Cố Tổng Sủng Thê

Chương 207



Trong khoảng thời gian này, công ty quá bận, hiện tại anh chỉ muốn giải quyết những việc này càng sớm càng tốt để về nhà với vợ.
“Tôi sẽ thu xếp ngay bây giờ” Sở Trọng Văn nói xong liền rời khỏi văn phòng.
Tuy nhiên, trong vòng chưa tới 10 phút sau, Sở Đình Trung đã vội vã bước vào rồi nhìn chằm chằm vào Cố Văn: "Cố Văn, cậu đã làm gì?”
"Chú Trung vì chuyện gì mà hốt hoảng quay lại tìm tôi như vậy? Lúc chú rời đi, hình như không nói sẽ quay trở lại thì phải?" Cố Văn dựa vào xe lăn, khóe miệng nhếch lên như đang nghiền ngâm, không để người đàn ông vào trong mắt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Toàn Cầu Xâm Nhập
2.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3.

Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài
4.

Người Lạ Từng Thương
=====================================
“Vào đây” Chỉ một giây sau, bốn người đàn ông mạnh mế bước vào, đứng sau Cố Văn: “Đừng quên rằng đây là địa bàn của tôi.

Nếu tôi trực tiếp giết chết cậu, tôi không tin, nó còn có thể làm gì được tôi”

“Thật không? Hãy xem xem ai mới là ; người cười đến cùng nào” Cố Văn không hề có chút sợ hãi, e ngại nào.

Sở Đình Trung không ngờ rằng anh còn trẻ mà lại có can đảm như vậy, cũng có chút tò mò vì làm sao anh có thể luyện tập được như vậy.
Sau đó, Sở Đình Trung hạ lệnh một tiếng, bốn người đàn ông lực lưỡng nhằm vào Cố Văn mà đánh.

Mà chiếc xe lăn Cố Văn ngồi như có sự sống, linh hoạt tránh được các đòn tấn công của bốn người đàn ông lực lưỡng.

Hai tay khó địch nổi bốn chân, thể lực của Cố Văn đã không thể chống đỡ được nữa, nhưng điều mà người ta không thể ngờ được là anh vậy mà lại đứng dậy đá vào bốn tên đàn ông trước mặt, bốn tên đàn ông cường tráng ngã rạp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Sở Đình Trung trợn tròn đôi mắt, ông ta rút súng chĩa về phía Cố Văn, nhưng chỉ một giây sau đó Cố Văn đã lấy được cây súng của Sở Đình Trung.
“Chú Trung, chú không phải trẻ con, chơi với loại súng đồ chơi này là không tốt” Cố Văn cố ý chọc giận Sở Đình Trung.

Tuy nhiên, Sở Đình Trung vẫn chưa kịp phản ứng kịp sau cú sốc vừa rồi: "Cậu, không phải cậu bị què sao? Làm sao mà cậu còn có thể đứng lên được?”
"Tại sao tôi không thể đứng dậy?
Chẳng lẽ nói tôi ngồi trên xe lăn thì tức là bị què sao? Suy nghĩ của chú lại quá ngây thơ rồi đó: Cố Văn đứng dậy thì cao khoảng chừng một mét tám, trông vô cùng hoạt bát.


„ “Cậu, đây không phải là lừa gạt người khác hay sao? Cậu không sợ Cố Nam sẽ lại hại cậu thêm lân nữa hay sao?”
Dù mấy năm nay không ở Hà Thành, nhưng ở Hà Thành xảy ra chuyện gì, trong lòng ông ta đều nắm rõ ràng.

“Nếu như ngày hôm nay tôi đã dám đứng ở trước mặt ông, vậy thì đương nhiên cũng không sợ bị bọn họ biết được, cho nên ông.cũng không cần phải mượn lý do này để mà uy hiếp tôi” Cho tới bây giờ, Cố Văn cũng chưa từng sợ hãi một điều gì, những năm này sở dĩ anh yên lặng chịu đựng, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn chờ cơ hội
đánh một kích chí mạng ngày hôm nay mà thôi.

“Đúng rồi, chú hốt hốt hoảng hoảng chạy tới nơi này, rốt cuộc là muốn làm gì vậy, chú Trung?” Cố Văn đột nhiên
mở miệng nhắc nhở Sở Đình Trung, lúc này Sở Đình Trung mới nhớ tới chuyện chính mà ông ta muốn nói: “Thân
phận thực sự của cậu rốt cuộc là gì? Tại sao lại có người đột nhiên gọi điện cho tôi nói tôi từ bỏ số nguyên vật liệu thô kia cơ chứ? Còn muốn tôi phải đi thẳng đến đây tặng cho cậu”
Dựa vào cái gì mà có thể để cho thằng nhóc này chiếm hết món hời như vậy chứ? Ông ta đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua nguyên vật liệu về, làm sao có thể cứ như thế mà chắp tay nhường cho người khác được đây?
Khóe miệng lạnh nhạt của Cố Văn hơi nhếch lên: “Không ngờ là tốc độ xử lý công việc của người này cũng khá nhanh đấy chứ, vậy là chú đã đưa chỗ nguyên vật liệu đó về nước cho tôi, hay là do người của tôi đã tự mình trực tiếp kéo về được vậy”.


Bình Luận (0)
Comment