Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài

Chương 47


Không gian của quán rượu trông rất mờ ảo, ai nhìn vào cũng đều biết mục đích của Tề Mạc khi hẹn Phương Kim Ngọc ở quán rượu này.
“Kim Ngọc, em uống với anh một ly đi.”
“Cảm ơn ông!”
Tề Mạc rót một ly rượu mời Phương Kim Ngọc.
“Kim Ngọc, em đừng có gọi tôi bằng ông có được không?”
“Ông Tề, ông lớn hơn tôi rất nhiều tuổi.

Với lại ông đã có vợ con.”
“Vợ con? Vợ con thì đã làm sao chứ?”
“Tôi sợ nếu một ngày vợ ông biết được mối quan hệ này.”
“Kim Ngọc, em yên tâm đi.

Vợ anh nó ngu lắm.

Nó không biết gì về những việc anh đã làm đâu.”
Haizz.

Đúng là đàn ông, đi ra ngoài ngoại tình ai cũng bảo rằng vợ mình ngu lắm chả biết gì đâu.
Tề Mạc bắt đầu đưa ánh mắt dục v0ng của ông nhìn lướt cơ thể của Phương Kim Ngọc từ trên xuống dưới.

Ông bắt đầu giở trò.
“Tề Mạc.

đây là ở quán rượu.


Nếu có ai nhìn thấy sẽ không hay lắm đâu.”
Tề Mạc đưa một tay lên vuốt ve mái tóc sau đó đưa xuống má Phương Kim Ngọc rồi nói với giọng điệu ma mị.
“Kim Ngọc, em yên tâm.

Anh đã lo hết chỗ này rồi.

Không ai dám làm gì em đâu.”
“Ông Tề nhưng đây là quán rượu xin ông giữ ý một chút.”
Tề Mạc như bỏ ngoài tai những lời nói của Phương Kim Ngọc, ông bắt đầu đưa tay mình đi khắp cơ thể của Phương Kim Ngọc.
“Ông Tề, xin lỗi tôi có việc phải về trước.”
Đột nhiên Phương Kim Ngọc bật người đứng dậy rồi rời đi.
“Kim Ngọc, hôm nay em bị làm sao thế?”
“Xin lỗi tôi có việc về trước.”
“Kim Ngọc, em ở lại với anh một chút thôi.”
“Ông Tề, tôi xin lỗi.

Nhưng sáng mai tôi phải đi đóng phim.”
“Kim Ngọc, em lo gì chuyện đó chứ? Em quên tôi là ai sao?”
Phương Kim Ngọc một mực từ chối, cô không muốn cơ thể mình dơ bẩn thêm lần nào nữa.
“Xin lỗi! Tôi có việc, tôi đi trước.”
Phương Kim Ngọc nói xong đã rời đi khỏi đây.
Trước đó, đạo diễn Lâm Vũ đã gọi cho Phương Kim Ngọc.
“Alo Phương Kim Ngọc.”
“Đạo diễn Lâm Vũ, hôm nay anh gọi tôi có chuyện gì thế?”
“Tôi gọi để báo cô ngày mai bộ phim sẽ bấm máy.

Cô có mặc đúng giờ để bộ phim được hoàn thành.”
“Được, tôi biết rồi.”
Quay trở lại Phương Kim Ngọc bây giờ như bị dồn vào đường cùng cô không biết mình phải làm như thế nào.
“Mình không thể nào cứ dựa vào tên Tề Mạc kia được.”
“Nếu chẳng may vợ lão ta biết được.

Chắc chắn hậu quả cũng không ít.”
“Không được.

Mình phải tìm một người khác thôi.”
Sau khi Phương Kim Ngọc rời khỏi quán rượu, cô đã bắt taxi đi thẳng về nhà.
Còn về Tề Mạc, sau khi Phương Kim Ngọc rời đi bỏ lại ông ta một mình trong quán rượu.

Tề Mạc hai mắt đỏ hừng hực, ông ta như muốn nuốt chửng Phương Kim Ngọc, hai bàn tay ông nắm lại thành nắm đấm sau đó bấm thật mạnh xuống bàn.
Tề Mạc hất đổ mọi thứ trên bàn xuống đất.
“Phương Kim Ngọc, cô là ai mà dám từ chối tôi chứ?”
“Phương Kim Ngọc rồi cô sẽ phải hối hận khi từ chối tôi.”
“Kim Ngọc, kết quả này là do cô tự chọn.”
Tề Mạc vừa hất đổ vừa la hét trong quán rượu, mọi người ở gần đó đều đưa ánh mắt về phía ông ta.
“Nhìn gì chứ?”

“Thích nhìn không?”
Tề Mạc đập chai rượu xuống đất, sau đó lấy mảnh vỡ đe dọa những người xung quanh đã nhìn ông.
“Mấy người thích nhìn không?”
“Sao? Cô thích nhìn tôi không?”
Mọi người ở xung quanh sợ hãi la hét ầm ĩ trong quán rượu.
“Bảo vệ…”
“Bảo vệ đâu?”
Tiếng la lớn của mọi người đã làm bảo vệ quán rượu giật mình.
“Ông Tề, xin ông bình tĩnh lại.”
“Ông đang làm ảnh hưởng đến mọi người trong quán đó.”
Tề Mạc bỏ ngoài tai những gì bảo vệ quán nói với ông.

Ông vẫn tiếp tục cầm mảnh vỡ đi dọa hết người này đến người khác.
“Ông Tề, nếu ông không bình tĩnh lại buộc lòng chúng tôi phải sử dụng biện pháp mạnh với ông.”
“Hứ! Mấy người làm gì được tôi chứ?”
Tề Mạc còn chưa nói dứt câu đã bị bảo vệ quán ném ra khỏi quán rượu.
“Thả tao xuống!”
“Mau thả tao xuống!”
“Bọn mày có biết tao là ai không mà dám làm như vậy với tao?”
Bảo vệ quán rượu mặc kệ Tề Mạc la hét, anh vẫn ném ông ta ra khỏi quán.
“Mày có biết tao là ai không hả?”
“Xin lỗi nhưng ông đã làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, làm ảnh hưởng đến quán rượu.

Buộc tôi phải làm như vậy với ông.”
Tề Mạc như người mất hết lý trí, ông la hét điên cuồng trước quán rượu.
Một lúc sau, ông cũng chịu lên xe đi về.
Sáng hôm sau.
Một ngày mới khắp thành phố lại được bao phủ bởi ánh nắng ban mai nhẹ nhàng, trên bầu trời xanh ngát là những áng mây đang dần dần tan biến, không khí mát mẻ thật dễ chịu.
Từng tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ rọi thẳng vào mặt Phương Kim Ngọc, hiện rõ vẻ đẹp tuyệt mỹ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Cốc! Cốc! Cốc!
Quản lý Diệp gõ cửa phòng gọi Phương Kim Ngọc dậy để đi quay phim.
“Ai…”

“Mới sáng mà ai gõ cửa inh õi thế?”
Vì hôm qua về nhà khá trễ nên sáng nay Phương Kim Ngọc còn đang ngái ngủ, cô lăn qua lăn lại vài vòng rồi mới đứng dậy mở cửa.
“Gì mà mới sáng gõ cửa phòng tôi thế?”
“Kim Ngọc, cô quên là sáng nay cô đi quay phim sao?”
Phương Kim Ngọc nghe đến đây đã bừng tỉnh, ngay lập tức cô đi đánh răng rửa mặt.
“Ái… Chết…”
“Tôi quên mất.”
“Kim Ngọc, cô nhanh lên.

Nếu không sẽ trễ giờ.

Hôm nay là ngày đầu tiên bộ phim bấm máy cô không thể đi trễ được.”
“Được được! Tôi biết rồi.”
Quản lý Diệp rời đi không quên nhắc nhở cô.
“Đồ ăn tôi đã chuẩn bị xong, cô xuống ăn rồi đi đến phim trường.”
“Được.

Cô ra ngoài đi.”
Sau khi nói xong, quản lý Diệp đã xuống dưới để hâm nóng lại đồ ăn sáng.

Phương Kim Ngọc nhanh chóng đã vệ sinh cá nhân xong.
Hôm nay là ngày đầu tiên bộ phim bấm máy, nên cô đã chọn một chiếc váy ôm body thật đẹp làm lộ rõ đường cong chữ S của cô.

Ai nhìn vào cũng sẽ chết mê với cơ thể xinh đẹp của cô.
Nhưng Phương Kim Ngọc không biết rằng hôm nay sẽ là ngày tồi tệ đối với cô..


Bình Luận (0)
Comment