Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 689

Chương 689

Cấp trên đại nhân như nhận ra cô không muốn nói đề chủ đề này, cũng không hỏi tiếp, mà hỏi một vấn đề khác: “Đưa cô về đâu đây? Hay sống ở căn hộ của tôi tiếp?”.

“Không, cảm ơn ý tốt của anh, tôi có nơi mình muốn ở rồi”.

Cấp trên đại nhân cong môi, không nói nữa.

Hứa Tịnh Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài, hơi xuất thần.

Đường hơi thông thoáng được một chút, xe tiếp tục đi tới phía trước. Ở một ngã rẽ nọ, hai chiếc xe rẽ theo hai hướng khác nhau.

Tiêu Thuần tăng ca đến mười giờ, trở về căn hộ của mình thì sắp mười một giờ. Ra khỏi thang máy, cô ấy đi chưa được hai bước thì nhìn thấy một bóng người gầy gò ngồi trước cửa căn hộ của mình, bên cạnh còn có một chiếc valy thật to.

Cô ấy cứ tưởng mình bận bịu đến mức bị ảo giác, đứng lại tại chỗ, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, mọi thứ ở trước mắt vẫn không thay đổi…

Cô ấy chạy tới, mở to mắt, nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi đã đứng dậy khỏi mặt đất: “Cậu… cậu, cậu là thật hay ảo giác đấy? Không phải cậu đang ở nước ngoài sao? Sao lại…”.

Còn chưa nói xong, Hứa Tịnh Nhi đã cười đáp: “Nhớ cậu rồi, nên quay về đây”.

“Chậc! Quỷ mới tin!”.

Cô ấy miệng thì nói lời chán ghét, nhưng hai tay đã đưa ra, ôm chặt lấy Hứa Tịnh Nhi: “Về cũng không nói trước một tiếng, mình có thể đến sân bay đón cậu! Còn nữa, cậu đến nhà mình sao không gọi, cứ đứng đợi ở đây, lỡ mình thâu đêm không về thì sao”.

“Không phải cậu về rồi à?”, Hứa Tịnh Nhi nói, không muốn bầu không khí trở nên đẫm ước mắt, giả vờ trêu chọc: “Được rồi, cậu ôm làm mình không thở được, buông tay ra đi. Mình mới về, cậu lại định mưu sát mình à?”.

Tiêu Thuần cũng không có thích bám dính, lập tức buông tay ra: “Ai mà mưu sát được cậu chứ!”.

Cô ấy trừng mắt nhìn cô oán trách, sau đó lấy chìa khóa trong túi xách ra, mở cửa căn hộ, thuận tay đẩy valy vào trong.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi lại không vào, Tiêu Thuần quay đầu nhìn cô, quái lạ hỏi: “Vào đây đi, đứng ở cửa làm gì?”.

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Cậu còn sức không? Bây giờ mình rất muốn đi làm một việc lớn”.

Tiêu Thuần nhướng mày: “Không có sức cũng phải theo tới cùng, nói đi, làm cái gì?”.

Trong lúc nói, cô ấy đã bước ra khỏi cửa, lại đóng cửa lại.

Hứa Tịnh Nhi hài lòng cong cong khóe mắt, sau đó, chìa tay ra trước mặt cô ấy: “Cho mình mượn điện thoại của cậu gọi một cuộc điện thoại”.

Tiêu Thuần lập tức lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở khóa, đặt vào tay cô, tò mò hỏi: “Cậu cần gọi cho ai?”.

Hứa Tịnh Nhi cười bí hiểm, mở danh bạ ra tìm một cái tên, gọi đi.

Bên kia nhanh chóng bắt máy, tiếng nhạc rất ồn, vừa nghe đã biết là trong hộp đêm, giọng người đàn ông vang lên từ trong tiếng ồn ào: “Thuần Thuần, sao thế?”.

Vậy mà lại gọi cho Từ Soái… Tiêu Thuần ngây người, nhưng lại nhanh chóng hiểu ra.

Xem ra Hứa Tịnh Nhi đã nghe lọt những lời lúc trước cô ấy nói với cô, lần này về là muốn tìm hiểu rõ chuyện chân tướng của ba năm trước, cho nên vừa về tới là đi gặp Từ Soái ngay.

Bình Luận (0)
Comment