Chuyện Giới Giải Trí

Chương 78




"Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý." Tôi liên tục xin lỗi, mồ hôi rịn ra trên trán.


Môi chị run run vài cái nhịn xuống tức giận, mặt đã đỏ bừng, "Bỏ..tay em ra."


Ôi chao, tôi phát hiện bàn tay chết tiệt kia vẫn còn đặt trên đùi người ta. Tôi cuống quít rút tay về, dáng vẻ như cầm khoai lang bỏng tay.


"Khi không tỏ ra ân cần, em đang định làm cái quái gì hả?" Người đó tự trấn định, vẻ mặt nghi ngờ.


Ơ, đúng là không gì qua mắt được chị.


"Em nghĩ là em đã làm hư gối ôm của chị, vậy nên phải dũng cảm nhận trách nhiệm, em..."


Chưa kịp nói xong đã thấy chị tức giận, "Dũng cảm? Nơi này của chị là đầm rồng hang hổ sao?"


Cái miệng ngu ngốc này, tôi gượng cười, "Không, không phải, em tự nguyện xin lên giường chị."


Nói những lời này, bất chợt hai chúng tôi ý thức được "nghĩa tối", vì vậy bốn mắt nhìn nhau xấu hổ. Má tôi nóng quá, không biết chị có giống như vậy không.


"Em nên đi chuẩn bị cơm tối đi!" người đó đột nhiên khôi phục lại khí thế nữ vương, chỉ một ngón tay về hướng nhà bếp.


"À, được rồi!" Tôi lại lập tức trở thành "nô tài" ngoan ngoãn đeo tạp dề vào, sau đó lấy các nguyên liệu từ tủ lạnh ra, chuẩn bị bắt tay vào làm mì Ý. Ngày hôm trước chị nói đã ngán món Trung Quốc nên tôi đổi sang làm món Tây. Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi làm mì Ý, chỉ mong đừng hỏng.


Không phải vì tôi sợ chị mắng, chỉ là...tôi thích nhìn dáng vẻ hài lòng của chị khi ăn món tôi nấu, vẻ mặt tươi cười ấy khiến lòng tôi rất hạnh phúc. Trước đây tôi chưa từng trải qua, hóa ra, cố gắng vì người mình thích cũng là một loại hạnh phúc. Với điểm này, cuối cùng tôi đã hiểu cho Vương Cáp Cáp.


"Món này...được chấm bao nhiêu điểm?" Tôi hồi hộp nhìn chị.


Chị khịt mũi, nhìn một chút, "60 điểm!"


Ôi, vừa đạt tiêu chuẩn! Tôi hơi nản lòng, lẽ nào tôi không thể làm được món ăn phương Tây?


"Nhưng dựa trên cách thức phục vụ xuất sắc của em, cho em thêm 20 điểm nữa!" Chị tựa như đang chọc ghẹo trẻ nhỏ, dùng ngón trỏ và ngón giữa tạo thành chữ V.


Ơ, tôi lúc nào mà không phục vụ tốt, không thèm 20 điểm này đâu. Bữa cơm này làm không ngon, tôi không vui nổi.


Thấy tôi ỉu xìu, chị muốn nói gì đó rồi dừng lại vài giây, đứng dậy đi đến ngồi xuống ghế cạnh tôi, tay trái khoác lên tay phải tôi, "Ôi, chị đùa em thôi, mì Ý của em hệt như trong nhà hàng, ăn ngon lắm, thật đó."


Tuy tôi biết rõ chị nói quá nhưng đúng là cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt chị, sau đó lấy tay trái đặt lên mu bàn tay chị, "Em hứa lần sau sẽ làm tốt hơn!"


Chị lắc đầu, "Thật ra chị không chú ý ăn uống lắm, em cũng đừng quan tâm làm gì." Thấy tôi định vội vã hứa hẹn, chị lập tức đặt ngón trỏ lên môi tôi, "Suỵt ~~~" sau đó nháy mắt, "Chỉ cần do em làm, chị đều thích."


GOD! Tôi hoảng hồn, đại minh tinh của tôi ơi, chị định giật điện chết người không đền mạng à!


Bình tĩnh lại, thoáng chốc cảm xúc ấm áp ngập tràn, cảm thấy tự hào vì được làm đầu bếp của nữ vương. Lúc này, chúng tôi gần nhau như vậy, tôi có thể cảm giác được trong lòng chị có một vị trí nho nhỏ dành cho tôi.


Buổi tối trước khi ngủ, tôi nhìn máy vi tính, tin tức về Khoai Sọ đã phát triển thành "Thí sinh Top 10 cuộc thi Mị lực nữ thanh bị giám khảo công kích vẫn miễn cưỡng vui vẻ bước xuống sân khấu". Ôi chao, ngay cả cái người khởi xướng là tôi đây cũng phải bái phục kẻ nào đã thêm mắm dặm muối thế này.


Tắt máy tính, tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngoan ngoãn bò lên giường người đó. Thừa lúc người đó còn trong phòng tắm riêng, tôi bắt đầu hưởng thụ cảm giác mới mẻ này.


Phấn khích quá, gối này, tấm trải giường này, chăn này đều có hương vị của đại minh tinh của tôi, thơm quá. Tôi nhảy nhót vài cái, ôi, độ đàn hồi tốt hơn giường tôi, hơn nữa, giường này thật to, ba người ngủ cũng dư. Tôi vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường, miệng không ngừng cảm thán.


"Ôi...wow...oh la la..."


Trong lúc đắc ý, tôi hoàn toàn quên mất còn một người trong phòng này.


"Em lên cơn à???" Đột nhiên có một âm thanh từ trên trời giáng xuống.


Tôi nhanh chóng nhỏm dậy, bị người đó bắt gặp thật là vô cùng xui xẻo.


Ơ...người đó đứng cạnh giường bĩu môi, mặt sa sầm nhìn tôi. Bất chợt, ánh mắt chị dừng lại, chuyển từ mặt tôi xuống phía dưới...Tôi cúi đầu, nhọ quá là nhọ, lúc này tôi đang mặc váy ngủ, hai chân mở rộng...Bị thấy quần lót, vô cùng mất mặt!


"Háo sắc, đồ háo sắc!" Tôi khép hai chân lại, mắc cỡ hận không tìm được lỗ chui vào. Đáng tiếc không có lỗ, tôi đành xốc chăn lên lăn vào, sau đó nhô đầu ra la hét vài câu rồi núp vô lại.


Ơ? Bên ngoài không có động tĩnh, phải chăng chị tức giận? Chị gái à, chị lúc nào cũng nói tôi háo sắc tôi còn chưa giận, chị đừng nhỏ nhen như vậy.


Đang nghĩ ngợi, chăn bị người xốc lên, sau đó người đó lên giường nằm. Kế tiếp, cái mông tôi bị người ta đạp vào.


"Đi tắt đèn!" Người đó thản nhiên nói một câu như thế.


Buổi tối hôm đó tôi ngủ rất sâu, cuối cùng chị ôm tôi từ khi nào tôi cũng không biết, đến sáng hôm sau mở mắt ra mới phát hiện chị đang ôm cánh tay trái tôi ngủ ngon lành. Tôi cố gắng rút tay ra khỏi đầu chị, vừa động đậy, người đẹp trong lòng đã bất mãn, hàng mi dài rung vài cái, hé mắt một chút rồi nhắm lại, lầm bầm vài tiếng, sau đó ôm cánh tay tôi chặt hơn.


Khó thấy được chị đáng yêu như thế, tôi vô cùng luyến tiếc dáng vẻ này. Tôi nổi hứng trêu đùa, thoáng thụt người xuống, nhẹ nhàng cắn vào mũi chị.


Đầu tiên chị nhăn mũi, sau đó mở mắt, tuy vẻ mặt buồn ngủ nhưng vẫn có khí thế nữ vương, "Chẳng phải đã nói với em chị ôm em nhưng em không được đụng vào chị sao."


"Dạ!" Miệng tôi ngoan ngoãn đáp, trong lòng có dự định khác.


Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu làm "gấu bông phiên bản được nâng cấp" cho chị, đúng giờ tối mỗi ngày sẽ leo lên giường chị, sáng sớm cố gắng không đánh thức chị, đứng dậy đi làm.


Trong công việc cũng không có gì mệt mỏi, trừ việc phải làm các hoạt động tuyên truyền trên mạng cho Khoai Sọ, tôi chỉ phải cùng Khiết Nhi đến các loại party, thỉnh thoảng thì đi chụp ảnh bìa cho tạp chí. Dĩ nhiên, đôi khi thấy tổ truyền thông phụ trách Shining thiếu người, tôi sẽ chủ động nói anh Phong giao thêm việc. Suýt chút đã quên, từ sau khi tôi quay về Bắc Kinh, mỗi lần tổng giám đốc Chung mở cuộc họp sẽ gọi tôi đến viết biên bản. Tuy công việc rườm rà nhưng nhân cơ hội này, tôi có thể hiểu được quyết định của các bộ phận và quản lý cấp cao trong công ty làm sao đề ra.


Trong lúc này, Mạch Kỳ chỉ đến công ty một lần, tôi cũng không hòa nhã với cô ta. Phương Di thấy thế càng khó chịu tôi, lúc nào cũng kiếm chuyện.


Một ngày nọ, tôi cùng Khiết Nhi tham gia tiệc tất niên của một công ty trong nước, sau đó đưa cô về nhà. Chồng cô đã đi nước ngoài nên cô giữ tôi lại trò chuyện. Chúng tôi nói một hồi nói đến chuyện tôi và Phương Di không hợp nhau, Khiết Nhi khẽ hừ một tiếng: "Đừng lo, nếu cô ta dám chọc cô nữa, tôi đã biết cách đối phó, tôi biết được nhược điểm của cô ta."


Thấy tôi tò mò, Khiết Nhi cười cười, "Bí mật của cô ta và Mạch Kỳ..."

Bình Luận (0)
Comment