Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 497


Bị hắc thủ kéo vào trong căn phòng tối, Đế Nguyên Quân từ từ mở mắt thì thấy xung quanh giống như một không gian hỗn độn đầy tăm tối và đáng sợ.

Mỗi một lần hắn muốn nhấc tay, nhấc chân thì dòng ma khí ở trong căn phòng này cứ giống như một ngọn sóng cuộn đang níu chân hắn lại.
Đế Nguyên Quân khẽ cau mày và trong ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh hãi.
Vì bản thân hắn đang ẩn chứa Thiên Ma chi khí, thủy tổ của ma nhưng khi đứng giữa dòng ma khí cuồn cuộn mà trong nội tâm lại hiện lên một tia sợ hãi.
Hắn sợ không phải vì Thiên Ma chi khí yếu kém hơn mà thứ đang phát ra ma khí này cực kỳ mạnh và còn vượt xa rất nhiều.
Cảm giác bản thân nhỏ bé vô cùng!
“Ta không biết ngươi là ai và cũng chẳng quan tâm mục đích của ngươi khi đưa ta vào trong này?”
Thanh âm Đế Nguyên Quân âm trầm vang vọng.
“Rốt cuộc thì ngươi còn giả thần giả quỷ đến bao giờ?”
“Haha…”.
Thanh âm Đế Nguyên Quân vừa dứt thì bỗng có một tràng cười đầy lạnh lẽo và xa xăm giống như được phát ra từ trong không gian hỗn độn.

Không chỉ có thế, toàn bộ ma khí ở trong căn phòng cũng vì tiếng cười này mà khuấy động không ngừng.
“Tiểu tử ngươi còn nhỏ tuổi nhưng lá gan lại không nhỏ một chút nào cả nhỉ?”
Bỗng, toàn bộ ma khí như vị một thứ gì đó hút lại và những ngọn đuốc ở xung quanh thì thình lình bừng sáng.
Nhìn từng ngóc ngách trong phòng sáng lên, Đế Nguyên Quân không khỏi giật mình một cái vì ở mọi vị trí trong căn phòng đều chi chít ma văn và những ký tự cổ xưa trông rất cổ lão.

Tuy hắn không thể hiểu hết nhưng cũng phần nào đoán được.
Toàn bộ ma văn và ký tự được dùng để phong ấn một thứ gì đó đáng sợ ở trong này!
Đợi ma khí toàn bộ tán đi và ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách thì Đế Nguyên Quân lúc này mới nhìn thấy ở tại trung tâm căn phòng có một bệ đá bằng phẳng nhô lên và ở hai bên bệ đá đó là hai trụ đá với từng đạo phù văn phong bế đang tản mát uy năng của mình.
Ánh sáng dần chiếu lên bệ đá đó thì Đế Nguyên Quân mới giật mình khi có một người râu tóc bạc phơ đang ngồi xếp bằng ở trên đó.

Mái tóc của lão ta vừa dài vừa bù xù che kín cả gương mặt và cơ thể của lão gần như đã biến thành tượng.
Nhìn trên thân lão có từng đạo xiềng xích cuốn chặt với hai cái móc đâm xuyên qua bả vai ra trước người và móc chặt trong cơ thể trông đau đớn vô cùng.
Lão giả từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quá đám tóc bù xù thì mờ ảo nhìn thấy một bóng người đang đứng trước mặt và người đó gần như không có một chút lo lắng hay sợ hãi nào cả.
Cảm thấy người thiếu niên này có chút khác người, lão giả lên tiếng.
“Chà, đã bao lâu rồi mới có người đặt chân đến nơi này nhỉ?”
“Ta cảm thấy rất hiếu kỳ vì tiểu tử ngươi không cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy một người giống như ta? Tâm cảnh của ngươi thật là đáng sợ?”
“...”.
Đế Nguyên Quân nhìn lão giả rồi khẽ cau mày.
“Ngươi gọi ta đến đây là chỉ để nói những lời này thôi sao?”
“Lão già này đã bị nhốt ở đây cả trăm vạn năm còn chưa nói gì mà tiểu tử ngươi lại gấp gáp như thế”.
Lão giả không vì thế mà cảm thấy tức giận, thay vào đó thì càng nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt đầy thích thú hơn.
“Ngươi đây là đang cảm thấy lo lắng vì thứ đó sắp thoát khỏi phong ấn hay sao?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt hắn nhìn lão giả có chút thay đổi.

“Ngươi biết thứ đó là gì sao?”
“Bị ta nói trúng tim đen rồi sao?”
Khóe miệng lão giả khô ráp khẽ nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Ta không chỉ biết mà còn biết rất rõ là đằng khác.

Nhưng ta cho dù có biết thì cũng sẽ không nói cho ngươi dễ như thế này đâu?”
“Ta có thể sẽ không nói ra hết nhưng vì ngươi là người đầu tiên mà ta gặp sau trăm vạn năm nên sẽ bật mí cho ngươi một chút cũng không phải không được?”
Lão giả nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt đầy ẩn ý và cùng với đó là một nụ cười đầy kỳ dị.
“Nếu thứ đó thoát ra khỏi phong ấn thì đó chính là một thảm họa khủng bố nhất từ trước cho đến giờ.

Nếu như không thể giết nó lúc còn ở trong bí cảnh mà để nó thoát ra ngoài thì ngoại thế chắc chắn sẽ bị hủy diệt”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì ánh mắt càng ngàng càng trở nên ngưng trọng và thanh âm hắn ngày một trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
“Ngươi muốn gì ở ta mới chịu nói ra? Muốn ta phá bỏ xiềng xích giúp ngươi thoát ra ngoài hay là…”.
“Tiểu tử ngươi đúng là không tệ?”
Đế Nguyên Quân chưa kịp nói dứt lời thì thanh âm của lão giả cắt ngang.
“Ngươi vừa có thiên phú, vừa có tâm cảnh và vừa có tâm trí.


Nhưng người thông minh như ngươi thường sẽ nghĩ mọi chuyện theo hướng khó nhỉ? Nói đúng hơn thì thông mình không đồng nghĩa là lúc nào cũng đúng?”
“Đúng là ta muốn ngươi giúp ta làm một việc nhưng không phải việc mà ngươi vừa nói? Ngươi nghĩ rằng bản thân hiện tại hay thứ đang tồn tại trong tâm trí có thể giúp ta phá bỏ xiềng xích này sao?”
“Đừng có chọc cười ta?”
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy thế thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và trong ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực.

Suy ngẫm một lúc, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Là do ta quá hấp tấp, không biết ngươi muốn ta làm gì mới nói về sự tồn tại của thứ đó?”
“Chỉ cần yêu cầu đừng quá đáng và trong khả năng thì ta chắc chắn sẽ đồng ý?”
“Ta thích những người thẳng thắn giống như ngươi”.
Lão giả cười một tràng đầy thích thú rồi lên tiếng đáp lời.
"Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy một lão già bị phong ấn như ta cần nhất chính là sự tự do và được giải thoát".
"Nói đúng hơn thì ngươi chắc cũng biết, bản thân ma tu như ta tự do tự tại, muốn làm gì thì làm và không kiêng nể gì ai thì thoải mái biết mấy".
"Nhưng đối với người gần đất xa trời như ta và phong ấn không thể giải như thế này thì điều cần nhất chính là giải thoát".
"Giải thoát ở đây đúng là theo nghĩa đen, ta biết bản thân bây giờ đã không còn cơ hội.

Một khi thứ đó thoát ra thì cả bí cảnh này sẽ sụp đổ, không còn lực lượng gia trì thì ta sẽ tan biến, không thể nhập luân hồi mà trôi dạt tới thời gian trường hà".
Lão giả vừa nói thì sắc mặt càng ngày càng trở nên âm trầm và có chút buồn bã trên gương mặt.

Nhưng trong ánh mắt lão lại hiện rõ vẻ trầm ngâm theo năm tháng dài đằng đẵng.

"Ta nói có vẻ hơi nhiều nhưng ngươi là người đầu tiên ta gặp suốt một thời gian dài nên…".
"Bây giờ thì quay lại chuyện chính".
"Ta biết ngươi là đệ tử của lão đầu kia và đáng lý ta sẽ phải ra tay giết ngươi nhưng ta nhớ tới lời nói của lão ta trước đây".
"Thế gian rồi sẽ có người đứng lên, tuy ta không giỏi suy diễn nhân quả và không biết lão ta đã nhìn thấy gì ở trong tương lai nhưng ngươi chắc là người mà lão đầu đặt trọng trách".
"Ta bây giờ sẽ cho ngươi một cơ hội và cũng là cơ duyên to lớn nhất từ trước đến giờ".
"Chỉ cần có nó thì ngươi chắc chắn có thể thoát được nghịch cảnh ở bây giờ?"
Nói đến đây, thanh âm của lão giả có chút ngập ngừng và hơi cúi đầu do dự.
Nhìn thấy dáng vẻ này của lão, Đế Nguyên Quân lên tiếng đáp lời.
"Ta tuy không biết giữa tiền bối và lão sư có mối thù sâu sắc nhưng nghe qua giọng điệu thì cả hai người trước đây đã từng có mối quan hệ rất tốt?"
"Có lẽ tiền bối đang cảm thấy ngờ vực điều gì trên người ta sao?"
"Tiểu tử ngươi nói không sai?"
Đáp lại, lão giả thở dài một hơi rồi gật gù đáp lời.
"Ta đã nhìn thấy nhân quả của ngươi và cảm thấy ngươi trong tương lai sẽ khiến cả thế gian này chao đảo.

Nhưng như thế lại đúng theo ý ta?"
Lão giả nói tới đây rồi phá lên cười lớn một tiếng nghe điên cuồng vô cùng.
"Nào tiểu tử, ngươi hãy đến đây để lấy thứ quý giá nhất và cũng là cơ duyên to lớn nhất từ trước cho đến giờ?"
"Ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi đang cần nhất".
"Tiểu tử, hãy tới đây?".

Bình Luận (0)
Comment