Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 104

Hai ngày sau, Thịnh Nịnh ngồi trên chuyến tàu cao tốc đến thành phố Thượng Hải.

Sau khi xuống tàu cao tốc, cô trực tiếp bắt taxi đến địa chỉ Ninh Thanh gửi cho cô.

Nhiều năm nay Ninh Thanh ở nước ngoài, mỗi năm chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn sẽ về nước thăm ông bà ngoại của Thịnh Nịnh cho nên tương đối thích ở khách sạn, địa chỉ bà ấy đưa cho Thịnh Nịnh cũng là một phòng khách sạn mà bà ấy thường ở.

Mấy chục phút trước khi tàu cao tốc đến ga, Thịnh Nịnh đã nhắn tin cho Ninh Thanh, chẳng qua Ninh Thanh không trả lời lại, mãi đến khi Thịnh Nịnh đến quầy lễ tân của khách sạn, nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho phòng của Ninh Thanh, Ninh Thanh mới bắt máy.

Thịnh Nịnh cho rằng mẹ cô không trả lời tin nhắn là do còn đang ngủ, chờ lên mới phát hiện hoá ra mẹ cô đang bận.

Ninh Thanh mặc một thân áo choàng tắm mở cửa cho Thịnh Nịnh, hình như người phụ nữ vừa tắm rửa xong, mặt mày diễm lệ, màu má hồng nhuận, tóc xõa tung trên vai còn hơi ướt.

Nhiều năm rồi Thịnh Nịnh không gặp mẹ, hôm nay gặp lại, cô cảm thấy dường như mẹ mình trẻ hơn mấy năm trước, nếu nói bà ấy hơn ba mươi thì chắc chắn cũng có người tin.

Từ sau khi ly hôn Ninh Thanh cũng không tái hôn, vẫn độc thân nhiều năm như vậy, đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới, vật chất và tinh thần giàu có không thiếu, tự nhiên cũng có rất nhiều thời gian để bảo dưỡng.

Trạng thái sống thoải mái như vậy, không cần phải làm việc chăm chỉ chăm sóc cho chồng cho con, không có gánh nặng gia đình, tất nhiên là nhìn trẻ.

“Vào đi.” Ninh Thanh nói.

Thịnh Nịnh đi vào, còn chưa ngồi xuống sofa kịp thì cửa phòng ngủ đã được mở ra, một chàng trai trẻ tuổi tr@n truồng nửa người đi từ trong ra.

Toàn thân chàng trai chỉ mặc một cái qu@n lót tứ giác che chắn, nhìn dáng người không sót một chút gì, gầy gò nhưng rắn chắc cũng trắng nõn, khuôn mặt kia cũng thanh nhã đẹp đẽ, phối hợp với biểu cảm mông lung mắt buồn ngủ, có vẻ cực kỳ tú sắc khả xan*.

*Tú sắc khả xan: là một thành ngữ của Trung Quốc, có 2 ý nghĩa:

1.Chỉ cô gai có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần

2.Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp thay cơm”

Cậu ngáp một cái, buồn ngủ hỏi: “Chị Thanh, ai tới đây?”

Thịnh Nịnh bị một màn nam sắc này làm cho ngây dại ngay tại chỗ, nhìn chàng trai trước mắt này chỉ khoảng bằng tuổi cô tr@n truồng đứng trong phòng mẹ cô, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ còn lại khiếp sợ.

Rõ ràng phản ứng của Ninh Thanh bình tĩnh hơn rất nhiều: “Con gái tôi.”

Chàng trai vừa nghe là con gái của Ninh Thanh, lúc này mới nâng mí mắt nhìn về phía Thịnh Nịnh.

“Con gái của chị rất xinh đẹp nha.” Nhìn cô gái cũng khoảng tuổi mình, chàng trai cong mắt: “Chỉ là dáng vẻ không giống chị Thanh lắm.”

Ninh Thanh ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Dáng vẻ nó giống ba nó, cậu ngủ tiếp đi, lát nữa tôi gọi cậu.”

Chàng trai ngoan ngoãn trở về phòng ngủ và ngủ tiếp.

Thịnh Nịnh biết mấy năm nay mẹ cô có không ít bạn trai nhưng cô không ngờ bạn trai của mẹ cô lại còn trẻ như vậy.

Ninh Thanh thấy Thịnh Nịnh vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, chủ động nói: “Sinh viên Học viện Truyền thông, người còn rất nghe lời.”

Thịnh Nịnh khô cằn nói: “Trẻ quá.”

Ninh Thanh cười: “Bạn trai con tìm không trẻ như mẹ tìm nữa à?”

Thịnh Nịnh không cách nào phản bác, gật đầu: “Ừm.”

Dù là tuổi tác hay là khí chất, Ôn Diễn là kiểu người trưởng thành chín chắn cẩn trọng.

Trên bàn trà còn có ly đế cao, trong ly còn có rượu vang đỏ chưa uống hết, Thịnh Nịnh vừa nhìn là đoán được lúc trước mẹ cô ngồi đây uống rượu với chàng trai kia.

Ninh Thanh không để ý trên bàn trà, lại đến tủ lấy ly rượu mới, còn thuận tiện hỏi Thịnh Nịnh có uống không.

Thịnh Nịnh lắc đầu nói không uống.

Ninh Thanh không miễn cưỡng, rót cho mình một ly rượu nhỏ, lưng hơi dựa vào bàn chân cao, tao nhã nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhếch môi nói: “Chỉ có điều bây giờ con còn trẻ, tự nhiên thích người đàn ông trưởng thành hơn con còn có thể chăm sóc con. Chờ con đến tuổi của mẹ sẽ biết, đàn ông càng già càng không có sức, vẫn còn trẻ vui vẻ hơn.”

Bây giờ Thịnh Nịnh đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cô cảm thấy chỗ nào Ôn Diễn cũng tốt, nghe lời này của mẹ cô có ý dẫm Ôn Diễn, vì thế nói giúp cho bạn trai mình theo bản năng: “Anh ấy lớn hơn con mấy tuổi mà thôi, không già.”

Chính Thịnh Nịnh gọi Ôn Diễn là đồ đàn ông già thì được chứ người khác thì không được.

Tuổi tác của một bông hoa, nơi nào già đi chứ, là vừa lúc trưởng thành, cô rất thích.

“Bây giờ con nhìn chỗ nào của cậu ta cũng tốt, sau này chờ tình cảm của hai đứa phai nhạt thì  sẽ cảm thấy cậu ta cũng không tốt như vậy.” Ninh Thanh nói: “Vẫn là thằng bé Gia Thanh kia thích hợp với con hơn.”

“Con biết cậu ấy rất thích hợp.” Thịnh Nịnh dừng một chút, bổ sung: “Nhưng con vẫn thích người của con thôi.”

Ninh Thanh cười, ý tứ không rõ: “Năm đó mẹ cũng nhìn bố con như vậy, không thích hợp thì sao, ai bảo mẹ thích chứ.”

Thịnh Nịnh vừa nghe mẹ cô đánh đồng Ôn Diễn với Thịnh Khải Minh, không khỏi nhíu mày: “Anh ấy không giống ông ta.”

“Nói trước bước không qua, mẹ sống lâu hơn con, cũng gặp đàn ông nhiều hơn con, đàn ông à chẳng có mấy thứ tốt.” Ninh Thanh châm chọc nói: “Giờ đối xử tốt với con, về sau ai mà biết được.”

Ninh Thanh quen biết với chồng cũ Thịnh Khải Minh lúc học Đại học, Thịnh Khải Minh là sinh viên Đại học từ thôn nhỏ của bọn họ thi đậu vào thành phố, lúc quen biết Ninh Thanh là một sinh viên nghèo, ngoại trừ một cái mả đẹp nhã nhặn thì không có gì cả.

Nghe có vẻ tình yêu giữa sinh viên nghèo và cô cả nội thành khá lãng mạn nhưng trong mắt nhà họ Ninh thì không đáng một cắc.

Nhà họ Ninh chọn con rể cho Ninh Thanh, thứ không để ý nhất chính là vẻ bề ngoài cho nên cả nhà họ Ninh ngoại trừ Ninh Thanh không ai để ý tới Thịnh Khải Minh, không chịu nổi Ninh Thanh thích, các trưởng bối đành phải chịu thua, nhường một bước đưa ra yêu cầu muốn Thịnh Khải Minh đi ở rể.

Thịnh Khải Minh một nghèo hai tay trắng trong túi không có nửa đồng, ngược lại tâm khí lại cao không chịu nổi, nói gì cũng không chịu.

Nhưng lúc đó Ninh Thanh thật sự yêu ông ta, bà dành hết tình cảm nồng đậm và chân thành nhất cho Thịnh Khải Minh, cuối cùng bà ầm ĩ với gia đình một trận, trong nhà không có cách nào đành phải đồng ý để hai người kết hôn, do nhà họ Ninh bỏ tiền ra, tổ chức hôn lễ vẻ vang, gả Ninh Thanh cho Thịnh Khải Minh.

Mà khi đó Thịnh Khải Minh cũng thật sự yêu Ninh Thanh, vì không phụ tấm lòng của vợ, ngoại trừ làm việc chăm chỉ ra còn một lòng lo cho gia đình, việc nhà ông ta làm nấu cơm ông ta nấu, kể cả nhà vợ tỏ thái độ với ông ta, ông ta cũng cắn răng nhịn xuống, không oán giận vợ.

Ngay cả sau khi con cái của họ được sinh ra, cái tên mà Thịnh Khải Minh đặt cho con cái là minh chứng cho tình yêu của mình dành cho vợ mình.

Sau đó Thạch Bình xuất hiện, tất cả những điều tốt đẹp bỗng dưng dừng lại.

Bố mẹ bà đau lòng chuyện con gái gặp phải, cũng không dám miễn cưỡng Ninh Thanh đi bước nữa.

Ninh Thanh cảm thấy cuối cùng bà cũng tìm được cách sống thích hợp nhất cho mình, đó chính là sống tự do tự tại, không có bất kỳ ràng buộc nào từ gia đình.

Những người đàn ông giàu có thích tìm phụ nữ để giải quyết sự cô đơn của họ như một công cụ, vậy vì sao phụ nữ giàu có không thể đi tìm đàn ông để giải quyết sự cô đơn?

Đoán chừng bây giờ Thịnh Nịnh và bạn trai đang ở giai đoạn tình cảm tốt nhất cho nên hoàn toàn không nghe được lời Ninh Thanh nói.

Trong lòng Ninh Thanh bật cười.

Giống như lúc bà còn trẻ, trong lòng trong mắt chứa chan tràn đầy Thịnh Khải Minh, sao rảnh mà lo lắng cho việc liệu hai người có thích hợp hay không, ngày sau có bị thương tổn có bị phản bội hay không.

Không biết bạn trai mà Thịnh Nịnh tìm được tốt ở chỗ nào, vậy mà có thể khiến Thịnh Nịnh dưới ảnh hưởng của Thịnh Khải Minh vẫn mở rộng lòng mình đi thích, thậm chí còn vì người đàn ông kia mà từ bỏ Lục Gia Thanh thích hợp với mình hơn.

Thịnh Nịnh mím môi không nói lời nào, hiển nhiên là không muốn thảo luận vấn đề này với mẹ mình.

Không nghe thì thôi, Ninh Thanh cũng lười nói, có một số cô gái phụ nữ, tóm lại là bị đàn ông hại thảm mới thông minh ra.

Bà xua xua tay, cũng không muốn thảo luận tiếp về chuyện đàn ông với con gái nữa.

“Không phải hôm nay con tới tìm mẹ là muốn nói chuyện nhà cửa sao?”

Thịnh Nịnh gật gật đầu, ngồi ngay ngắn trên sofa, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện mua nhà với Ninh Thanh.

Trước mắt hộ khẩu của Thịnh Nịnh đúng là ở Yến Thành, chỉ có điều đó là vì trong thời gian cô học Đại học ở Yến Thành, hộ khẩu xác thực mà nói chỉ là ở trường học, thuộc về hộ khẩu học tịch, ở Yến Thành không có tư cách mua nhà.

Cho nên ngay từ đầu Thịnh Nịnh đã có hai tính toán.

Một là thi vào Bộ Ngoại giao, thi vào Bộ Ngoại giao chính là nhân viên công chức chính thức, làm việc ổn định vài năm tự nhiên có thể lấy được hộ khẩu, hai là nộp bảo hiểm xã hội, năm năm bảo hiểm xã hội không thể đứt đoạn, năm năm sau có thể lấy được tư cách mua nhà ở Yến Thành.

Cho dù từ giờ trở đi bắt đầu chuẩn bị tư cách mua nhà, cũng không có khả năng hôm nay chuẩn bị, ngày mai có thể mua nhà.

Tất nhiên Ninh Thanh cũng biết điều này.

“Cho dù con muốn mua nhà, cũng phải đợi vài năm, vì sao lại vội vàng dùng tiền như vậy?”

Thịnh Nịnh tìm một cái cớ nói: “Con muốn dùng số tiền này để đầu tư trước, chờ vài năm sau giá nhà tăng lên, tiền vốn của con cũng không chỉ dậm chân tại chỗ.”

Ninh Thanh gật gật đầu, lại nói: “Nếu con mở miệng vay tiền mẹ, còn có số tiền rõ ràng như vậy, vậy chứng tỏ hẳn là con đã quyết định mua nhà ở đâu đúng không?”

Đây không phải là một khoản tiền nhỏ, bảo bà ấy đầu tư vào dự án giai đoạn đầu, đương nhiên bà ấy phải hỏi rõ ràng.

Thịnh Nịnh nói thương hiệu căn hộ mình muốn mua cho Ninh Thanh nghe.

Ninh Thanh dùng điện thoại tra, nhanh chóng nhíu mày: “Nhà quyền sở hữu nhỏ?”*

*小产权房: nhà ở quy mô nhỏ là những ngôi nhà được xây dựng trên đất tập thể ở nông thôn mà không có giấy chứng nhận và các loại phí liên quan như phí chuyển nhượng đất đã trả.

Tuy rằng thương hiệu bất động sản này rất cao cấp, Tập đoàn Hưng Dật cũng rất nổi tiếng ở Yến Thành nhưng không che giấu được đầy thực sự là nhà quyền sở hữu nhỏ.

“Nhà quyền sở hữu nhỏ thì nhà quyền sở hữu nhỏ nhưng con chọn một nhà quyền sở hữu nhỏ có vị trí đắt tiền như vậy, giá cả đã đuổi kịp nhà ở rồi, nếu sau này con muốn định cư ở Yến Thành, vì sao không đặt mục tiêu vào nhà ở luôn?”

Nghi ngờ của Ninh Thanh rất rõ ràng, Thịnh Nịnh cũng có nguyên nhân nhưng không thể nói cho bà biết.

Ngay từ đầu Thịnh Nịnh quyết định mua nhà quyền sở hữu nhỏ, chính là bởi vì cô không có ý định đòi nhiều tiền như vậy từ Ninh Thanh, cô biết phòng quyền sở hữu nhỏ rất không tốt nhưng tiền đặt cọc của nó lại rẻ hơn so với nhà ở, mấy năm nay cô tích góp tiền Ninh Thanh cho cô, mười năm tám năm cũng tích góp một khoản tiền cọc khá ổn, tuy rằng cũng không dễ dàng nhưng không phải là không có khả năng.

Con người phải có ước mơ nhưng ước mơ không thể quá thái quá, vì vậy Thịnh Nịnh đã thực tế lựa chọn rút lui.

Cho nên lúc đầu Ôn Diễn hỏi cô muốn gì, cô nói là căn hộ chứ không tham lam vượt qua ước mơ của mình, đi yêu cầu anh một ngôi nhà tốt hơn.

Ôn Diễn là chủ tịch kiêm CEO của Tập đoàn Hưng Dật, dưới trướng có mấy thương hiệu bất động sản, mà trùng hợp vườn hoa Bác Thần cũng là một trong những thương hiệu cao cấp nhất trong nhà quyền sở hữu nhỏ.

Đủ thứ nguyên nhân khiến Thịnh Nịnh lựa chọn vườn hoa Bác Thần, ngay từ đầu cô suy nghĩ rất đơn giản cho rằng nhà cửa đến tay chính là mọi thứ thuận lợi.

Khi đó căn bản Thịnh Nịnh không nghĩ tới cô sẽ bên nhau với Ôn Diễn, cũng căn bản không nghĩ tới căn nhà này lại trở thành khúc mắc của cô với anh.

“Con muốn mua nhà, mẹ có thể lấy tiền mua cho con, con mượn mẹ hay là gì cũng được hết nhưng mẹ hy vọng con có thể nhìn xa trông rộng một chút.” Ninh Thanh thật sự không thể đồng ý với quyết định của Thịnh Nịnh, giọng điệu tự nhiên cũng không thể nào nhẹ nhàng: “Không phải bạn trai con là người Yến Thành sao? Con muốn mua một ngôi nhà quyền sở hữu nhỏ, cậu ta không khuyên con sao?”

Trong mắt bà ấy, Thịnh Nịnh là một đứa trẻ rất có kế hoạch, sau khi trưởng thành thì càng đặc biệt hơn, đối với mỗi một khoản tiền của mình đều là tính toán tỉ mỉ, cho dù Thịnh Khải Minh muốn cạy đi số tiền này từ tay con gái cũng không thể thực hiện được.

Cho nên Ninh Thanh mới yên tâm trực tiếp đưa tiền cho Thịnh Nịnh, muốn dùng như thế nào muốn mua thứ gì, tất cả đều do Thịnh Nịnh tự quyết định.

Thịnh Nịnh hỏi vay tiền bà, Ninh Thanh cho rằng con gái sẽ dùng số tiền này hợp lý, lại không nghĩ tới con gái lại muốn dùng số tiền lớn này để mua một căn nhà quyền tài sản nhỏ, đừng nói tới mua nhà mình, ngay cả cầm đi đầu tư cũng không có lời.

“Bạn gái muốn mua nhà ở thành phố của cậu ta, ngay cả cái rắm cậu ta cũng không đánh? Một thằng đàn ông như vậy, con còn nói cậu ta đối xử tốt với con?”

“Thịnh Nịnh, con đừng giống mấy cô gái ngốc kia rồi bị lừa.”

Thịnh Nịnh: “Không phải.”

Cô không biết phải giải thích thế nào, đành phải nói thật: “Anh ấy là ông chủ của vườn hoa Bác Thần.”

Ninh Thanh khó hiểu nói: “Không phải con nói bạn trai con làm ngoại thương à? Sao bây giờ bay qua bất động sản rồi?”

“Đúng là Tập đoàn Hưng Dật bắt đầu từ thương mại nước ngoài.” Thịnh Nịnh nói: “Chỉ là sau này làm ăn lớn cũng phát triển theo hướng bất động sản thôi.”

Bỗng chốc Tinh Thanh mở to hai mắt, ít nhất trầm mặc nửa phút.

“... Vậy bạn trai con họ Ôn đúng không?”

“Ừm.” Thịnh Nịnh không khỏi hỏi: “Mẹ sao mẹ biết thế?”

“Sao mẹ không biết được.” Môi Ninh Thanh giật giật: “Ông ngoại con có nằm mơ cũng muốn kết giao với nhà họ Ôn, không nghĩ tới ngược lại con lại đường cong cứu quốc. ”*

*Thuật ngữ "đường cong cứu nước" có nguồn gốc từ trong Chiến tranh chống Nhật, nghĩa là không thể giải quyết bằng phương pháp trực tiếp, ví dụ, nếu bạn không đủ khả năng để chống lại quân xâm lược Nhật Bản, bạn phải gián tiếp và hiệu quả có thể chậm hơn nhưng phương hướng chung của cuộc đấu tranh không thay đổi.

Bà ấy cũng không biết nên đánh giá Thịnh Nịnh như thế nào, nên nói con gái quá không có bản lĩnh hay là quá có bản lĩnh.

“Bản thân mẹ đã trải qua bài học kinh nghiệm, hiểu được phụ nữ không thể gả thấp.” Ninh Thanh nói: “Cho nên mẹ mới giới thiệu Gia Thanh cho con, không nhắc đến bên bố con, mẹ và mẹ thằng bé là bạn bè, con và nó cũng là môn đăng hộ đối.”

“Trước kia khi mẹ còn nhỏ cũng cảm thấy môn đăng hộ đối là một từ rất châm chọc nhưng bây giờ mẹ cảm thấy từ này quá đúng, đây không phải phong kiến, không phải thế lợi mà là một quy luật.”

Cách đây rất nhiều năm, lần đầu tiên Ninh Thanh nói với Thịnh Nịnh: “Bé ơi*, con còn trẻ cho nên cảm thấy tình yêu là tất cả nhưng mà nó không phải.”

*Nguyên văn là Niếp Niếp, ý chỉ bé gái, bé con, trẻ nhỏ.

Đương nhiên Thịnh Nịnh biết tình yêu không phải là tất cả.

Có bố mẹ làm ví dụ, cô trưởng thành sớm hơn nhiều cô gái khác, đối xử với cảm xúc cũng lý trí và tỉnh táo hơn.

Nhưng ngoại trừ Ôn Diễn.

“Con chờ mẹ đi thay quần áo trước, mẹ đi tới chỗ bố con với con một chuyến, con lấy sổ hộ khẩu ra.” Ninh Thanh nói: “Nhà ở Yến Thành thì chờ vài năm nữa con có tư cách mua rồi nói sau, trước tiên mẹ giúp con mua một căn nhà ở Thượng Hải đã.”

Từ nhỏ đến lớn Thịnh Nịnh là một đứa trẻ rất thông minh, có đôi khi người lớn không cần phải nói rõ ràng là cô có thể hiểu.

Đương nhiên cô biết Ninh Thanh là có ý gì.

-

Chàng trai trẻ ngủ trong phòng ngủ bị Ninh Thanh gọi đi.

Trước khi đi, cậu còn rất mất hứng, nói chị Thanh có con gái đã quên mình rồi.

Nhìn qua tâm trạng Ninh Thanh cũng không tốt lắm, không quản cậu mà hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Con bé là tôi sinh ra, cậu có được tôi sinh ra không?”

Sắc mặt chàng trai thay đổi, lập tức vừa làm nũng vừa nịnh nọt Ninh Thanh, nói mình sai rồi không nên giở tình tình nhỏ.

“Được rồi, cậu về trường đi.” Ninh Thanh nói: “Nếu cần tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Chàng trai gật đầu, nhấn mạnh Ninh Thanh nhất định phải nhớ liên lạc với mình mấy lần.

Sau đó ở trên xe Ninh Thanh lại nhận được WeChat của chàng trai kia, nguyên một chuỗi lời nói dài, độ sáng màn hình thấp nên Thịnh Nịnh không thấy rõ, chỉ thấy mẹ không trả lời lại còn trực tiếp kéo WeChat của chàng trai kia vào danh sách đen.

Chính là ăn một chút giấm đã bị mẹ cô bỏ rơi, là người bị đương sự ghen tuông, Thịnh Nịnh không nhịn được mà nhịn hỏi: “Mẹ, mẹ bỏ cậu ta đi à?”

“Nếu không thì sao, dù sao qua hai ngày nữa mẹ cũng ra nước ngoài, giữ lại làm gì.” Ninh Thanh không cho là đúng.

Thịnh Nịnh không khỏi cảm thấy bội phục.

Mẹ cô giống như một nữ hoàng à.

Nếu để cô làm vậy với Ôn Diễn, cô sẽ luyến tiếc.

“Đúng rồi, con gọi điện thoại hỏi bố con một chút đi, hỏi thăm xem ông ta có ở nhà hay không, nếu ở nhà thì con cứ tự mình đi lên lấy sổ hộ khẩu đi, mẹ chờ con trong xe.” Ninh Thanh thản nhiên nói: “Mẹ lười gặp hắn.”

Hôm nay không phải cuối tuần, hẳn là lúc này Thịnh Khải Minh còn đang làm việc ở công ty, Thịnh Nịnh đề phòng ngộ nhỡ nên gọi điện thoại cho Thịnh Khải Minh.

“Không có ở đây, bố làm việc ở công ty.” Quả nhiên Thịnh Khải Minh nói trong điện thoại như vậy: “Chỉ có dì Thạch ở nhà thôi.”

Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, vừa lúc, cô cũng không muốn gặp Thịnh Khải Minh.

Thịnh Khải Minh hỏi cô qua điện thoại: “Có phải con không đấy?”

Thịnh Nịnh: “Không có.” Sau đó cúp điện thoại ngay, cũng không cho Thịnh Khải Minh có cơ hội nói câu tiếp theo.

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Nịnh thành thật nói với Ninh Thanh, trong nhà chỉ có Thạch Bình.

Ninh Thanh ngẩn người, à một tiếng không có cảm xúc gì.

Thịnh Nịnh hỏi: “Nếu không thì mẹ cứ ngồi chờ con trong xe đi?”

Ninh Thanh nhướng mày: “Cô ta có gì mà mẹ không dám gặp? Vừa lúc mẹ cũng đi xem cô ta sống như thế nào, xem báo ứng đến trên người cô ta chưa?”

Đúng là bà ấy từng hận Thạch Bình, cướp đi người chồng bà ấy yêu, phá hủy gia đình mỹ mãn của bà, Ninh Thanh hận không thể nghiền xương Thạch Bình thành tro bụi.

Sau khi ly hôn nhanh chóng ra nước ngoài, cũng không muốn sống cùng một thành phố với đôi cẩu nam nữ khiến bà đau lòng tức giận này, nếu không bà đi đường cũng ngại chân sạch giẫm lên gạch bẩn.

Mấy năm nay bà sống một mình rất tự tại, thứ gì cũng không thiếu, lúc trước hận thù cũng được chữa khỏi và chậm rãi tiêu tan theo thời gian.

Bây giờ mỗi lần nhắc tới tên Thịnh Khải Minh, nghe được giọng nói của ông ta, Ninh Thanh cũng chỉ có chán ghét và khinh thường, đã không còn tuyệt vọng và yêu hận người đàn ông này lâu rồi.

Nhắc lại tên Thạch Bình, cũng chỉ còn lại châm chọc.

Chiếc xe thân xe sáng bóng chạy vào căn hộ cũ bây giờ của Thịnh Khải Minh, Ninh Thanh và Thịnh Nịnh cùng xuống xe.

Bà tùy ý nhìn hoàn cảnh căn hộ cũ, cong cong môi không có biểu cảm.

Dưới ánh mặt trời gay gắt giữa mùa hè, bà Vương đang ngồi dưới bóng cây bên cạnh tiểu khu cầm quạt hương bồ hóng mát, vừa nhìn thấy Thịnh Nịnh, ánh mắt sáng ngời, cười ha hả nói với Thịnh Nịnh: “Nịnh Nịnh về hả, sao lại không thấy Mông Mông thế hả?”

Không đợi Thịnh Nịnh trả lời, bà Vương hô với trên lầu: “Thạch Bình! Một đứa bé của cháu về rồi này!”

“Dạ!” Trên lầu truyền đến tiếng trả lời kinh ngạc vui vẻ của Thạch Bình.

Ninh Thanh đi giày cao gót đi tới trước mặt bà Vương, hơi quỳ gối mỉm cười với bà cụ: “Bà ơi, Thạch Bình không phải là mẹ của Nịnh Nịnh, tôi mới là mẹ ruột của Nịnh Nịnh, Thạch Bình là mẹ kế, là tiểu tam.”

Bà Vương lớn tuổi, đầu óc hơi không linh hoạt, vừa nghe Ninh Thanh nói vậy, ngơ ngác hỏi: “Nếu cháu là mẹ Nịnh Nịnh, vậy sao không nuôi nấng nó?”

Bà cụ đang khó hiểu, Thạch Bình đã chạy xuống lầu.

Bà ấy vừa mới dọn dẹp nhà cửa, mặc quần áo cũ không sợ bị bẩn, trên mặt còn có một lớp mồ hôi mỏng, lúc nhìn thấy Thịnh Nịnh biểu cảm vui thế nào nhưng ngay sau đó nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc cao quý đẹp đẽ bên cạnh Thịnh Nịnh, nụ cười trên mặt lại cứng đờ ngay tức khắc, bỗng dưng mặt mũi cũng trắng bệch.

Ninh Thanh nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Thạch Bình, trong lòng trong mắt đừng hỏi là thoải mái bao nhiêu, cảm thấy mình chuyến đi này không uổng công chút nào.

Tiểu tam mặt xám mày tro mà nguyên phối lại quá sáng sủa, mặc cho ai nhìn cũng phải hô một tiếng hả lòng hả dạ.

“... Mẹ Nịnh Nịnh.” Thạch Bình miễn cưỡng mở miệng: “Sao hôm nay chị lại rảnh rỗi tới đây thế?”

“Đến lấy sổ hộ khẩu với con gái tôi.” Ninh Thanh vỗ vỗ vai Thịnh Nịnh: “Con lên lấy đi, mẹ nói chuyện phiếm với dì Thạch.”  

Thạch Bình vừa nghe Ninh Thanh muốn nói chuyện một mình với mình, cẩn thận hỏi Thịnh Nịnh: “Mông Mông không về với con sao?”

Thịnh Nịnh lắc đầu, mà bỗng dưng Ninh Thanh mở miệng nói: “Thạch Bình, cô có mặt mũi để con gái cô dùng chữ Mông làm tên à?”

Thạch Bình hơi luống cuống ngậm miệng, không dám nói nữa.

“Thằng đàn ông Thịnh Khải Minh đê tiện kia, con gái tôi tên là Thịnh Nịnh, chữ Nịnh này là lấy từ họ của tôi, ông ta thì ngược lại, vì tỏ vẻ yêu cô bao nhiêu, đi bảo con gái cô đổi họ còn thay tên mới, dùng chữ Mông đặt tên cho con cô. Hắn không biết xấu hổ, ngược lại cô cũng an tâm thoải mái mà dùng cũng không biết xấu hổ theo sao, tên thật của con gái cô là Chu Thi Thi, biết không? Nó không xứng đáng với tên ghép đôi với con gái tôi.”

“Cô nhìn dáng vẻ giờ của cô đi, là báo ứng hết đó, biết không?” Ninh Thanh châm chọc cười cười, cố ý nói: “Có mẹ ắt có con gái, chắc bây giờ con gái cô cũng chẳng ra gì nhỉ?”

Điểm yếu của người mẹ là con của mình, Ninh Thanh nhắc tới Thịnh Thi Mông, chính là cô ấy muốn làm cho Thạch Bình thương tâm, khiến bà ấy không chịu nổi.

Thạch Bình mím môi, giọng điệu chua xót nói: “Là tôi có lỗi với chị nhưng chuyện này với Mông... Không liên quan đến Thi Thi, chị muốn nói tôi sao cũng được, xin đừng liên lụy đến con gái của tôi.”

“Thạch Bình, cô giả bộ đáng thương cho ai xem đây?” Ninh Thanh thờ ơ nói: “Lúc cô phá hoại gia đình tôi, hẳn là nghĩ đến con gái của cô cũng chịu báo ứng như cô đúng không? Sao lúc cô ngoại tình với Thịnh Khải Minh lại không nghĩ đến con gái cô.”

Bà cụ Vương lớn tuổi, không nghe hiểu được cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ có thể liều mạng xua tay hô: “Đừng ồn ào, đừng ầm ĩ, đều là hàng xóm láng giềng dĩ hòa vi quý* mà.”

*Ý nghĩa cả câu khuyên con người ta giao tiếp hòa thuận, hòa nhã khi tiếp xúc lẫn nhau. Việc hòa hợp, nhường nhịn lẫn nhau sẽ giúp cải thiện mối quan hệ giữa hai người. Và đó là “quý”, quý báu. 

Lúc này đã có một số hàng xóm hàng xóm nghe được tiếng ồn ào dưới lầu, nhao nhao thò đầu từ trong phòng mình ra.

“Dưới lầu có chuyện gì thế?”

“Hình như là Thạch Bình cãi nhau với người ta!”

Thạch Bình nhớ tới con gái, nước mắt đầy mặt, không nói nên lời, chỉ có thể ngồi xổm xuống bụm mặt yên lặng khóc.

Biểu cảm Thịnh Nịnh phức tạp, vẫn nghĩ đến lời Thịnh Thi Mông nói với cô khi trên đường đến đồn cảnh sát ngày hôm đó nhưng hôm đó Thịnh Thi Mông không nói rõ ràng với cô, mấy ngày nay cô cũng không liên lạc với Thịnh Thi Mông được.

Cô suy nghĩ một lúc, vẫn mở miệng: “Mẹ, mẹ chờ một chút.”

Sắc mặt Ninh Thanh không ngờ: “Như thế nào? Con định nói chuyện với người phụ nữ này à?”

Thịnh Nịnh không nói gì mà đỡ Thạch Bình dậy, Thạch Bình nắm lấy cánh tay Thịnh Nịnh, trên mặt tràn đầy nước mắt, không ngừng nói là dì có lỗi với hai mẹ con con.

“Dì, Thi Mông nói với tôi là năm đó dì không biết bố tôi không độc thân nên mới ở cùng bố tôi.” Thịnh Nịnh trực tiếp hỏi ra miệng: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Biểu cảm bi thương của Thạch Bình đình trệ trong chốc lát.

“Ý con là sao?” Ninh Thanh cũng nhíu mày.

Không thể phủ nhận năm đó Thịnh Khải Minh và Ninh Thanh thật sự yêu thương nhau, Thịnh Nịnh cũng thật sự hạnh phúc, bố mẹ yêu nhau, gia cảnh ưu đãi, khi đó cô cảm thấy mình là cô bé hạnh phúc nhất thế giới.

Nhưng sau đó vì Thạch Bình xuất hiện, những trải nghiệm chân thật này từng chút từng chút thành giấc mộng đẹp vỡ vụn.

Ninh Thanh hận Thạch Bình, Thịnh Nịnh cũng hận Thạch Bình, thậm chí vì cô giáo Thạch mà cô từng yêu mến như vậy đã trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của bố mẹ, hận của cô sinh ra từ tình yêu cho nên càng mãnh liệt hơn Ninh Thanh gấp trăm lần.

Những năm sống cùng Thạch Bình, sự ngỗ nghịch và lạnh lùng của Thịnh Nịnh với Thạch Bình từng khiến Thạch Bình rơi lệ mấy lần, mà mỗi lần Thịnh Nịnh nhìn thấy Thạch Bình vì thân hình cô mà lắc lư sắc mặt cũng trắng bệch, trong lòng cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng mấy năm nay thái độ của Thạch Bình đối với cô không phải là cô không cảm nhận được.

Thịnh Khải Minh và Thạch Bình là hàng xóm là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ, năm đó tình cảm rất tốt, lúc mười mấy tuổi hai người bắt đầu mới biết yêu rồi tự nhiên liền đến với nhau.

Nhưng sau đó Thịnh Khải Minh thi đậu Đại học trong thành phố, trở thành sinh viên Đại học đầu tiên trong thôn bọn họ, hai người cứ tách ra như vậy.

Thạch Bình vẫn chờ đợi Thịnh Khải Minh tốt nghiệp, chờ ông ta trở về cưới mình nhưng người trẻ tuổi đi làm thuê ở thôn nói cho bà biết, Thịnh Khải Minh học Đại học đang quen biết một cô cả trong thành phố, hai người đã yêu nhau.

Mọi người đều nói Thịnh Khải Minh xem như trèo lên cành cao, chướng mắt Thạch Bình, chờ về sau Thịnh Khải Minh cưới cô cả nhà giàu, có hộ khẩu trong thành sẽ không trở lại thôn nghèo như bọn họ nữa.

Thạch Bình trốn khóc ở nhà, khóc đến khi nước mắt khô cạn, cũng không thể không buông Thịnh Khải Minh xuống.

Bà đi ra ngoài, đàn ông trong thôn vẫn thường xuyên lấy chuyện này giễu cợt bà, nói chỗ nào bà nào cũng không bằng cô cả trong thành, đổi lại là bọn họ, chắc chắn bọn họ cũng chọn cô cả chứ không chọn bà.

Dần đà bọn họ đều cảm thấy Thạch Bình là đồ Thịnh Khải Minh xài rồi, còn nói sau lưng Thạch Bình là chắc chắn bà đã ngủ với Thịnh Khải Minh, mất trinh rồi, không thể cưới.

Sau đó bố mẹ Thạch Bình thấy con gái không gả ra ngoài, nghĩ thầm con gái không thể nuôi mãi được, nhẫn tâm gả bà cho một người đàn ông trung niên đã chết vợ trong thôn.

Đàn ông trung niên có thói quen uống rượu, khi say rượu sẽ đánh mắng Thạch Bình, mỗi lần như vậy Thạch Bình về nhà mẹ đẻ tìm bố mẹ khóc lóc kể lể, bố mẹ đều nói nó là chồng con, làm đàn bà phải học cách nhẫn nhịn, chờ sau này con sinh con cho nó là được rồi, sau đó ngày hôm sau lại đem Thạch Bình đưa về nhà người đàn ông.

Về sau Thạch Bình sinh Thịnh Thi Mông, khi đó tên là Chu Thi Thi, vì Thạch Bình sinh một đứa con gái mà tên đó không quá để ý, ngay cả tên cũng nhác lấy cho nên cái tên Thi Thi là Thạch Bình đặt cho con gái, bà hy vọng con gái lớn lên có thể thuộc lòng thơ ca biết đường tính toán, bởi vì chỉ có có văn hóa mới có thể thay đổi cuộc đời của một bé gái.

Nhưng không đợi đến ngày con gái lớn lên, vì Thạch Bình sinh con gái, người đàn ông chê ghét, tính toán bán Thịnh Thi Mông mới mấy tháng cho người khác.

Điều gì Thạch Bình cũng có thể nhịn, chỉ có mỗi chuyện con gái này là cô không thể nhịn.

Bà ầm ĩ với người đàn ông một trận, bị người đàn ông đánh đến mặt mũi bầm dập, cuối cùng vẫn là bà đồng ý với người đàn ông, dùng tiền của mình nuôi con gái, không cần hắn ta bỏ ra một cắc, hắn mới thỏa hiệp.

Thạch Bình phát hiện mình không đợi được ngày con gái lớn lên thay đổi vận mệnh của mình, vì thế nhặt sách giáo khoa Trung học bỏ hoang, ban ngày làm việc, buổi tối lén đọc sách.

Khi con người đang trên bờ vực tuyệt vọng, bất kỳ phép lạ nào cũng có thể xảy ra, Thạch Bình thi đậu vào trường Sư phạm địa phương.

Bà trở thành sinh viên Đại học thứ hai trong thôn của họ.

Bởi vì thi đậu Sư phạm nên có dũng khí đề nghị ly hôn với người đàn ông, đưa con bé đi lên thành phố, một bên đi làm vừa học.

Năm tốt nghiệp Sư phạm, vì Thạch Bình có thành tích học tập xuất sắc, được phân công làm giáo viên Ngữ văn tại một trường Tiểu học rất nổi tiếng trong thành phố.

Khi đó bà cảm thấy tất cả đều tốt đẹp như vậy, cuộc sống của mình lại bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng ngay trong buổi họp phụ huynh đầu tiên, một học sinh bà yêu quý tên là Thịnh Nịnh đã gọi bố tới.

Là Thịnh Khải Minh.

Trước sau như một vẫn là khuôn mặt khôi ngô, sau khi làm bố, trên mặt ông ta còn có thêm vài phần trưởng thành, áo sơ mi quần dài, khí chất hiền hậu nhã nhặn.

Thịnh Khải Minh cũng rất kinh ngạc khi Thạch Bình lại là giáo viên chủ nhiệm của con gái, trên mặt bà trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc khéo léo hào phóng, hoàn toàn không còn vẻ quê mùa ngây ngô hồi xưa,

Mối tình đầu năm đó dâng trào một lần nữa ở nơi sâu nhất trong lòng Thịnh Khải Minh dâng lên, đó là khoảng thời gian ngây ngô nhất tốt đẹp nhất của bọn họ.

Mà Thạch Bình lại rất chừng mực, sau khi kinh ngạc thì thay đổi sắc mặt bình tĩnh, dùng giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm hỏi Thịnh Khải Minh, sao hôm nay mẹ Thịnh Nịnh không tới.

Khoảnh khắc đó, Thịnh Khải Minh ma xui quỷ khiến nói, anh và mẹ của Thịnh Nịnh đã ly hôn.

Ông ta bắt đầu theo đuổi Thạch Bình, để tránh bại lộ sự thật mình còn chưa ly hôn, ông ta lừa Thạch Bình nói là vì lo lắng đến vấn đề trưởng thành của con cái cho nên chuyện ông và vợ ly hôn, Thịnh Nịnh cũng không biết, con bé vẫn một lòng cho rằng bố mẹ vẫn còn bên nhau, bảo Thạch Bình không nên nhắc tới mẹ trước mặt Thịnh Nịnh tránh để con bé nghi ngờ.

Chiêu này cũng không cao siêu nhưng lại dễ dàng lừa gạt một Thạch Bình đương ấy đang chìm đắm trong đợt tấn công dịu dàng của Thịnh Khải Minh.

Thạch Bình vốn rất thích đứa bé Thịnh Nịnh này, cũng bởi vậy mà càng ngày càng quan tâm đến cô, thậm chí còn quan tâm cô như một người mẹ.

Đương nhiên Thịnh Nịnh cũng càng ngày càng thích Thạch Bình, chuyện thứ nhất làm khi mỗi ngày tới trường học không phải là tìm bạn bè chơi mà là tìm cô giáo Thạch.

Không lâu sau, Thạch Bình phát hiện mình đang mang thai.

Bà mang thai đứa con của mối tình đầu, khi đó bà cho rằng cuộc sống của mình đã hoàn toàn đón nhận hạnh phúc nhưng tất cả đều dừng lại ở ngày Ninh Thanh - vợ của Thịnh Khải Minh tìm đến trường.

Ngoại tình bị vạch trần, nhà trường không ngần ngại sa thải bà.

Bà mất việc, mất danh tiếng, ai nấy đều thoá mạ chửi bới bà là tiểu tam. Lúc trước khi Thịnh Khải Minh đuổi theo bà, chuyện lừa bà là mình vẫn độc thân không có bất kỳ chứng cứ nào, ông ta một mực cắn chết Thạch Bình là người thứ ba cho nên dù Thạch Bình giải thích thế nào, cũng không có ai tin tưởng bà.

Khi đó Thịnh Nịnh hận bà thấu xương, một lòng đều nghĩ là cô giáo Thạch chia rẽ bố mẹ cô, đương nhiên nhiên cô cũng sẽ không tin.

Cho dù không có việc làm, bà vẫn kiên trì phá đứa con với Thịnh Khải Minh, dẫn Thịnh Thi Mông về quê.

Bà nghĩ rằng ít nhất bố mẹ sẽ hỗ trợ mình.

Nhưng không, bố bà tát bà, mắng bà là đồ vô liêm sỉ, muốn cắt đứt quan hệ với bà, còn mẹ bà thì khóc lóc nói rằng bà thật ngu ngốc, bị người khác coi như tình nhân, thanh danh bị hủy hoại hoàn toàn, về sau không theo Thịnh Khải Minh thì còn theo ai được đây, còn người đàn ông nào muốn lấy bà nữa.

Họ ép bà kết hôn với Thịnh Khải Minh, bởi vì bà chỉ có thể kết hôn với Thịnh Khải Minh.

Họ nói rằng nếu không kết hôn với Thịnh Khải Minh vậy thì sau này bà lấy gì nuôi con gái.

Khi nhìn thấy đứa con gái Thi Thi ngây thơ của mình, Thạch Bình đã mềm yếu và thoả hiệp, bà không còn phản kháng cuối cùng hoàn toàn từ bỏ cuộc sống của mình.

Bà không có lựa chọn nào khác nữa.

Cuộc sống của bà vừa được cải thiện nhờ việc học lại bị bố mẹ, bị Thịnh Khải Minh, bị những thằng đàn ông và lão già trong làng, bị thành kiến của thói đời đối với người con gái, bị tư tưởng phong kiến hủ tục huỷ hoại hết rồi.

Và Thạch Bình không thể phủ nhận rằng, ngay cả khi bà không phải cố ý mong muốn phá hủy gia đình của Thịnh Khải Minh thì bà cũng trở thành một kẻ thứ ba.

Bà phải mang cái danh nhơ nhuốc này suốt đời.

“Con phải đối xử tốt với chị gái.” Thạch Bình luôn nói với Thịnh Thi Mông: “Mẹ có lỗi với con bé, cần dùng cả đời này để chuộc tội.”

Vì vậy, Thịnh Thi Mông luôn rất đối xử tốt với Thịnh Nịnh, bởi vì đây là điều mẹ cô ấy đã dạy cô.

Đây là toàn bộ cuộc đời của Thạch Bình.

Bà bi ai cho cuộc đời mình bao nhiêu thì càng hâm mộ cuộc đời Ninh Thanh bấy nhiêu.

Một cô gái được sinh ra trong một gia đình tốt quan trọng biết bao, sự tự do và tự tin của Ninh Thanh là thứ mà cả đời này bà cũng không thể có.

Khi hàng xóm láng giềng nghe toàn bộ câu chuyện đều thở dài.

“Tôi xin lỗi.” Thạch Bình khóc và nói với hai mẹ con đang hoàn toàn sửng sốt choáng váng: “Tôi không biết bây giờ hai người có muốn tin tôi không nhưng tôi thực sự không nghĩ muốn gây tổn thương lớn như vậy với hai người.”

Thịnh Nịnh choáng váng đến mức không nói được lời nào, đỏ mắt nhìn mẹ mình.

Mà Ninh Thanh vừa mắng khóe miệng vừa run rẩy: “Thịnh Khải Minh, con mẹ nó cái thứ cẩu súc sinh trời đánh.”
Bình Luận (0)
Comment