Chuyện Giới Giải Trí

Chương 35


Nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, tôi cảm thấy dở khóc dở cười. Có lẽ những gì chúng ta thấy chưa chắc là toàn bộ sự việc.


An Tâm và Khiết Nhi đang phỏng vấn đến nửa chừng, phóng viên đài truyền hình lo ngại hiệu quả thu âm không tốt nên đổi sang quán cà phê dưới lầu. Chờ phỏng vấn kết thúc, An Tâm đến tìm tôi, lúc đó tôi đã thất vọng rời khỏi khách sạn. Đối mặt với nhà vệ sinh không một bóng người, đương nhiên chị nghĩ rằng bị tôi cho leo cây.


Đại minh tinh bị một thường dân là tôi cho leo cây, hiển nhiên tức giận, vì vậy mượn cớ tiện đường đến tham quan công ty chúng tôi để tóm tôi rồi đại tá bát khối*.


(một hình phạt trong ngũ hình)


"Lúc đến quán cà phê, đáng ra tôi nên bảo tiểu Mai nói cho em biết. Nhưng...không ngờ nhóc con thật thà đến vậy!" khi An Tâm nói lời này, chị vẫn đang cười, không biết chị có bị trúng huyệt cười nào không.


Hừ, thời buổi này người thật thà phải chịu thiệt thòi sao?


Tôi cho rằng giải quyết xong hiểu lầm, An Tâm sẽ rời đi, thế nhưng không phải. Chị vẫn ngồi kia, dịu dàng nhìn tôi mỉm cười, nhìn đến da đầu tôi tê dại, môi khô đi phải cầm ly uống nước liên tục.


"Em không có gì muốn nói với tôi sao?" chị nghiêng người về phía trước, hai tay khoanh trước ngực tựa lên bàn tròn, hứng thú quan sát tôi.


Tôi muốn nói gì? Tôi phải nói gì? Trong đầu làm việc không ngừng...Đúng rồi!


"Các bức ảnh...khi đó...thật sự không phải do tôi chụp." tôi lần nữa dũng cảm nhìn thẳng chị, nghĩ thầm nếu chị vẫn không tin thì tôi lập tức đập đầu vào đậu hũ.


Nghe xong lời này, chị không tỏ vẻ gì, sau đó đột nhiên đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, để lại cho tôi một bóng lưng thon dài.


Này, cái gì vậy? Bảo tôi nói, tôi nói xong không để ý tôi. An gì đó ơi, chị, chị, chị đúng là điển hình thói ngôi sao! Trong lòng tôi gào lên.


"Tôi biết, tôi đã sớm biết ~" giọng nói yếu ớt từ hướng phản quang kia truyền đến.


Gì thế này? Chị biết, chị sớm biết? Chuyện quái gì thế này? Tôi bối rối đứng dậy, cũng đến bên cửa sổ, "Từ lúc nào?"


Chị xoay người, mặt mang theo vẻ áy náy, "Thật ra sau khi tỉnh táo lại thì tôi đã nghĩ không phải là em. Thế nhưng, ngày hôm sau khi tôi tìm em thì em đã đi. Người trong đoàn phim nói nhà em có việc gấp...Chỉ có tôi biết rõ em đi vì bị tôi chọc tức. Bây giờ em còn giận tôi không?"


Tôi cố sức lắc đầu nhưng cũng không kiềm được nước mắt trào ra từ khóe mắt. Trong một năm này, tôi chịu bao nhiêu chua xót khổ sở, phẫn hận, bối rối, tủi thân đều vì giờ phút này, nhờ lời nói của An Tâm mới có thể buông lỏng.


Tôi có từng khóc lớn trước mặt An Tâm chưa? Chưa từng. Dù tôi bị con khốn đá vào ngón tay, đau cỡ nào tôi cũng cố chịu đựng. Còn lúc này, thế nào cũng không kiềm được. Nhất thời, nước mắt tuôn ra như mưa.


Chị vòng hai tay qua vai ôm tôi, nói nhỏ bên tai tôi: "Chị xin lỗi ~"


Đúng vậy, chỉ cần ba chữ này, cũng chỉ có ba chữ này nói ra từ miệng chị mới có thể làm tâm tình tôi nháy mắt thăng hoa.


Tôi không muốn chị cảm thấy áy náy vì tôi nên nghẹn ngào đáp: "Không giận, em đã sớm không giận chị."


Chị nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại.


Sau đó, nụ cười nhàn nhạt quen thuộc trở về trên mặt chị, "Như vậy, bây giờ chúng ta lại là bạn!"


Bạn? An Tâm xem tôi là bạn?


"Cầu còn không được ~" ngoài miệng nói vậy, trong lòng cũng nghĩ tương tự.


Nghe xong lời này, miệng chị nhếch lên cao.


An Tâm, chị cũng biết, chỉ cần một câu của chị, đã có thể mang tôi từ địa ngục lên thiên đàng.


Đi ra khỏi phòng bếp, hầu như mọi người trong công ty đều đứng bên cửa. Trời ạ, đúng là mị lực của An Tâm không tầm thường. Những đồng nghiệp hay gặp người nổi tiếng giờ đây đều biến thành người hâm mộ, may mắn không ai lấy sổ xin chữ ký.


Tổng giám đốc Chung chủ động mời An Tâm vào phòng làm việc ông, hai bên hàn huyên một hồi, ông nói con gái ông hâm mộ An Tâm, muốn xin ảnh có chữ ký.


Ơ, tôi nhớ không lầm con gái tổng giám đốc Chung mới 8 tuổi mà! Con bé có thể xem phim điện ảnh rồi sao? Đúng rồi, chắc là xem bộ phim truyền hình phát sóng trên đài Phiên Gia.


An Tâm nhận một tấm ảnh từ Mai tỷ, hỏi tên con gái tổng giám đốc Chung sau đó ghi vài chữ lên.


A! A! A! Tôi còn chưa bao giờ tự mình xin được chữ ký An Tâm. Trước đây, khi tham gia các hoạt động fanclub, tôi chưa bao giờ chen được lên trước mặt An Tâm để xin chữ ký. Tấm áp phích với chữ ký có được duy nhất là nhờ thắng giải viết bài trên diễn đàn.


Tôi cố rướn cổ qua nhìn. Ôi, hẳn là hình ảnh tuyên truyền cho phim mới nhất của An Tâm, trên mạng còn chưa có, nhìn mà thèm, muốn quá, muốn quá!!!


Tôi có thể mở miệng được không, có vẻ....là....không thể.


"Suy cho cùng sức hấp dẫn của Nham Thạch rất lớn!" An Tâm thấy tôi tiến đến gần, rất tự nhiên lấy tay trái khoác lên vai tôi, hướng mặt nói chuyện với tổng giám đốc Chung.


Hầy, đây là nơi công cộng, thân thiết kiểu này có ổn không?


An Tâm nói một cách tự nhiên: "Lúc trước tôi mời em ấy làm trợ lý, em ấy không chịu, không ngờ đến đây làm."


"Thật sao?" tổng giám đốc Chung vui vẻ nhướn mày, ánh mắt chuyển sang tôi có ý thăm dò.


Tôi xấu hổ ngoài cười nhưng trong lòng không cười tìm cách ứng phó. Tôi không thể thật thà cho ông ta biết, ha ha, là vì công ty khác không nhận tôi.


"Nếu như bây giờ tôi muốn người của tổng giám đốc Chung..." An Tâm kéo dài câu nói.


Tim tôi đập mạnh, tôi muốn, tôi muốn, An lão đại, lúc này chị muốn tôi làm trợ lý, tôi nguyện ý một trăm lần, nguyện ý một nghìn lần, nguyện ý một vạn lần.


"...Tất nhiên tổng giám đốc Chung sẽ không bỏ được, nhóc con ráng ở đây làm việc nhé!" An Tâm vỗ mạnh lên hai vai tôi.


Hừ, người nào đó lại đùa, tôi còn tưởng thật.


Tổng giám đốc Chung dẫn theo nhân viên trong công ty đưa An Tâm đến cửa thang máy, mọi người tán gẫu vài câu trong lúc chờ đợi.


Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, tiến đến nói nhỏ với An Tâm: "Em gửi thư cho chị sao chị không trả lời?"


"Thư? Thư nào? Chị không nhận được thư của em!" vẻ mặt An Tâm khó hiểu.


Tôi vừa định hỏi tiếp thì cửa thang máy mở ra.


"Quên đi, không có việc gì." tôi nghĩ, dù sao mọi hiểu lầm đều tan thành mây khói, bức thư kia không nhận được cũng không còn quan trọng. Tôi nhìn chị bước vào thang máy, vẫy tay, "Tạm biệt ~"


Bởi vì cái loa phát thanh nhỏ mang tên Phương Di, các đồng nghiệp trong công ty đều biết dấu ấn trên mặt tôi từ đâu mà có, chị Lulu thương xót nhìn tôi, cho tôi hôm nay được về nhà sớm.


Về đến nhà, ồ, hóa ra hôm nay Văn Tử không làm thêm giờ, cũng không ra ngoài hẹn hò với BF.


"Cậu đã gặp..." tôi vừa vào cửa, Văn Tử đã sốt ruột xông đến, vừa thấy má trái tôi thì giảm tốc độ, cậu nói: "....xem ra là gặp rồi."


Thông qua Văn Tử tôi mới biết, ba mẹ tôi ở nhà đợi hơn một tháng không thấy tin tức gì từ tôi thì điện thoại đến Goldman Sachs ở Hongkong. Kết quả, người ta báo tôi không đến làm, ba mẹ tôi lo lắng nghĩ tôi gặp chuyện, gọi đến số điện thoại di động Bắc Kinh của tôi thì ngưng hoạt động. Chuyện này tôi phải giải thích một chút, sau khi trở thành nhân viên chính thức, công ty cho tôi một số điện thoại mới, mỗi tháng công ty sẽ trả ba trăm đồng tiền điện thoại. Tiền lương hai nghìn nghèo nàn như tôi tất nhiên không dùng số cũ nữa.


Vì vậy, ba mẹ nhanh chóng đến Bắc Kinh, tìm đến Đại học P hỏi thăm tôi, tất nhiên bên trường không biết gì. Kết quả, người ba anh minh của tôi nhớ tôi có một người bạn tên Lý Văn, sau đó từ lý lịch sinh viên lấy được số điện thoại của Văn Tử. Kết quả, Văn Tử nói nơi tôi đang làm, sau đó nữa là năm dấu ngón tay đỏ tươi này xuất hiện trên mặt tôi.


"Sao cậu không gọi điện để tớ còn chuẩn bị!"


"Mẹ kiếp, cậu tắt máy sao tớ gọi được!"


Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, trời ạ, hết pin. Chắc là do các cuộc gọi liên hoàn từ anh Phong báo hại.


Tôi đem ngọn ngành mọi chuyện từ trước đến sau khi bị đánh kể cho Văn Tử, cô nàng còn che miệng cười, không chút thông cảm.


"Sao cậu không điện thoại cho ba mẹ cậu hỏi xem bọn họ đang ở đâu?" Văn Tử nhắc nhở tôi.


"Bọn họ không có điện thoại di động." nói xong lời này tôi nhớ lại, trước kia còn nghĩ khi đến Hongkong, lương tháng đầu tiên sẽ mua cho ba mẹ mỗi người một chiếc Nokia mới nhất. Bất hiếu, tôi đúng là đứa con gái bất hiếu.


Trước khi ngủ, tôi cầm gương lên soi, dấu tay trên mặt đã mờ đi không ít. Không biết thuốc kia là gì, thật hiệu quả.


Thuốc kia ~~~ ngón tay mảnh khảnh của An Tâm cẩn thận thoa cho tôi, còn có mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể An Tâm tựa như vẫn còn quanh quẩn trên chóp mũi tôi...


Ôi, tối nay không ngủ được rồi!

Bình Luận (0)
Comment