Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 68

Edit: Tiểu Màn ThầuTrên đường trở về, Mục Noãn Tô ngồi ở vị trí ghế phụ, trong đầu vẫn còn rối loạn.

Đối với chuyện vừa tốt nghiệp đã mang thai, có chút không thể tiếp nhận.

“Chúng ta vẫn luôn làm biện pháp tránh thai mà.” Cô nhỏ giọng thì thầm.

Làm sao lại có thể mang thai?

“Hoắc Chi Châu, có phải anh làm ra chuyện đâm thủng áo mưa không?” Cô nghi ngờ liếc nhìn người đàn ông vẻ mặt vui sướng ngồi bên cạnh.

Tay của Hoắc Chi Châu dừng lại một chút, “Đương nhiên không có. rồi”

“Ba con sói này chất lượng kém quá.” Muc Noãn Tô bĩu môi.

“Ừ, về sau không dùng nhãn hiệu này nữa.” Hoắc Chi Châu quay đầu, thả lỏng một tay muốn nắm lấy tay cô.

“Tô Tô, em suy nghĩ một chút trong khoảng thời gian này có uống rượu hay không.”

Mục Noãn Tô nghe vậy nhíu mày, suy nghĩ một lúc lắc đầu, “Không có.”

Cũng may là gần đây cô không có tụ họp gì với bạn bè, nếu không nhất định sẽ phải uống mấy ly.

Hoắc Chi Châu “Ừ” một tiếng, “Như vậy là tốt rồi.”

Trước mắt thời gian mang thai còn quá ngắn, Mục Noãn Tô không có cảm giác gì đặc biệt.

Nhưng Hoắc Chi Châu vẫn xem cô như là đối tượng quan trọng cần phải bảo vệ, ngoài trừ nhờ dì giúp việc ở nhà chăm sóc cô, anh còn tìm một chuyên gia dinh dưỡng khi mang thai đến lên kế hoạch ba bữa một ngày cho cô.

Với tư cách là người sắp chuẩn bị làm ba, mỗi ngày Hoắc Chi Châu đều trở về nhà đúng giờ, cố gắng dành nhiều thời gian để ở bên cạnh cô vợ nhỏ.

Khi mang thai được 7 tuần, Mục Noãn Tô và Hoắc Chi Châu lại cùng nhau đến bệnh viện.

Lần này ngoại trừ lấy máu, còn phải làm siêu âm thai nhi.

Mục Noãn Tô nằm trên giường, nhìn thấy hình ảnh hiện ra trên màn hình đối diện, cảm thấy đầy mới lạ.

“Xem này, đây là bé con.” Bác sĩ chỉ vào hình ảnh giống như một hạt đậu nhỏ trên màn hình nói.

“Nhỏ thế à!” Mục Noãn Tô cảm thán nói.

“Đúng vậy. Nó bây giờ còn rất nhỏ, chỉ dài hơn 1 cm.” Bác sĩ dịu dàng nở nụ cười, kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ chúng ta gọi nói là phôi thai. Chờ lần sau hai vị đến kiểm tra, có thể nhìn thấy hình dạng thai nhi rồi, còn có thể nghe được nhịp tim của thai nhi.”

“Cảm ơn.” Hoắc Chi Châu thản nhiên nói, đỡ Mục Noãn Tô ngồi dậy.

Hai người mang bản báo cáo cho bác sĩ xem, bác sĩ nói mọi thứ vẫn bình thường, thời gian đầu mang thai cần chú ý bổ sung các chất dinh dưỡng cũng dặn dò một số điều khi sinh hoạt vợ chồng.

Về đến nhà, Mục Noãn Tô vẫn không ngừng xem hình ảnh siêu âm thai nhi.

Thật thần kỳ, cái thứ giống như hạt đậu nhỏ này chính là bé con của cô và Hoắc Chi Châu.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, bản thân mình sắp làm mẹ rồi.

Đáng tiếc chính là cô còn chưa vui vẻ được mấy ngày, triệu chứng trong thời kỳ mang thai đã ghé thăm.

Vào một buổi sáng nào đó, khi cô bị đánh thức bởi một cơn buồn nôn khó chịu, cô biết rõ những ngày an nhàn của mình đã kết thúc.

Quả nhiên, từ đó về sau cô gần như mỗi ngày đều phải nôn ói một lần, không còn khẩu vị gì cả.

Mấy cân thịt dư lúc trước nhanh chóng biến mất, thậm chí còn gầy hơn so với trước khi mang thai.

Hoắc Chi Châu lo lắng không thôi, người luôn thông minh tỉnh táo như anh đã hoàn toàn rối loạn.

Sau khi hỏi qua ý kiến của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, bọn họ đều nói đây là hiện tượng bình thường khi mang thai, có thể uống một số đồ uống có tính a-xít hoặc ăn bánh quy mặn để giảm bớt một chút, nhưng không có cách nào chấm dứt hoàn toàn, chỉ có thể đợi triệu chứng trong khi mang thai chậm rãi biến mất.

Mục Noãn Tô vốn đã gầy, bây giờ trông càng gầy hơn.

Hoắc Chi Châu vô cùng đau lòng, mọi việc lớn nhỏ đều nghe theo cô, chỉ sợ làm cô không vui.

Vất vả lắm mới chịu đựng được đến tuần thứ 12, Mục Noãn Tô lại đến bệnh viện.

Dựa theo như lời bác sĩ nói, lần siêu âm thai nhi này có thể nhìn thấy rõ hình dáng của bé con, đầu và thân thể rất rõ ràng.

Cô thậm chí còn có thể nhìn thấy bé con ở trong bụng cô cử động tay chân, quả thực là đáng yêu mà.

Chẳng qua là kiếp sống ốm nghén của cô không vì bé con lớn lên mà chấm dứt.

“Chồng ơi, tại sao em vẫn còn buồn nôn vậy?” Sau khi vào phòng tắm nôn một lần nữa, Mục Noãn Tô đáng thương nói.

“Em xem trên mạng nói bình thường chỉ ốm nghén trong ba tháng đầu, nhưng em đã hơn 3 tháng…”

Nước mắt của cô gần như tuôn ra.

Nhóc con này, thực sự không đáng yêu mà.

Hoắc Chi Châu đưa nước cho cô súc miệng, “Bác sĩ nói tình trạng của mỗi người khác nhau, chờ một khoảng thời gian nữa đi bé cưng.”

“Dựa vào cái gì mà em phải ốm nghén lâu hơn người khác?!” Mục Noãn Tô càng nghĩ càng tủi thân, “Có người trong cả quá trình mang thai không có triệu chứng gì, cái này không công bằng!”

Cô rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân phơi phới, tại sao phải chịu cơn ốm nghén này tra tấn? Thực sự ngẫm lại cảm thấy thương cảm cho chính mình.

Hoắc Chi Châu bất đắc dĩ, đặt một nụ hôn lên môi cô: “Đều tại anh, đều tại anh. Bé cưng của chúng ta cực khổ rồi.”

Anh nắm lấy vai cô thấp giọng dỗ dành: “Lần này sinh xong không sinh nữa, được không? Em kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa thôi.”

Mục Noãn Tô bĩu môi, nhẹ gật đầu.

Được rồi, cô tạm thời nhẫn nại một chút.

Mang thai đến tháng thứ 4, cuối cùng triệu chứng ốm nghén đáng ghét cũng biến mất.

Phần bụng vốn bằng phẳng của Mục Noãn Tô hơi hơi nhô lên, chỉ có điều thoạt nhìn càng giống như ăn nhiều mà mập lên, không lộ ra rõ lắm.

Không còn bị ốm nghén, Mục Noãn Tô lập tức cảm giác trở lại nhân gian, thậm chí cô còn thường xuyên cảm thấy mình không giống như một phụ nữ đang mang thai.

Mỗi buổi tối sau khi dùng cơm xong, Hoắc Chi Châu sẽ đi cùng cô xuống lầu tản bộ, tiêu cơm thuận tiện rèn luyện thân thể.

“Chồng ơi, anh muốn con trai hay con gái?” Mục Noãn Tô một lần nữa hỏi anh.

Hoắc Chi Châu lại kiên nhẫn trả lời: “Trai hay gái đều được.”

Bình thường trả lời xong câu hỏi này sẽ kết thúc, nhưng lần này Mục Noãn Tô lại muốn hỏi đến cùng.

“Tại sao đều được, anh không có sở thích đặc biệt nào sao?”

Cô không tin đâu, bản thân anh hoàn toàn không yêu thích thứ gì sao.

Hoắc Chi Châu liếc nhìn cô, thản nhiên nói: “Vậy con trai đi. Về sau cùng anh bảo vệ em.”

Mục Noãn Tô lập tức dừng bước, ánh mắt tràn đầy lên án: “Quả nhiên anh là đồ trọng nam khinh nữ! Chỉ muốn có con trai kế thừa gia nghiệp, có phải hay không?!”

Hoắc Chi Châu: “…”

“Không phải. Vậy sinh con gái nhé. Con gái của chúng ta nhất định rất xinh đẹp.” Anh dừng một chút nói.

Mục Noãn Tô giậm chân, nghẹn ngào nói: “Anh có con gái chắc chắn sẽ không quan tâm em nữa, hu hu hu.”

Hoắc Chi Châu: “….”

Anh một tay ôm lấy Mục Noãn Tô vào lòng, cánh tay khoác trên vai cô, môi kề sát tai cô nói nhỏ: “Không cho phép nghĩ như vậy!”

Mục Noãn Tô lập tức càng tủi thân, “Anh rõ ràng là đang hung dữ với em! Em còn chưa sinh anh đã hung dữ với em rồi, em không sinh nữa hu hu hu.”

Hoắc Chi Châu vô cùng bất đắc dĩ, “Anh nào có hung dữ với em? Ý anh là em nghĩ sai rồi.”

Anh kiên nhẫn dỗ dành cô: “Tại sao có con thì không quan tâm em nữa? Quan hệ vợ chồng luôn thân thiết hơn quan hệ cha con. Anh mãi yêu em nhất, được chưa?”

Mục Noãn Tô rụt vai lại.

Cô hít mũi một cái, sau khi hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hoắc Chi Châu khẽ mím môi, mặt mày dịu dàng, chăm chú nhìn cô.

Mặt cô thoáng chốc nóng lên, ý thức được tâm trạng của mình dường như không ổn.

Mục Noãn Tô đột nhiên hiểu ra, tại sao trong tin tức lại có nhiều tin liên quan đến việc phụ nữ khi mang thai luôn suy nghĩ không thông suốt.

Cô cúi đầu, ôm eo Hoắc Chi Châu, dụi hết nước mắt vào quần áo của Hoắc Chi Châu, lẩm bẩm nói: “Tuy hiện giờ cảm xúc của em không ổn định, nhưng anh vẫn phải nhường nhịn em. Nếu không em sẽ khóc, còn sẽ khóc rất dữ dội.”

Hoắc Chi Châu vỗ lưng cô, bật cười nói: “Ừ, em nói cái gì chính là cái đó.”

Mục Noãn Tô “Vâng” một tiếng, rồi ổn định lại cảm xúc: “Chúng ta về nhà thôi.”

“Vậy em muốn sinh con trai hay con gái?” Hoắc Chi Châu mang vấn đề này đổ lên người Mục Noãn Tô, “Em muốn sinh đứa nào thì sinh đứa đó được không?”

Mục Noãn Tô thoáng chốc sửng sốt.

Con trai hay con gái, đây cũng là một vấn đề.

Con của cô nhất định trai đẹp gái xinh. Cái này phải chọn như thế nào?

Suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, Mục Noãn Tô lắc đầu, buông tha vấn đề này: “Em cũng không biết. Quên đi, mặc cho số phận vậy. Còn phụ thuộc vào gen di truyền của anh nữa, ha ha.”

Hoắc Chi Châu đặt tay lên bụng cô cách một lớp áo lông, giọng nói trầm thấp: “Mặc kệ là con trai hay con gái, anh cũng sẽ nói cho nó biết, mẹ của nó mang thai nó rất vất vả, phải biết hiếu thảo với mẹ, không cho phép làm mẹ tức giận.”

Mục Noãn Tô hít hít mũi, có chút cảm động: “Ừ.”

*

Bụng của Mục Noãn Tô không lộ rõ, mùa đông mặc quần áo rộng thùng thình càng nhìn không ra.

Mãi đến sang năm vào 3 tháng cuối của thai kỳ, bụng của cô đột nhiên to lên như một quả bóng bay.

Từ nhỏ đến lớn Mục Noãn Tô luôn yêu thích cái đẹp, đối diện với cái bụng ngày càng lớn lên của mình, cô không khỏi lo lắng đến vấn đề rạn da.

“Chồng ơi, liệu em có bị rạn da không?” Trong lúc Hoắc Chi Châu đang bôi kem dưỡng da cho cô, cô không nhịn được sự lo lắng nói.

“Không đâu.” Hoắc Chi Châu khẳng định nói, “Anh thoa kem cho em, đừng quá lo lắng.”

Những câu hỏi tương tự, anh đã nghe không biết bao nhiêu lần.

“Liệu có rạn da hay không?”

“Sinh xong bụng có xẹp xuống không?”

“Ngực có chảy xệ không?”

“Vóc dáng có thay đổi không?”

“Sinh con ra mất máu nhiều quá, phải làm sao bây giờ?”

……..

Càng đến gần ngày dự sinh, câu hỏi của Mục Noãn Tô càng ngày càng nhiều.

Người vốn tâm tư đơn giản lại trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, cũng lo nghĩ nhiều.

Hoắc Chi Châu biết rõ đây là phản ứng bình thường của thai phụ, mỗi lần như vậy anh luôn rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một của cô, cố gắng loại bỏ cảm xúc tiêu cực của cô.

Việc kiểm tra sức khỏe trong quá trình mang thai rất suôn sẻ, các chỉ số của Mục Noãn Tô và bé con luôn nằm trong phạm vi cho phép.

Cứ như vậy đến tháng cuối cùng, Hoắc Chi Châu đẩy lùi hết tất cả công việc có thể đẩy, gần như dành cả ngày ở bên cạnh Mục Noãn Tô, cố gắng xử lý công việc ở nhà.

Có Hoắc Chi Châu bầu bạn, Mục Noãn Tô đối với việc sắp sinh con an tâm hơn rất nhiều.

Trước ngày dự sinh một tuần, cô đã sớm nhập viện chờ sinh.

Hoàn cảnh trong phòng đơn rất tốt, Mục Noãn Tô thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài tản bộ, thường xuyên gặp các bà mẹ đang chờ sinh con khác, còn ngẫu nhiên tán ngẫu mấy câu với bọn họ. Mọi người đều ở trong hoàn cảnh giống nhau, ngược lại trò chuyện có thể giảm bớt tâm trạng khẩn trương.

Cứ an nhàn như vậy vài ngày, thời gian hẹn sinh bằng phương pháp sinh mổ của cô cũng đã đến.

Nghe nói bác sĩ mổ chính là một chủ nhiệm khoa ở nơi khác được bệnh viện mời về với mức lương rất cao, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc phẫu thuật, họ Vương, mọi người thường gọi là “Vương nhất đao.”

“Bác sĩ, nhất định phải giúp tôi khâu vết thương đẹp mắt một chút!” Tiến vào phòng phẫu thuật, Mục Noãn Tô run rẩy không quên dặn dò.

Bác sĩ thoáng chốc nở nụ cười, “Yên tâm đi cô gái. Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng cô mặc áo tắm hai mảnh đâu.”

Sau khi tiêm thuốc gây tê cho Mục Noãn Tô xong, trong quá trình phẫu thuật không có chút đau đớn nào, với một tiếng khóc nỉ non của trẻ con, cô nhìn thấy bác sĩ bế một đứa bé rất nhiều nếp nhăn đến trước mặt mình.

“Mau cho tôi nhìn xem, là con trai hay con gái?”

Ánh mắt Mục Noãn Tô dừng lại ngay giữa h.ai chân đứa bé, đột nhiên có cảm giác tất cả mọi thứ đã kết thúc, nói lớn: “Con trai.”

Bác sĩ cười tủm tỉm: “Chúc mừng cô, sinh ra một bé trai.”

Y tá lau người cho đứa bé rồi quấn khăn vào, đặt quả bóng nhỏ đó vào giữa cánh tay của Mục Noãn Tô, sau đó đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật.

Mục Noãn Tô nghiêng đầu, nhìn bé con đang nằm bên cạnh mình.

Cậu bé nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Lông mi rất dài, làn da cũng trắng, nhìn qua đúng là một đứa bé trai xinh đẹp.

Đây chính là con trai của cô.

Trong nội tâm Mục Noãn Tô thoáng chốc tràn đầy cảm động.

Về sau bọn họ chính là một nhà ba người.

“Bé cưng cực khổ rồi.” Hoắc Chi Châu vẫn luôn đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật nhìn thấy người được đẩy ra, vội vàng nghênh đón, hôn lên môi cô.

Mục Noãn Tô chóp mũi cay cay, nước mắt lập tức rơi xuống.

“Chồng ơi, là con trai.” Cô nức nở nói cho anh biết.

“Ừ. Bé cưng giỏi lắm.” Hoắc Chi Châu không quan tâm y tá và những người khác còn đang đứng ở đây, anh từng chút từng chút liếm hết nước mắt của cô, nỉ non nói: “Đừng khóc, anh yêu em.”

Anh dừng một chút, lại bổ sung: “Bé con cũng yêu em.”
Bình Luận (0)
Comment