Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 102

Bầu bạn với Ôn Diễn cho tới khi tỉnh rượu đến tối, Thịnh Nịnh kiên quyết không qua đêm ở nhà anh, kiên quyết phải về trường học.

Ở lại một đêm, đừng nói Ôn Diễn, cô sợ mình không kiềm chế được.

Ôn Diễn gọi điện thoại cho tài xế của mình, bảo chú ấy tới đưa Thịnh Nịnh về trường.

Cô nói mình tự bắt xe về được rồi nhưng Ôn Diễn không cho, bắt cô ngồi đây chờ tài xế tới.

Thịnh Nịnh muốn ngồi xuống sofa Ôn Diễn cũng không cho, ôm cô lên đùi mình.

Cô ngồi trên đùi anh, lúc thì người đàn ông vén tóc cô, lúc thì vân vê lỗ tai cô, lúc thì chơi đùa với tay cô. Tóm lại động tác trong tay không ngừng, đem cô gái trong ngực thưởng thức như búp bê Tây Dương.

Thịnh Nịnh cũng không ngăn cản anh, ngoài miệng lải nhải nói với anh là muốn tốt nghiệp, bản thân phải chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia nửa cuối năm cho nên chưa tìm được việc làm.

Cô biết chắc chắn Ôn Diễn không thể hiểu được nỗi lo việc làm của những người bình thường như bọn cô, dù sao anh sinh ra đã đứng sẵn ở vạch đích.

Trước đây chắc chắn cô sẽ không nói chuyện này với nhà tư bản, cô cũng không trông mong nhà tư bản có thể đồng tình với cô.

Nhưng bây giờ thì khác, nhà tư bản là bạn trai của cô.

Nói hai câu với bạn trai cũng không thành vấn đề chứ nhỉ.

“Vậy mấy tháng nay em có đủ tiền sinh hoạt không?” Ôn Diễn hỏi: “Cho em một chút nhé?”

Ngó kìa, quả nhiên không thể đồng tình, phản ứng đầu tiên là hỏi cô có đủ tiền xài không.

“Đủ rồi, em có một kho bạc nhỏ.” Thịnh Nịnh nói.

Rõ ràng Ôn Diễn không tin, cô là một sinh viên, có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền đây.

Anh xoa xoa đầu cô nói: “Không phải trước đây bạn gái anh nghĩ đến việc kéo lông dê của anh sao, sao bây giờ ngược lại không cần nữa?”

“Trước kia nhìn anh khó chịu.” Thịnh Nịnh nói: “Rốt cuộc anh cũng là chủ nghĩa tư bản xấu xa.”

Ôn Diễn nhướng mày: “Bây giờ nhìn anh thoải mái hơn chưa?”

“Ừm.”

Anh cố tình hỏi: “Tại sao?”

Thịnh Nịnh, cái cô nhóc tham tiền này rất khôn khéo, làm sao dễ bị lừa như vậy, hỏi ngược lại: “Trước kia anh cũng nhìn em khó chịu, bây giờ nhìn em thoải mái, tại sao thế?”

Đáp án rõ như ban ngày.

Ôn Diễn không học mấy lời âu yếm buồn nôn từ trong miệng cô, chỉ có thể bỏ qua, lại đổi đề tài: “Vậy mấy tháng nay em ở đâu? Sống trong một căn hộ hả?”

“Đúng vậy.”

“Thế có nghĩ đến việc ở một nơi tốt hơn không?” Ôn Diễn cố ý dừng một chút, giọng điệu hơi sâu kín ý vị: “Ví dụ như chỗ anh?”

“Không nghĩ.” Thịnh Nịnh trợn trắng mắt: “Mấy tháng nay em phải chuyên tâm chuẩn bị thi, ở chỗ anh còn chuẩn bị cái gì nữa?”

Ôn Diễn giả vờ hồ đồ không hiểu, như thế nào cũng muốn trêu chọc cô: “Sao ở chỗ anh lại không thể chuẩn bị thi? Em sợ cái gì?”

Vì thế Thịnh Nịnh lại liếc mắt nhìn anh, còn hừ một tiếng.

Dù Ôn Diễn bận cũng ung dung nói: “Được, vậy anh đến ở chỗ em.”

Thịnh Nịnh không hài lòng nói: “Anh có nhiều căn hộ như vậy, tại sao lại ở chỗ em? Không được.”

Căn nhà kia là sau này cô định ở chung Thịnh Thi Mông, kiên quyết không thể, hơn nữa nếu Ôn Diễn biết Thịnh Thi Mông cũng ở đó, chắc chắn anh sẽ nghi ngờ.

Nghĩ đến đây, Thịnh Nịnh cảm thấy cô phải nhanh chóng giải quyết vấn đề nhà cửa.

Phải tìm một thời gian nào đó về quê, tìm mẹ cô nói một chút.

“Tròng mắt quay tít đánh ý tưởng quái quỷ gì đó?”

Thấy bỗng dưng Thịnh Nịnh không nói lời nào, bộ dạng đang suy nghĩ, Ôn Diễn chọt trán cô.

Thịnh Nịnh lấy lại tinh thần, hỏi thăm anh: “Căn hộ kia, nếu muốn mua thì đại khái phải mất bao nhiêu tiền?”

Ôn Diễn khó hiểu nói: “Không phải anh đã tặng em rồi sao?”

“Nhưng nếu em gái em thật sự tái hợp với Ôn Chinh vậy thì phải trả căn hộ lại cho anh.”

Thịnh Nịnh biết chắc chắn Ôn Diễn sẽ không đòi lại căn hộ kia nhưng bây giờ cô cũng chỉ có lý do này mới lấy ra nói được.

Quả nhiên, Ôn Diễn nói: “Trên hợp đồng là như vậy nhưng anh sẽ không lấy lại, yên tâm đi.”

Thật xa hoa.

Người đàn ông khác tặng đồ, nhiều lắm là tặng túi đưa xe, tặng chiếc MINI như Ôn Chinh đã xem như tương đối xa hoa rồi.

Ôn Diễn còn trực tiếp tặng cô một một căn nhà mà không thèm nghĩ ngợi.

Thịnh Nịnh thở dài, hình như cô thật sự dính vào người lắm tiền rồi.

Cô đã phản bội giai cấp vô sản.

Ôn Diễn không biết tính toán này trong lòng cô, còn đang suy nghĩ chuyện Thịnh Nịnh không cho anh đến căn hộ ở.

“Thật không cho anh ở sao?” Ôn Diễn hỏi: “Chỉ là thỉnh thoảng qua một đêm cũng không được sao?”

“Không được.”

Nếu anh đến đó qua đêm, Thịnh Thi Mông sẽ phải lưu lạc đầu đường.

Ôn Diễn hơi tức giận ngay, đã thỏa hiệp vì cô đến mức này, chỉ là muốn đến căn hộ qua đêm cũng không cho phép.

Anh ôm lấy mặt Thịnh Nịnh hỏi: “Em như vậy là sợ anh làm gì em sao?”

Thịnh Nịnh: “Hả?”

Ôn Diễn nhếch môi, tầm mắt dời xuống, luồng kiêu căng lại dâng trào, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu anh thật sự không có chừng mực với em thì lúc này em đã nằm sấp trên giường anh kêu đau lâu rồi biết không?”

“...”

Đúng lúc này điện thoại của tài xế gọi tới, nói đã đến, Thịnh Nịnh lập tức đứng dậy, không quay đầu lại mà chạy khỏi hiện trường.

-

Mấy ngày nay lắt nhắt dọn đồ đạc từ ký túc xá chuyển vào căn hộ, Thịnh Nịnh đứng ở trong ký túc xá trống không, đang chuẩn bị dọn chuyến này cho xong.

Sau khi dọn xong, cô định sẽ về Thượng Hải một chuyến.

Bởi vì không chắc chắn Ninh Thanh có rảnh gặp cô hay không, cô còn cố ý gửi tin nhắn cho Ninh Thanh trước.

Bình thường cô nhắn tin cho Ninh Thanh, Ninh Thanh đều trả lời lại, chỉ là không nhiệt tình, thậm chí có khi là cách mấy ngày mới trả lời lại.

Thịnh Nịnh cho rằng lần này cũng phải chờ vài ngày, Ninh Thanh lại bất ngờ nhanh chóng gọi điện về cho con gái.

Nghe giọng điệu Ninh Thanh cũng không thân thiện nhưng cũng không tính là lãnh đạm.

Giọng nói trước sau như một thanh thúy khôn khéo.

“Làm sao vậy?”

Bình thường chỉ dùng chữ để trao đổi, bây giờ nghe được giọng nói đã lâu không nghe, Thịnh Nịnh mím môi, nhẹ giọng nói: “Con tốt nghiệp rồi.”

“Mẹ biết.” Ninh Thanh hỏi: “Sau khi tốt nghiệp có kế hoạch gì không?”

Vì thế Thịnh Nịnh nói với mẹ về dự định thi vào Bộ Ngoại giao.

Ninh Thanh và Thịnh Khải Minh không giống nhau, bà ấy tuyệt đối không để ý con gái làm việc ở Yến Thành, ừm một tiếng, xem như đồng ý với quyết định này của Thịnh Nịnh.

“Nhân viên công chức cũng không tệ, không cầu ngày sau làm to bao nhiêu, ít nhất là ổn định.”

Được mẹ tán thành công việc định làm, khoé miệng Thịnh Nịnh nhếch lên, ngay sau đó Ninh Thanh lại hỏi cô: “Chờ ổn định lại, thằng bé Gia Thanh kia con có muốn tiếp xúc thêm một chút hay không? Cả mẹ và mẹ nó đều cảm thấy hai đứa phù hợp.”

Lần trước sau khi ăn cơm xong, Lục Gia Thanh đã thẳng thắn với Ninh Thanh và mẹ mình, nói là Thịnh Nịnh đã có người mình thích.

Bà mẹ hai bên không cưỡng cầu nhưng trước sau vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Bởi vì bỏ lỡ người này, chưa chắc có thể tìm được người thích hợp hơn.

“Không cần.” Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói với Ninh Thanh: “Con có bạn trai rồi.”

“Là người Gia Thanh nói con thích phải không?”

“... Dạ.”

Ninh Thanh hỏi một số thông tin về bạn trai của Thịnh Nịnh, về mặt tuổi tác thì đừng kém nhau quá nhiều tuổi là được, thứ bà ấy quan tâm nhất chính là nghề nghiệp và điều kiện gia đình.

Nghề nghiệp thì Thịnh Nịnh hàm hồ nói là mở công ty làm ngoại thương, điều kiện gia đình thì Thịnh suy nghĩ một hồi, nói: “Gia đình anh ấy rất giàu.”

“Giàu không có nghĩa là thích hợp với con.” Giọng Ninh Thanh bình tĩnh: “Chỉ có điều tốt hơn con trai trưởng khoa mà bố con giới thiệu nhiều.”

Sắc mặt Thịnh Nịnh hơi lúng túng: “Mẹ biết chuyện này hả?”

“Biết, nếu không mẹ cũng sẽ không nói với mẹ Gia Thanh để cho hai đứa quen biết. Bữa Tết con không đi xem mắt do bố con sắp xếp, ông ta cố ý gọi điện thoại tới mắng, nói mẹ sinh ra một con sói mắt trắng, giống như đúc với mẹ.” Ninh Thanh nở nụ cười hai tiếng, giọng điệu châm chọc: “Không giống mẹ chẳng lẽ giống ông ta? Thịnh Khải Minh thì tính là cái thá gì.”

Kể từ khi hai vợ chồng ly hôn vào năm đó, Ninh Thanh cũng chưa bao giờ che giấu sự ghê tởm của mình đối với chồng cũ trước mặt con gái.

Thịnh Nịnh lại bừng tỉnh hiểu ra, hèn chi Ninh Thanh vẫn chưa hỏi tình hình tình cảm của cô mà đã đột ngột bắt tay với mẹ Lục Gia Thanh tác hợp cho hai người.

Ninh Thanh nói: “Mặc kệ nhà người đàn ông kia giàu hay không, con gái có điều kiện thì vẫn phải có một căn nhà chỉ thuộc về mình.”

“Mẹ, gần đây mẹ ở Thượng Hải sao? Con có muốn nói chuyện trực tiếp với mẹ về căn nhà.” Thịnh Nịnh do dự một lát: “Con có thể cần hỏi mượn mẹ một chút tiền.”

“Ở đây.” Ninh Thanh nói: “Tuần sau mẹ sẽ ra nước ngoài một chuyến, con muốn gặp mẹ thì mau chóng tới đây đi.”

Cúp điện thoại, Thịnh Nịnh vội vàng mua một vé tàu cao tốc tuần này về Thượng Hải cho mình.

Chuyện quyết định về Thượng Hải tương đối gấp gáp, đầu tiên Thịnh Nịnh gửi tin nhắn cho Ôn Diễn nói cho anh biết mình sẽ về Thượng Hải sau đó lại gửi tin nhắn cho Thịnh Thi Mông.

Đúng lúc hôm nay Thịnh Thi Mông chụp ảnh tốt nghiệp, đang mặc đồng phục cử nhân chụp ảnh với bạn bè, sau khi nhận được tin nhắn của Thịnh Nịnh thì lập tức gọi điện thoại cho chị gái.

Mấy câu hỏi liên tiếp: “Chị về Thượng Hải hả? Có về nhà không? Vậy chị có muốn em đi cùng chị về không?”

Cô ấy cho rằng Thịnh Nịnh muốn về quê, quan hệ giữa Thịnh Nịnh và Thịnh Khải Minh không tốt, quan hệ với Thạch Bình cũng rất cứng nhắc, chắc chắn một mình về nhà sẽ không dễ chịu, có người đi cùng cô hẳn là tốt hơn khi đi về nhà một mình rất nhiều.

“Không cần đâu.” Thịnh Nịnh nói: “Chị đi tìm mẹ chị.”

Bỗng dưng giọng điệu Thịnh Thi Mông khẽ giảm xuống: “Như vậy à.”

Nói đến Ninh Thanh, hai chị em tạm thời không còn lời nào.

Nguyên phối* thống hận tiểu tam, Thạch Bình can thiệp vào gia đình bà ấy, làm sao Ninh Thanh có thể dễ dàng buông tha Thạch Bình như vậy đây.

*“Nguyên phối” (người vợ kết tóc) là chỉ người vợ chính đầu tiên.

Năm đó Thạch Bình không những mất đi công việc giáo viên, Ninh Thanh còn cố ý đi cho người ta chào hỏi, dù là trường công lập hay là trường tư thục, ban giám hiệu một là vì danh tiếng trường học, hai là Ninh Thanh cho người chào hỏi nên không có trường nào dám tuyển Thạch Bình vào giảng dạy.

Lần cuối cùng Ninh Thanh gặp Thạch Bình trước khi xuất ngoại, bà ấy nhìn đứa nhỏ trốn sau Thạch Bình, lạnh lùng châm chọc nói: “Tiểu tam sinh con gái, chưa chắc tương lai là thứ tốt gì.”

Thạch Bình che lỗ tai Thịnh Thi Mông lại, túng quẫn cầu xin Ninh Thanh: “Chị muốn nói tôi thế nào cũng được, xin đừng nói con gái tôi, con bé thật sự không hiểu gì cả.”

Lúc đó Thịnh Thi Mông cũng mới mấy tuổi nhưng đã hiểu được vì mẹ mà người lớn xung quanh mà phát ra ác ý với cô ấy.

Thịnh Thi Mông phá vỡ sự im lặng nói: “Chị đi tìm mẹ chị là vì chuyện mua nhà sao?”

“Đúng.”

“Thật ra em với Ôn Chinh đã…”

Cô ấy không nói gì nữa, đầu dây bên kia lại trở nên ồn ào, Thịnh Nịnh alo vài tiếng sau đó nghe thấy một tiếng chửi bới sắc bén.

“Thịnh Thi Mông! Con tiểu tam đê tiện!”

Điện thoại bị cúp ngay tức khắc.

Thịnh Nịnh hơi hoảng hốt, thế nào cũng không nghĩ rõ tiếng tiểu tam kia là có ý gì.

Cô rất hiểu Thịnh Thi Mông, bởi vì mẹ cô ấy nên trước khi qua lại với một chàng trai nào đó, Thịnh Thi Mông sẽ xác nhận nhiều lần xem anh ta có độc thân hay không, trong quá trình yêu đương thì tuyệt đối sẽ không trêu chọc người khác, đều là chờ chia tay mới bắt đầu tìm người tiếp theo.

May mắn lúc này Thịnh Nịnh đang ở ký túc xá, Học viện Cao Phiên cũng cách Học viện Đại học không xa, vội vàng chào hỏi Quý Vũ Hàm rồi chạy ra ngoài.

Cô vừa đi xe buýt trong trường, điện thoại nắm chặt trong tay bỗng vang lên, Thịnh Nịnh cho rằng là Thịnh Thi Mông gọi tới, ngay cả nhìn cũng không thèm đã bắt máy.

Kết quả lại là Ôn Chinh gọi tới.

Cô thất vọng, giọng điệu không tốt lắm: “Có chuyện gì không?”

“Mông Mông không nghe điện thoại của tôi, cô và cô ấy ở cùng một chỗ không?” Giọng điệu Ôn Chinh hơi mất tự nhiên: “Hôm nay cô ấy chụp ảnh tốt nghiệp, tôi mua một bó hoa muốn tặng cho cô ấy.”

Thịnh Nịnh mở to mắt: “Bây giờ anh đang ở trường chúng tôi hả?”

“Ời, xe của tôi dừng ở cổng trường các cô.”

Giọng điệu Thịnh Nịnh sốt ruột: “Anh trực tiếp vào tìm đi, hình như Thi Mông gặp chuyện gì, giờ tôi cũng đang chạy tới chỗ em ấy đấy.”

Giọng nói Ôn Chinh căng thẳng, nói ok sau đó vội vàng cúp điện thoại.

-

Thịnh Thi Mông vốn đang gọi điện thoại cho Thịnh Nịnh, bỗng nhiên bị người phía sau hung hăng đẩy một cái, cô ấy nghiêng về phía trước trực tiếp ngã xuống đất, điện thoại cũng rơi ra ngoài.

Cô ấy còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy rõ là một cô gái có mặt mũi đáng ghét, cô gái này lại trực tiếp cầm lấy mũ cử nhân trên đầu cô ấy ném sang một bên, nắm tóc cô ấy buộc cô ấy ngẩng đầu lên, ngay sau đó tát cô ấy một cái vang dội.

Sau đó, cô ta mắng cô ấy là tiểu tam.

Cô ấy cực kỳ sợ hãi và chán ghét từ tiểu tam này theo bản năng, cả người ngây ngốc ngay tức khắc.

Bởi vì cô ấy vừa mới đi tới một góc nhỏ gọi điện thoại cho Thịnh Nịnh cho nên các bạn cùng lớp chụp ảnh tốt nghiệp với cô vẫn tạm thời chưa phát hiện cô ấy bị người ta đánh.

Cô gái lại muốn đưa tay đánh cô ấy, Thịnh Thi Mông không ngu tới mức để mặc mình bị người ta đánh một cái nữa, một tay túm lấy cánh tay cô ta hung hăng hất ra sau đó tự mình đứng dậy từ trên đất, ôm mặt giận dữ nói: “Mẹ nó cô là ai thế! Có bị bệnh hả?”

“Mày không biết tao còn không biết bạn trai tao sao?”

“Bạn trai cô là ai!”

“Mày còn giả vờ nữa à? Bạn trai tao! Ứng Tử Thực!”

Thịnh Thi Mông chợt nhớ tới.

Ứng Tử Thực là đàn anh lúc trước hẹn cô ấy đi công viên giải trí một chuyến.

“Tôi đã hỏi anh ta, anh ta nói hai người đã chia tay rồi.”

Cô gái nhanh giọng ngắt lời, oán hận nói: “Đánh rắm! Chúng tôi chỉ cãi nhau mà thôi, trước nay chưa bao giờ chia tay! Sau đó tôi tìm anh ấy xin lỗi muốn hòa hảo, anh ấy nói trong khoảng thời gian này cô vẫn lấy lòng anh ấy, còn chủ động hẹn hò với anh ấy vài lần, anh ấy đã thích cô nên muốn chia tay với tôi, Thịnh Thi Mông cô nói sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Cô có nhiều bạn trai như vậy còn chưa đủ hả, còn muốn đi cướp bạn trai của người khác sao?”

Thịnh Thi Mông đã nhìn tên đàn anh kia không phải thứ tốt gì lâu rồi, nên hẹn một lần rồi cũng mặc xác anh ta, không nghĩ tới anh ta còn chưa chia tay.

Cô ấy biết cô gái coi mình là người thứ ba, vì vậy cố gắng bình tĩnh và nói với cô ta: “Cô đừng chỉ nghe lời nói một bên của bạn trai cô không, chẳng lẽ anh ta nói gì thì là cái nấy?”

Lúc này đã có bạn học phát hiện ra chỗ Thịnh Thi Mông có gì đó không ổn, mấy cô gái cùng lớp với cô đi về phía này.

“Thịnh Thi Mông!”

“Làm sao vậy?”

Dù Thịnh Thi Mông và bạn cô ấy giải thích thế nào thì cô gái kia cũng không nghe, ngoài miệng vẫn luôn mắng không ngừng, ngăn cũng không ngăn được, không có cách nào khác đành phải sai người đi tìm đàn anh kia trước, ba người ba mặt một lời.

Thịnh Nịnh vừa chạy tới bên này đã tìm được Thịnh Thi Mông, bởi vì lúc này Thịnh Thi Mông đang đứng bên bụi cây và bị mấy người vây quanh.

Cái gì Thịnh Nịnh cũng không để ý, lập tức chạy tới bảo vệ Thịnh Thi Mông.

Thịnh Thi Mông nhìn thấy Thịnh Nịnh, nước mắt vốn cố nén không cho chảy ra lập tức tuôn trào.

Cô ấy kêu lên, giọng nói mang theo nức nở: “Chị ơi.”

Cô gái thấy có người đến bảo vệ Thịnh Thi Mông, lập tức kêu to: “Cô là chị của Thịnh Thi Mông à? Em gái cô làm tiểu tam cướp bạn trai tôi, cô có biết không?”

Thịnh Nịnh lập tức phủ nhận: “Không thể nào.”

Thịnh Thi Mông đứng sau lưng Thịnh Nịnh, nghe chị gái không thèm nghĩ cũng phủ nhận, chóp mũi chua xót, tay túm lấy Thịnh Nịnh không buông.

Cô ấy hít hít mũi, có Thịnh Nịnh ở đây, tâm trạng vừa tức giận vừa tủi thân của cô ấy bỗng tốt hơn nhiều.

Cô ta thấy hai chị em nắm chặt, ngoài miệng khinh thường nói: “Người một nhà không giống lông cũng giống cánh, đoán chừng chị cô cũng làm tiểu tam ở bên ngoài cho người ta chứ gì?”

Vì sao lòng người lại âm u thành như vậy, giống như giòi bọ bò ra khỏi cống ngầm, tuỳ ý đẩy nhưng phỏng đoán ác độc cứ như vậy lên người một người xa lạ.

Không đợi Thịnh Nịnh phản ứng gì, Thịnh Thi Mông đi lên trước, đón ánh mắt nham hiểm của cô ta.

Lúc trước vẫn luôn muốn giải thích, không có đánh trả, một là không muốn náo loạn quá khó coi, hai là nếu cô gái này chưa chia tay với thằng chó cặn bã kia thì cũng là một trong những người bị hại.

Bây giờ cô ấy lại cảm thấy giải thích cái rắm, trực tiếp đem cái tát vừa mới chịu kia hung hăng trả lại cho cô ta.

Thịnh Thi Mông đỏ mắt nói: “Xin lỗi chị tôi mau.”

Thịnh Nịnh an ủi dùng sức nắm chặt tay cô.

Thịnh Thi Mông đang muốn cho Thịnh Nịnh đừng tham dự, ngay sau đó nhìn thấy một bóng dáng khác khiến người ta chú ý đang chạy tới bên này.

Cô ấy mở to mắt, cứng đờ tại chỗ.

“Mông Mông!”

Vóc người cao gầy mảnh khảnh, mặt mày tuấn tú nhíu chặt, trên tay người đàn ông còn cầm bó hoa chúc mừng cô ấy tốt nghiệp, như hoa hướng dương nở rộ vào mùa này.

Anh ta tới làm gì?

Trước kia Thịnh Thi Mông làm nũng với Ôn Chinh, cô ấy biết Ôn Chinh rất thích kiểu này, thỉnh thoảng cũng làm làm bộ làm tịch, Ôn Chinh cũng hùa theo luôn.

Bị người ta vu oan thành tiểu tam, theo lý mà nói hẳn là lúc này cô ấy nên tủi thân oan ức nhào vào trong ngực anh ta khóc lóc kể lể với anh ta, bảo anh ta làm chỗ dựa cho mình.

Nhưng chưa bao giờ Thịnh Thi Mông hy vọng anh ta đừng xuất hiện trong lúc này như vậy, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy thì ra bị anh ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình là khó xử như vậy.

Mà cô ả cuồng loạn kia lại nhìn thấy có một người đàn ông tới che chở Thịnh Thi Mông, nhìn bằng mắt thường, cho dù là ngoại hình hay là ăn mặc của người đàn ông này đều cao hơn Ứng Tử Thực vai cấp bậc, trong lòng càng hận càng hụt hẫng, đáy mắt sinh ra tàn nhẫn, ác độc không suy nghĩ mà nói thẳng ra.

“Chẳng những mày làm tiểu tam còn một chân đạp hai thuyền, mày ngủ nhiều đàn ông như vậy không tởm à, một ngày tắm rửa mấy lần nhỉ? Thật là đê hèn ti tiện!”

Thịnh Thi Mông tức giận đến cả người run rẩy.

“Mày đánh rắm!”

Thịnh Nịnh và Ôn Chinh nghe cô ả nói, mặt mũi nhanh chóng âm trầm lạnh lẽo xuống, Thịnh Nịnh đang muốn mắng chửi, bạn của Thịnh Thi Mông bỗng hô lên: “Tới rồi đây! Ứng Tử Thực tới rồi!”

Ứng Tử Thực chạy tới, nhìn tình hình trước mắt, lại nhìn dáng vẻ đàn bà đanh đá của bạn gái mình, vừa tức giận vừa xấu hổ, trực tiếp kéo bạn gái lại hét lớn với cô ta: “Em làm gì vậy! Điên rồi hả?!”

“Em không tới chẳng lẽ để anh với con ả tiểu tam song túc song phi?!”

“Ứng Tử Thực! Trước mặt bạn bè tôi và bạn gái anh, anh nói mấy lời anh nói cho rõ ràng đi!” Thịnh Thi Mông trừng mắt nhìn đàn anh: “Có phải lúc anh hẹn tôi là anh nói anh đã chia tay, còn độc thân đúng không?!”

Bị hai cô gái liên hợp đánh từ nhiều phía, Ứng Tử Thực á khẩu không nói nên lời.

Trước khi hẹn hò Thịnh Thi Mông, quả thật hắn ta còn chưa chia tay bạn gái, chỉ cãi nhau trong chiến tranh lạnh.

Thịnh Thi Mông khá nổi tiếng ở khoa bọn họ, dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp lại chơi đùa vui vẻ, thậm chí trong khoa còn có một câu nói nổi tiếng: Bốn năm Đại học chưa từng ăn canteen khu Đông, chưa từng yêu đương với Thịnh Thi Mông, coi như học bốn năm Đại học vô ích.

Vừa lúc hắn ta cũng chán ngấy với việc mỗi ngày gọi điện báo cáo chuyện tình cảm khô khan với bạn gái ở nơi khác mà không gặp mặt kia, định chia tay với bạn gái. Lúc này Thịnh Thi Mông cũng chia tay, hắn ta nghĩ thế nào cũng nên thử, vì thế bắt đầu hẹn Thịnh Thi Mông.

Thịnh Thi Mông rất biết chăm sóc cảm xúc của các chàng trai, gãi trúng chỗ ngứa của các chàng trai, có đôi khi cũng rất tri kỷ, một cô gái như vậy đàn ông khó mà có thể kháng cự.

Chỉ là đi chơi công viên giải trí một lần, Ứng Tử Thực phát hiện hắn ta thích Thịnh Thi Mông.

Khi rốt cuộc bạn gái cũng không nhịn được mà xin lỗi hắn ta, hắn ta đã nói chia tay với bạn gái, bạn gái tức giận gọi điện tới mắng hắn, hắn lại không muốn thừa nhận trong khoảng thời gian ngắn này mình đã thay lòng đổi dạ, vì thế nói có một đàn em xinh đẹp theo đuổi hắn ta, hơn nữa còn không thèm để ý hắn có bạn gái hay không, săn sóc chu đáo, ngay sau đó lại bắt đầu quở trách bạn gái ở nơi khác, không chăm sóc để tới cảm xúc của hắn ta, không cảm nhận được vui buồn hờn giận của hắn ta, hắn ta chỉ là một người đàn ông bất đắc dĩ, đổ nguyên nhân thay lòng đổi dạ lên người bạn gái và Thịnh Thi Mông.

Vì để cho bạn gái hoàn toàn hết hy vọng, Ứng Tử Thực còn gửi ảnh Thịnh Thi Mông cho bạn gái xem, nói chẳng những đàn em này tốt tình hơn cô ta, còn xinh đẹp hơn cô ta, không thể trách hắn ta.

Ứng Tử Thật bảo bạn gái đổi quà hắn ta tặng thành tiền mặt trả lại cho hắn ta, bạn gái mắng hắn ta mấy chục tin trên WeChat, sau đó đương nhiên là không trả tiền, Ứng Tử Thực tức lộn gan lộn ruột, an ủi tiền mình tiêu không về được thì thôi, hoàn toàn chia tay là tốt rồi.

Nhưng sau khi hắn ta chia tay, Thịnh Thi Mông lại không để ý tới hắn ta.

Đang lúc hắn nghĩ mất vừng cũng không nhặt dưa hấu*, lại không nghĩ tới bạn gái ở nơi khác lại chạy xa đến trường của hắn ta tìm Thịnh Thi Mông.

*Giống kiểu trộm gà không được còn mất nắm gạo á.

Quả thực xấu hổ chết, Ứng Tử Thực túm lấy bạn gái, chột dạ hét lên với cô ta: “Em đừng có phát điên được không! Muốn điên thì về trường em mà điên!”

Sau đó, hắn ta sẽ kéo cô ta ra khỏi trường.

Cô ả hét chói tai nói không cần nhưng sức lực lại không làm được.

Thịnh Thi Mông hô to: “Ứng Tử Thực, anh nói cho rõ ràng cho tôi rồi đi!”

Mấy người bạn của cô ấy cũng kéo Ứng Tử Thực không cho hắn đi, nhất định phải làm rõ chuyện này.

Mặt Ôn Chinh như ve sầu mùa đông, tâm trạng vẫn ở trạng thái gần bùng nổ, nếu những người khác chỉ là túm lấy không cho đi thì anh ta đã bước lên, quất thẳng vào mặt Ứng Tử Thực một quyền.

Ứng Tử Thực bị đánh đến nghiêng đầu.

Ôn Chinh lạnh lùng mở miệng: “Vu khống bạn gái tôi là tiểu tam, còn muốn nhẹ nhàng rời đi như vậy?”

Ứng Tử Thực bị đánh đến nửa mặt mất cảm giác, cũng tức giận, hét lớn: “Thịnh Thi Mông coi tôi là vui vẻ, tôi vì cô ấy mà chia tay với bạn gái, cô ấy thì ngược lại, tôi hẹn cô ấy một lần rồi lần sau quăng tôi ra sau đầu, cô ấy không làm tiểu tam nhưng hành vi này có gì khác với tiểu tam chứ!”

Lời này vừa nói ra, lập tức có tiếng cười lạnh.

“Có bệnh.”

“Tự mình đa tình.”

Ứng Tử Thực xấu hổ khó chịu, mà sau khi bạn gái hắn ta nghe được hắn thốt ra sự thật cũng sững sờ tại chỗ, miệng vốn mắng rất hăng cũng nói không nên lời.

Mặt mũi hắn ta mất hết rồi, chỉ cảm thấy mình li3m chó* cho Tịnh Thi Mông còn rơi vào kết cục này, tức giận quá độ chỉ có thể dựa vào việc hạ thấp Thịnh Thi Mông để vớt vát cái mặt chó của mình lại.

*Li3m cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

“Ở trong trường Thịnh Thi Mông nổi tiếng ăn chơi, đổi bạn trai giống như trò chơi, không tin anh hỏi những người khác ở đây thử đi.” Ứng Tử Thực quái đản nói: “Không biết cô ta đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi.”

Cả người Ôn Chinh giật mình tại chỗ, trong tay còn cầm bó hoa càng làm anh ta giống như một thằng ngốc.

Thịnh Thi Mông nhắm mắt lại, rõ ràng mình và Ôn Chinh xem như đã hoàn toàn chơi xong.

Ứng Tử Thực đồng tình nhìn Ôn Chinh: “Ai biết cô ta có từng làm tiểu tam cho người khác hay không, tôi thấy anh cũng rất có tiền, đừng để bề ngoài cô ta lừa gạt, thay vì ở chỗ này làm li3m chó cho cô ta trút giận, còn không bằng nhanh chóng lấy lại đồ anh tặng cho cô ta đi, đừng đến lúc đó ngay cả tiền cũng không lấy lại được.”

Ôn Chinh giận dữ ngay tức khắc, cắn răng mắng: “*** cộ mẹ mày, cái thứ đần độn như mày cũng xưng làm đàn ông à!”

Anh ta không đánh lại Ôn Diễn, không có nghĩa là anh ta không đánh lại cái thằng chó má ngu ngốc trước mắt này, tốt xấu gì cũng từng đánh nhau với người biết võ Ôn Diễn, cũng học trộm được mấy chiêu tàn nhẫn vì thế trực tiếp nhấc chân, một cước hung hăng đá tới, trực tiếp đá cái thằng đàn anh gì đó ngã lăn lóc xuống đất sau đó lại xông tới ngồi trên người hắn ta đánh mạnh vào mặt hắn.

Ứng Tử Thực hung hăng bị áp chế trên mặt đất, nhanh chóng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lỗ mũi chảy máu.

Thế mà lúc này bạn gái kia của hắn còn muốn bảo vệ hắn, chạy tới muốn kéo Ôn Chinh đi.

“Làm gì vậy! Đừng đánh bạn trai tôi!”

Ôn Chinh không tiện động tay với con gái, kêu Thịnh Nịnh, động tác của Thịnh Nịnh cũng rất nhanh, mạnh mẽ cứng cỏi kéo cô ta ra.

“Lấy cái thứ rác rưởi làm bảo bối, còn tưởng em gái tôi cũng thích rác rưởi như cô có phải không?” Thịnh Nịnh nhìn chằm chằm cô ta, giọng điệu đông lạnh: “Cô vừa đánh em gái tôi phải không?”

Cô vừa tới đã nhìn thấy dấu tay đáng sợ trên mặt Thịnh Thi Mông.

Cô ả bị giọng điệu của cô sợ đến mức nuốt nước miếng.

Thịnh Nịnh trực tiếp vung tay tát thẳng, mạnh vào mặt cô ta.

“Còn túm tóc em gái tôi phải không?”

Sau đó lại túm tóc cô ta lôi cô ta đi vài bước, cô ả đau đớn kêu to, đưa tay muốn kéo quần áo Thịnh Nịnh.

Thịnh Thi Mông vốn còn đang khóc nhưng vừa nhìn thấy cô ta lại đánh nhau với Thịnh Nịnh, bất chấp hai mắt đẫm lệ của mình, lập tức xông lên, túm tóc cô ả từ phía sau rồi hung hăng kéo mạnh về phía sau.

“Mày có bệnh thì xông tới tao, đánh chị tao làm gì!”

Cô gái trực tiếp bị hai chị em “hợp lực” đạp trên mặt đất, mất mặt đến cực điểm, mắng cũng mắng không ra miệng, còn không đánh lại được, chỉ có thể lớn tiếng khóc nức nở mắng Ứng Tử Thực là cái thằng cặn bã.

Bạn bè của Thịnh Thi Mông nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là bên Ôn Chinh, anh đánh Ứng Tử Thực quá ác độc, sợ Ôn Chinh đánh người ta đến mức tàn tật làm dơ danh của Ôn Chinh nên vội vàng gọi bảo vệ trường học tới khuyên ngăn, cuối cùng bảo vệ lại gọi 110, mãi cho đến khi xe cảnh sát tới, trò khôi hài này mới coi như kết thúc.

Ngồi xe cảnh sát đến đồn cảnh sát, Ôn Chinh không ngồi với hai chị em trên một chiếc xe, Thịnh Thi Mông ngồi ở hàng ghế sau xe, yên lặng ôm Thịnh Nịnh.

Cô ấy lẩm bẩm hỏi: “Chị ơi, em có thực sự dơ bẩn không?”

Cảnh sát đi cùng cũng biết đại khái tình huống vừa rồi là như thế nào, bạn bè của cô bé đã mồm năm miệng mười giải thích với họ.

Đang muốn mở miệng an ủi cô bé thì chị gái cô bé đã nâng mặt cô ấy lên, lau nước mắt thay cô ấy.

“Nghe này, em không dơ bẩn một chút nào.” Ánh mắt Thịnh Nịnh nghiêm túc, gằn từng chữ kiên định nói: “Dơ bẩn chính là bộ não và tư tưởng của những người đó còn chưa tiến hóa từ xã hội phong kiến, dơ bẩn chính là thành kiến của những người đó đối với em, người dơ bẩn chính là bọn họ.”

Cảnh sát ngồi ở phía trước liều mạng gật đầu: “Chị gái em nói đúng, bây giờ đã là thời đại gì, yêu đương tự do, thanh niên thời đại mới có nhiều vài cuộc tình thì sao, chỉ cần không ngại người khác, tích luỹ kinh nghiệm yêu đương cho đời mình, sau này có gặp phải cặn bã cũng nhiều một cái là biết liền, không bị lừa gạt, quá tốt.”

Thịnh Thi Mông nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngài* đã an ủi tôi.”

*Mình cũng không biết cảnh sát là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi nên để convert hey.

Cảnh sát xua tay: “Không có việc gì không có việc gì, chính là lần sau ngàn vạn lần đừng động tay động chân như vậy nữa nha, xã hội pháp trị, gặp phải phiền phức nhanh chóng báo cảnh sát.”

Thịnh Thi Mông chậm rãi bình tĩnh lại, dựa vào vai Thịnh Nịnh một lần nữa.

Sợ bị cảnh sát nghe thấy lần nữa, cô ấy hạ giọng nói: “Em không phải tiểu tam.”

“Chị biết, chị hiểu em.” Thịnh Nịnh vuốt v3 mặt cô ấy, nói: “Em không thể làm chuyện đó được.”

Ánh mắt Thịnh Thi Mông lóe lên, bỗng dưng trong lòng dâng lên một kỳ vọng nào đó, thật cẩn thận lẩm bẩm nói: “Nếu em nói với chị, thật ra năm đó mẹ em không biết bố chị không độc thân nên mới ở bên nhau với ông ấy, chị có chấp nhận tin tưởng bà ấy không?”

Thịnh Nịnh sửng sốt một chút, ngay sau đó hơi kinh ngạc nhìn về phía em gái.

Lúc này đúng lúc xe chạy đến cửa đồn cảnh sát, cảnh sát phụ trách lái xe nói: “Đến rồi, cô bé xuống xe đi vào nói đi.”

-

Khi Ôn Diễn nhận được cuộc điện thoại của người bạn họ hàng làm việc tại Cục Cảnh Sát, anh còn đang họp ở công ty.

Bạn bè họ hàng nói điện thoại: “Ôn Chinh đánh nhau, bây giờ người đang ở đồn cảnh sát bên phía đông Học viện Yến Ngoại, bây giờ tớ đang chạy tới đó, đi giúp nó giải quyết một chút, cậu cũng nhanh chóng tới đây một chuyến đi.”

Ôn Diễn đang họp tự nhiên mặt lạnh tanh, cấp dưới đang báo cáo với PPT không biết mình nói sai chỗ nào, biểu cảm càng ngày càng kinh hoảng.

Ôn Diễn cúi đầu, hung hăng ấn giữa mày cuối cùng vẫn đứng dậy, trực tiếp kết thúc cuộc họp.

Trước khi đi, anh nói với nhóm cấp dưới không hiểu mô tê gì hết: “Xin lỗi, giờ tôi có việc riêng.”

Thì ra là chuyện riêng, cấp dưới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói không có việc gì không có việc gì, tổng giám đốc Ôn ngài đi bận đi.

Ngay cả tài xế Ôn Diễn còn chưa kịp gọi tới, tự mình lái xe nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe.

Anh biết chuyện này đánh ở Yến Ngoại, tức là chắc chắn hai người nào đó không thoát khỏi liên quan.

Trên đường lái xe tới, trong lòng Ôn Diễn không chỉ mặc niệm một lần.

Ba tên vương bát đản* nhỏ.

Khi đến đồn cảnh sát, bạn của anh đã đưa anh đến gặp ba tên vương bát đản tham gia vào cuộc ẩu đả.

Chắc chắn, ngoài Ôn Chinh, hai chị em Thịnh Nịnh và Thịnh Thi Mông cũng có mặt ở đó.

Sau khi nhìn thấy Thịnh Nịnh, Ôn Diễn vừa buồn bực vừa lo lắng, nhíu mày thật chặt, khuôn mặt tuấn tú u ám đến mức thái quá.

“Anh biết ngay em cũng có ở đó mà.”

Thịnh Nịnh cúi đầu, nhún vai ngồi trên ghế không lên tiếng.

Người đàn ông vội vàng đi tới, tay áo cuốn lên khuỷu tay cũng chưa kịp kéo xuống kéo thẳng ra, ngoại trừ lái xe trên đường, quãng đường còn lại là anh chạy bộ tới, trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi.

Anh bất chấp đến hình tượng của mình, sải bước về phía Thịnh Nịnh, khuỵu gối ngồi xổm trước mặt cô, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt cô rồi nâng cánh tay cô lên nhéo nhéo.

Vừa kiểm tra, anh vừa trầm giọng hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”

Thịnh Nịnh giật giật ngón tay, bĩu môi như một đứa trẻ: “Không bị thương, em với em gái em hai đánh một, đánh nát bét.”

Lúc này Ôn Diễn mới thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó vỗ vỗ đầu của cô, cười nhạt nói: “Nát bét cái đầu em, em thấy vinh quang lắm hả?”

- ---------------------

*Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh. Tuy nhiên, ở Việt Nam, đa số các bạn trẻ hiểu Vương Bát Đản theo nghĩa đây là một kẻ không ra gì, tâm địa xấu xa, vô lại, gian xảo hay còn gọi là lưu manh.
Bình Luận (0)
Comment