Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 17

Chuyện tìm hiểu người Lục Tam không nói hai lời lập tức đáp ứng, chuyện khác không nói, chứ các mối quan hệ của hắn trong cung thì không tệ, mặc dù hắn hầu hạ cho Văn Cảnh Dương, một nam phi giống như phi tử trong lãnh cung, nhưng dù sao chức vị cũng là phi, tiền tiêu hàng tháng vẫn không ít, mà cả Minh Nhược Hiên chỉ có mình hắn là nô tài, Văn Cảnh Dương cho hắn đương nhiên cũng không ít.

Nhờ vậy lúc chi tiền hắn cũng rộng rãi hơn người khác, tới lui qua lại một thời gian các mối quan hệ của hắn cũng tốt lên. Vội đáp lời: "Ai! Dạ công tử, nô tài đi bây giờ sao?" Thấy sắp đến giờ dậu, hắn mà đi rồi thì ai mang bữa tối cho Văn Cảnh Dương?

Nhìn thời gian lúc này, cũng không sớm nữa, sắp đến giờ dậu rồi, nhưng Văn Cảnh Dương vẫn nói: "Đi đi, bữa tối nay nói Ngự Thiện Phòng không cần đem đến, ta tự nấu là được." Nếu chuyện này không làm rõ, cậu có cảm giác mình sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, bởi vậy vẫn sai Lục Tam đi, dù sao cậu cũng không có tâm trạng ăn cơm, tùy tiện nấu món gì đó là được, cậu cũng không phải là chưa từng vào bếp.

Nghe Văn Cảnh Dương nói tự mình nấu, Lục Tam gật đầu, đây cũng không phải là lần đầu biết vì vậy cũng không ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Văn Cảnh Dương xuống bếp, hắn ngạc nhiên muốn rớt hàm, mặc dù chỉ là một tô mì trứng gà, nhưng cũng đủ làm hắn bất ngờ.

Mặc dù hắn chưa từng ăn qua nhưng nhìn màu sắc này nọ thì cũng không tệ, xoa xoa bụng của mình, Lục Tam thấy là bữa tối nay hắn phải nghĩ cách tự mình giải quyết mới được. Báo với Văn Cảnh Dương một tiếng xong, Lục Tam liền lui ra.


Phân phó Lục Tam đi tìm người xong, chuyện đè nén trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn, dứt khoát không nghĩ tới nữa, cầm cuốn sách đang úp trên thư án, một tay chống cằm đọc sách, cuốn sách này vẫn dừng tại chỗ mà ba ngày trước cậu đọc, ba ngày vừa qua tâm trí của cậu đều đặt hết lên chuyện kia, hôm nay hạ quyết tâm tham dự vào, cũng làm lòng cậu nhẹ nhõm hơn một chút, không cần biết thế nào dù sao cậu cũng sống đúng với lương tâm mình.

Đọc một mạch đến khi trời sẩm tối, cho đến lúc ánh sáng ngoài cửa sổ không còn đủ sáng để Văn Cảnh Dương nhìn rõ chữ trong sách nữa, cậu mới từ trong sách bừng tỉnh lại, "Trời đã tối vậy rồi sao? Đến giờ dùng cơm tối rồi." Nói rồi lại đem sách úp xuống thư án, Văn Cảnh Dương đứng dậy đi về phía nhà bếp nhỏ ở đằng sau Minh Nhược Hiên.

......

Quân Lạc Huy thay bộ đồ thường phục bình thường, tránh mặt mọi người mà đi đến Minh Nhược Hiên, lúc đẩy cửa bước vào thì phát giác Minh Nhược Hiên đến cả ngọn đèn cầy cũng không thắp, điều này làm hắn giật mình, không lẽ xảy ra chuyện rồi? Nhanh chóng dẹp ngay ý nghĩ này, hắn không tin trong cung này có người có thể khiến người khác bốc hơi không dấu tích.

Sau khi bình tĩnh lại, Quân Lạc Huy nhấc chân đi vào trong phòng, đẩy cửa ra, trong phòng có mùi hương nhàn nhạt, đây là mùi xông đặc trưng trong cung, sau khi đốt lên sẽ giúp định thần thanh tịnh, mỗi cung đều được phát, nhưng chỉ ở Minh Nhược Hiên mới ngửi thấy, Quân Lạc Huy cảm thấy hình như có thêm vài phần khác biệt.


Trong phòng cũng tối đen như mực, qua ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào trong phòng có thể thấy phòng sạch sẽ ngăn nắp, mọi vật dụng đều được đặt ở nơi mà chúng nên ở, hình ảnh này cũng làm Quân Lạc Huy yên tâm hơn, nhìn một vòng xung quanh, Quân Lạc Huy để ý thấy trong phòng ngoài trừ ánh sáng từ ngoài cửa do hắn mở chiếu vào, ở một hướng khác của phòng cũng có ánh sáng chiếu vào, Quân Lạc Huy bèn đi về phía có ánh sáng.

Đi vào trong, Quân Lạc Huy thấy nơi này được bố trí thành thư phòng, bốn phía xung quanh đều đặt kệ sách, trên kệ sách còn sắp xếp dày đặc các loại sách, gọn gàng ngăn nắp, có thể thấy được chủ nhân của mấy cuốn sách này rất quý trọng chúng.

Sau khi nhìn xung quanh xong, ánh mắt Quân Lạc Huy nhìn qua phía cửa sổ vẫn đang mở, nơi đó đặt một cái thư án, ánh sáng yếu ớt làm thư án này trông đậm chất lịch sử hơn, bút, mực, giấy, nghiên được đặt chỉnh tề trên thư án, nhưng dáng vẻ không dính chút bụi này cho ta biết chủ nhân của chúng nhất định thường xuyên sử dụng chúng.

Ánh nhìn của Quân Lạc Huy sau đó dừng lại chỗ cuốn sách đang được úp xuống trên thư án, Quân Lạc Huy tiến vào vươn tay cầm lên, mượn ánh sáng lờ mờ nhìn qua bìa sách, khiến hắn bất ngờ là đây lại là sách nói về đồng áng trồng trọt.


Hắn làm sao cũng không ngờ rằng, Văn Cảnh Dương không xem mấy sách phong hoa tuyết nguyệt, không xem tài tử giai nhanh, càng không xem sách Tứ thư Ngũ kinh, mà lại xem sách liên quan đến chuyện đồng áng trồng trọt. Nhưng hắn cũng biết dù thế nào, việc quan trọng của hắn bây giờ là phải tìm ra cái người mình không biết đã đi đâu.

Vừa đặt sách xuống, một giọng nam lạnh lùng phát ra từ sau lưng hắn: "Ai đang ở đó?"

Văn Cảnh Dương từ trong bếp bưng tô mì vừa nấu xong quay về phòng thì thấy trước thư án của cậu có một bóng người đứng bất động, cảnh tượng này làm cậu giật thót tim, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh, chỉ lạnh lùng quát lớn với bóng đen kia.

Sau đó cậu nhìn thấy, bóng người đó đặt cuốn sách trong tay xuống rồi từ từ tiến về phía cậu, trong phòng tối mịt, cho dù bóng người đó tiến về phía cậu nhưng do ánh sáng không đủ nên cậu căn bản không nhìn rõ người này rốt cuộc là ai.

Căng thẳng cầm chặt tô sứ trong tay, khi bóng người đó sắp đến trước mặt mình, Văn Cảnh Dương một lần nữa quát lớn: "Đứng lại! Không được qua đây!" Mắt thấy người đó sắp đến gần mình, Văn Cảnh Dương đã và đang suy nghĩ có nên đợi lúc người này đến gần thêm tí nữa thì hất tô mì nóng trong tay vào người đó.

Dường như nhận ra được Văn Cảnh Dương đang căng thẳng, bóng người đang đến gần kia khi cách cậu vài bước chân thì dừng lại, sau đó Văn Cảnh Dương thấy bóng người này xoay người đi sang một bên, ngay sau đó cả phòng liền sáng lên, thì ra người đó đi thắp đèn cầy.


Khoảnh khắc đèn cầy được thắp sáng, Văn Cảnh Dương khá bất ngờ, vì theo ánh sáng của đèn cầy được thắp lên bóng người xuất hiện trước mặt cậu lúc này là người mà cậu nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, cậu làm sao cũng không nghĩ tới Quân Lạc Huy sẽ xuất hiện trong phòng cậu vào lúc này.

Sự ngạc nhiên làm tay đang cầm tô mì run lên một cái, đến cả nước lèo trong tô cũng đổ lên tay cậu, nhờ đó mà cậu lập tức bừng tỉnh, vội vàng muốn đặt đồ trong tay xuống để hành lễ với người trước mặt, dáng vẻ thất lễ như lúc này, là lần đầu tiên cậu gặp phải.

Quân Lạc Huy sau khi thắp đèn cầy lên quay đầu lại thì thấy nước lèo trong tô mì Văn Cảnh Dương đang cầm văng ra ngoài, nước lèo còn đang nóng bốc khói đổ lên mu bàn tay cậu, còn người trước mặt hắn thì lại không để ý đến chuyện đó, thấy bộ dạng cậu cầm tô mì muốn hành lễ, Quân Lạc Huy cũng biết sự xuất hiện đột ngột của mình có vẻ như đã làm cho người trước mặt kinh sợ.

Đi vài bước đến trước mặt Văn Cảnh Dương, cầm lấy tô mì trong tay Văn Cảnh Dương qua, trong miệng còn nói: "Đừng quan tâm mấy thứ này nữa, tay của ngươi vừa nãy bị phỏng rồi phải không? Mau đi rửa nước lạnh, nếu không sẽ nổi mụn nước đó." Vừa đem tô mì nóng trong tay đặt qua một bên, Quân Lạc Huy vừa kéo người còn đang đứng ngẩn ngơ đi ra ngoài, hắn nhớ ngoài viện có một cái giếng nước, đây là do khi hắn đi ngang qua Minh Nhược Hiên có để ý thấy.

Tư duy của Văn Cảnh Dương còn đang dừng ở chỗ phải hành lễ với vị hoàng đế trước mặt này, chưa kịp phản ứng đã bị Quân Lạc Huy kéo ra ngoài, đến lúc nước giếng mát lạnh dội vào tay Văn Cảnh Dương mới khôi phục lại tinh thần, đôi mắt phượng dài hẹp kia hơi trừng lớn nhìn nam nhân đang múc nước trước mặt, cả buổi mới lắp bắp nói: "Hoàng, hoàng thượng?"

Bình Luận (0)
Comment