Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 24

Ngô, đầu đau quá!

Hơn nữa, nặng quá, vật gì nằm ở trên người ta vậy?

Khi Bách Lý Thần mở mắt ra, chỉ cảm thấy đau đầu khủng khiếp, ngực cũng là bị đè nặng đến muốn chết. Muốn nhúc nhích cơ thể, thế nhưng lại thấy Ngư Tuyết tiểu Loli đang ngồi ở trên bụng của nàng. Hai tay chống hai bên má, dùng ánh mắt lóe sáng như sao nhìn nàng

Trong nháy mắt, Bách Lý Thần muốn ngất xỉu tiếp tập hai

Tiểu loli này hình như không thích việc gì hết ngoài việc dọa người thì phải. Cũng may là nàng lớn lên trông hết sức khả ái, bằng không khi vừa mở mắt thấy cái cảnh này chắc có nước vỡ mật mà chết

"Ngư Tuyết, ngươi đừng áp ta!" Bách Lý Thần rất là bất đắc dĩ khó thở nói "Đứng lên đi, ta sắp bị ngươi áp chết rồi."

"Chủ nhân, ngươi biết không, ta hiện tại càng ngày càng đối với ngươi thất vọng rồi!" Ngư Tuyết tiểu Loli dùng ánh mắt rất vô tội mở to nhìn Bách Lý Thần, tựa hồ đối của nàng hành vi nào đó rất là trơ trẽn, "Thú ca nói ngươi là càng ngày càng thụ!"

Hãn, cái gì mà loạn thất bát tao vậy? ta lại chọc tới nhóc con này sao? Ngô, hình như ngày hôm qua uống rượu say, nói, ai mang ta trở về vậy?

Bách Lý Thần dĩ nhiên không muốn nghe mấy chuyện loan thất bát tao này, liền mở miệng hỏi sang chuyện khác “ Ngư Tuyết! là ai mang ta trở về vậy? là cô cô sao” ở đây ngoại trừ chính nàng ra thì cũng chỉ có Bách Lý Thương Mặc, dùng ngón chân cũng biết chính là nàng, nhưng mà đáp án này vẫn thật sự là không tưởng tượng nổi chút nào. Lẽ nào cô cô khi ở chung liền biến thành tốt như vậy?!

"Chủ nhân, cô cô đại nhân hảo suất nha!" (Chủ nhân! Cô cô đại nhân thật ga lăng nha!!) Nói lên cái này, Ngư Tuyết tiểu Loli tinh thần liền tỉnh táo lên, "Chủ nhân người ngủ đã bảy ngày! buổi tối bảy ngày trước, cô cô đại nhân ôm chủ nhân trở về, người đã ngủ tỉnh bơ trong ngực cô cô đại nhân rồi. Vậy còn chưa hết, lúc cô cô đại nhân đem chủ nhân đặt trên giường, người sống chết túm lấy tay cô cô đại nhân không chịu buông ra, còn đem cô cô đại nhân kéo lên luôn lên giường!”

Bách Lý Thần mắt trừng to suy nghĩ, đây chắc chắn không phải ta, đây nhất định có chết cũng không phải ta!! Ta được Bách Lý Thương Mặc ôm trở về?! đó không phải là chủ công trong truyền thuyết sao?, OMG, ta còn đi ôm lấy cổ nàng?!

Trong đầu Bách Lý Thần như xuất hiện lên lại hình ảnh đó. Một người mặc bạch y, phiêu diêu như tiên tử ôm một người cũng là nữ tử. Nhưng tướng mạo người này lại tựa hồ thấp kém hơn tiên nữ rất nhiều. Người này chính xác là bách Lý Thần. Nghĩ như vậy nàng liền cảm thấy da gà nổi khắp người. Đây đều không phải là sự thực!

"Chủ nhân, người còn không biết. Ngay lúc đó người thực sự rất hung mãnh!!!" Ngư Tuyết tiểu Loli giống như nhớ lại lúc đó của Bách Lý Thần mà có chút sợ, bất quá rất nhanh liền biến mất như không có “ người nắm lấy tay của cô cô đại nhân, một bên con lớn tiếng ồn áo la lên ‘ Ngươi ôm ta làm gì, ngươi có ý đồ gì?!’. Vậy mà sống chết cũng không chịu buông tay cô cô đại nhân ra, còn đem cô cô kéo lại trên giường, ôm lấy thắt lưng nàng không muốn buông tay!!”

Bách Lý Thần mặt mũi nhanh chóng tái đi. Chuyện tình mất mặt như vậy, nàng sau này làm sao có thể nhìn mặt Bách Lý Thương Mặc được nữa a a a a a a!

"Không nên nói nữa, ta không thích nghe!" Bách Lý Thần cả thân người chon ở trong chăn. Ta không muốn sống nữa, ta không muốn sống

"Chủ nhân, đây chính là sự thực mà. Ngư Tuyết không hề nói dối người!" Tiểu Loli ra vẻ nàng không phải là một hài tử hay nói dối

"Đáng ghét a, ta không thích nghe nữa!" đem cái chăn lên trùm hết đầu, Bách Lý Thần liền như đà điểu.

"Ai, chủ nhân ngươi nói, cô cô đại nhân vì sao không hề đẩy ra ngươi đây?" Ngư Tuyết hơi nghiêng đầu, hình như có chút không hiểu, "Cô cô đại nhân biểu tình rất kỳ quái. Thế nhưng nàng hình như lại không hề chán ghét chủ nhân hành vi phá phách, trái lại còn cười. Ngô, cô cô đại nhân vậy mà lại chờ chủ nhân ngủ đi rồi sau đó mới ly khai nha!"

"Cái gì?" Bách Lý Thần mất bình tĩnh, đem cái chăn vứt qua một bên, nhìn Ngư Tuyết, "Nàng lại không hề giận ta phi lễ nàng?!" Được rồi, Bách Lý Thần ngươi rốt cục cũng biết ngươi đã phi lễ cô cô đại nhân sao?!

"Vâng nha!" Ngư Tuyết gật đầu, không nghĩ có cái gì khác thường, "Bất quá chủ nhân, người xác định là người phi lễ cô cô đại nhân sao?"

"Ngươi có ý tứ gì?" Bách Lý Thần nhướng nhướng mi, ta không phi lễ nàng chẳng lẽ là nàng phi lễ ta, thật ngược đời mà!

"Ngư Tuyết ý nói là: chỉ bằng ngươi cũng muốn phi lễ Bách Lý Thương Mặc sao?" Thú ca nghe các nàng hai người nói chuyện một hồi, thật sự là đối Bách Lý Thần thất vọng tàn nhẫn "Cũng không biết là ai bị Bách Lý Thương Mặc ôm trở về, đã vậy còn muốn phi lễ người ta?"

Quay qua nhìn Thú ca giá lâm, Bách Lý Thần chỉ có thể không nói gì mà chống đỡ lại.

"Thiệt là thất vọng, Thú ca ta vẫn đem người bồi dưỡng để làm công. Không nghĩ đến mới được Bách Lý Thương Mặc ôm ấp một chút, ngươi lập tức lại trở thành thụ như vậy! ngươi muốn ta làm sao chịu đựng nổi thất vọng này đây?!”

Thú ca thực sự oán niệm ngất trời. Nàng muốn có một đệ nhất công. Nghĩ đến Bách Lý Thương Mặc, loại hình tượng mỹ nữ chưởng môn đại nhân như vậy, nằm ở dưới thì tuyệt biết mấy. Hiện tại thì hay rồi, chưa một ngày thấy được Bách Lý Thần làm công, nàng đã nhanh chân dễ dàng áp xuống dưới. Đả kích thực sự là rất lớn a

Bách Lý Thần liền bật người mặt đỏ lên, vẫn còn ráng cãi chày cãi cối nói: "Ta không phải thụ! Còn có, ta cùng Bách Lý Thương Mặc là không có khả năng, ngươi đừng hy vọng ta làm công gì đó!" Ta chết cũng không thừa nhận!

Thú ca cười hắc hắc, "Không có khả năng sao? Cũng không biết là ai ngoan ngoãn chui vào trong lòng người ta đây. Đúng vậy, ngươi không phải không muốn làm công, mà là làm không nổi a!" Huyền Vũ lời này rõ ràng là chế nhạo Bách Lý Thần, ngươi là thụ mất rồi, còn công cái nỗi gì?

Bách Lý Thần quả nhiên là xấu hổ và giận dữ muốn chết, Thú ca nói vậy, thực sự khiến nàng tức chết mà!

"Huyền Vũ ca ca, ngươi sao lại nói chủ nhân như vậy!" Tiểu Loli hai tay chống ở thắt lưng, hình như đối với lời Huyền Vũ nói rất là bất mãn, "Chủ nhân như vậy đâu có sai! Đều không phải Huyền Vũ ca đã nói rằng, nằm dưới chỉ cần hưởng thụ cho tốt, nằm trên rất là phí sức lao động sao?! Cô cô đại nhân lợi hại như vậy, nàng nằm trên là đương nhiên mà. Chủ nhân chỉ cần lâu lâu làm công một lần, sợ gì không có thịt ăn!”

Huyền Vũ thấy tiểu Loli đối với chính mình phản bác thì hết sức sửng sốt một chút. Chỉ là sau khi nghe nàng nói xong, cũng hơi gật đầu tán thành, "Ân, Ngư Tuyết Muội muội nói cũng đúng, Tiểu Thần Thần, nghe hiểu không?! Ngươi vậy rắng nằm làm thụ một chút đi. Thịt cũng không phải không ít nha."

Ta XXX ngươi, ngươi là thụ. Cả nhà đều là thụ!!!

Ta mới không phải là thụ, không phải thụ, chắc chắn không phải thụ nha!

Bách Lý Thần ánh mắt tràn ngập oán niệm nhìn Thú ca. Quay qua nhìn tiểu Loli không hiểu chút thế sự kia, nàng thật sự là nổi điên với tiểu loli được

Ngư Tuyết Muội muội, cũng đã bị Thú ca dạy dỗ làm cho hư rồi!

"Chủ nhân, nghe lời mới là hài tử ngoan!" Tựa hồ nghĩ Bách Lý Thần còn muốn phản bác cái gì, tiểu Loli cau mày, "Đây là người nói cho ta biết, chủ nhân không thể không ngoan ngoãnnghe lời cô cô đại nhân được nha!"

Không thể nghi ngờ, Ngư Tuyết nói lời này chính là làm cho Bách Lý Thần suy sụp, tới cọng rơm rạ cứu người cuối cùng cũng không còn. Tuy rằng nàng nói chính là vô tâm, nhưng cũng chính vì như vậy lời hài tử này làm cho nàng hết sức thương tâm

Tiểu hài tử lời nói đều là ngây thơ, là chân thật. Vậy chẳng lẽ, ta thực sự là thụ?!

Chuyện này là thực hay không, Bách Lý Thần thật sự không muốn tiếp thu!

Mặc kệ nàng có thể cùng Bách Lý Thương Mặc cùng một chỗ hay không. Nhưng đối với cái kết luận chính mình là thụ, nàng thật là rất nghẹn khuất.

Ta rút cục có điểm nào giống thụ chứ?!
Bình Luận (0)
Comment