

vào được?
Lâm Dịch cởi mũ ra, ngồi xuống đối diện Cố Văn: “Lâm Dịch” Cố Văn đột ngột đứng dậy, Lâm Dịch, người đã giúp Mộc.

Mai sinh con.
“Chúng tôi tìm anh đã lâu mà vẫn không tìm được.

Sao hôm nay anh lại tự mình đến?” Cố Văn xua tay bảo Ngôn Bảo ra ngoài.
“Những ngày tháng ở ẩn chẳng vui vẻ gì, cho nên tôi chủ động dâng tới cửa” Lâm Dịch nói.
Thời gian này anh ta sắp ố Văn ép phát điên rồi.

Mỗi khi anh ta thay đổi chỗ ở đều sẽ bị phát hiện.

Anh ta chỉ có thể trốn chạy.


Bây giờ anh ta không còn nơi nào để đi thì chỉ bằng xuất hiện thôi.

Đọc thêm nhiều truyện ở # T r U m T r u y ệ n.Vn #
“Đứa bé vẫn ổn chứ?” Lâm Dịch chưa nghe được tin tức Mộc Mai xảy ra chuyện, điều đó có nghĩa là cả đứa trẻ và Mộc Mai đều đã sống sót.
“Rất ổn” Cố Văn trả lời.

Nếu không có Lâm Dịch, Mộc Mai và đứa trẻ đều không sống được.
Nghe được lời khẳng định của Cố Văn, Lâm Dịch nở nụ cười hài lòng: “Vậy thì tốt” Trâm tư một lúc, Lâm Dịch nói tiếp: “Tôi chủ động đưa tới cửa, sao anh còn không bắt tôi?”
“Tại sao tôi phải bắt anh?” Cố Văn hỏi ngược lại.
“Tôi với người đã bắt cóc vợ anh là đồng bọn”
“Nhưng anh cũng là người duy nhất đã cứu vợ tôi” Cố Văn đứng dậy đưa bức ảnh đặt cạnh bàn cho Lâm Dịch: “Vợ tôi đã kể cho tôi nghe rồi, chúng tôi †ìm anh là để trực tiếp cảm.

ơn”
Lâm Dịch nhận lấy, đó là hình ảnh Mộc Mai ôm đứa trẻ, Mộc Mai nở một nụ cười hạnh phúc, chắc hẳn bây giờ cô đang rất vui vẻ..


Bình Luận (0)
Comment