Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 472


Bay vút lên cao, Đế Nguyên Quân đạp không co người gồng mình, chỉ thấy hắn đồng thời vận chuyển tam đại lực lượng lên đến đỉnh điểm rồi ngưng tụ tất cả khí lực ra sau lưng và đồng thời hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy lớp áo sau lưng hắn đột nhiên bị nhô lên và có thứ gì đó màu đen sắc nhọn đâm xuyên qua và từ từ hiện thế.

Đó chính là đôi cánh mà hắn dùng huyết mạch Ứng Long để ngưng kết thành.
Hai cánh dài hơn một trượng dang rộng ra hai bên để lộ từng đường vân từng đoạn xương trông tựa như hình bàn tay năm ngón trông quỷ dị vô cùng.

Và từ trên đó bộc phát ra một cổ khí lực cực kỳ khủng bố, tuy không mang trên mình lực lượng hủy diệt nhưng lại khiến ai ai nhìn thấy cũng phải giật mình kinh ngạc.
Hơi chấn động cánh một cái, Đế Nguyên Quân giống như hóa thành một vệt tinh quang lao vút với một tốc độ cực kỳ nhanh.

Ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng được bản thân hắn hiện tại có thể di chuyển nhanh đến như vậy.
Mỗi một lần chấn động cánh thì hắn liền xuất hiện cách đó hàng trăm trượng, khoảng cách này so với Thuấn Bộ còn nhanh hơn rất nhiều.

Chưa dừng lại ở đó, những nơi mà đôi cánh chấn động để lại một cổ lực lượng cực kỳ quỷ dị rất khó lý giải.
Một lúc sau!
Đế Nguyên Quân đặt chân lên bờ, ánh mắt hắn nhìn xung quanh rồi thu cánh lại.
“Thật không ngờ, đôi cánh Ứng Dực này lại có tốc độ nhanh đến như vậy? Nếu như kết hợp với Thuấn Bộ thì tốc độ sẽ còn nhanh đến mức nào đây?”
“Dùng huyết mạch cự nhân đẻ kích ứng huyết mạch Ứng Long trong người là một quyết định đúng đắn”.
Quay người đi về hướng Ngũ Chỉ Sơn, Đế Nguyên Quân dốc lực di chuyển nhanh đến đó.

Trên dọc đường đi, hắn gặp phải không ít hung thú nhưng vì khí tức trên người hắn toát ra quá khủng bố liền khiến chúng quắp đuôi bỏ chạy.
Di chuyển thêm gần nữa ngày, Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao nhìn ra xa thì thấy năm tòa sơn nhạc to lớn đâm xuyên qua vân vụ sừng sững mà đứng ở giữa phiến thiên địa trông hùng vĩ vô cùng.
Ngũ Chỉ Sơn, năm tòa sơn nhạc mang trên mình những cổ lực lượng khủng bố khác nhau lần lượt là Phong, Lôi, Hỏa, Băng và cuối cùng là một tòa núi đá lớn sừng sững ở chính giữa.
Tuy nó không mang trên mình bất cứ lực lượng nào cả nhưng lại khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy có chút rùng mình.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tòa sơn nhạc ở chính giữa thì không khỏi nhíu mày, trên gương mặt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng vô cùng.

“Mượn sức mạnh tứ tượng để trấn áp tòa sơn nhạc còn lại? Đây có lẽ là một trận pháp phong bế thời thượng cổ? Tứ Tượng Càn Khôn Giản”.
“Mặc dù lực lượng tứ tượng vẫn còn đó nhưng khí tức của trận pháp này rất yếu, có lẽ không thể chống đỡ được bao lâu nữa? Rốt cuộc thứ ở dưới tòa sơn nhạc đó đang phong bế thứ gì mà phải sử dụng loại trận pháp đỉnh tiêm như thế này?”
“Nếu như thứ bị phong bế đó thoát ra ngoài thì có ai đủ sức ngăn chặn nó sao?”
“Dựa vào trận pháp hiện tại thì có thể duy trì thêm được trăm năm nữa nhưng nếu có tên ngốc nào đó dùng cách để phá bỏ phong ấn thì rất khó nói”.
“Đợi sau khi ta thu thập được những thứ cần thiết rồi đến đó một chuyến.

Nếu như thu được thứ tốt nào đó thì một công đôi việc”.
“Còn chuyện trận pháp hết hiệu lực là chuyện của phiến thiên địa này chứ không liên quan gì đến ta.

Với lại, hiện tại ta không đủ sức để chưởng khống Tứ Tượng Càn Khôn Giản”.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên một cái rồi biến mất.
Một lần nữa xuất hiện, hắn còn cách Hỏa Diệm Sơn một đoạn thì cảm nhận thấy ở phía trước có một nhóm người đang giao chiến một cách kịch liệt.

Đứng ở trên cao nhìn xuống, hắn nhìn thấy một nhóm mười người đang bao vây một nam một nữ và khí tức ở trên người họ đều là Thiên Địa cảnh cao tầng.
Liếc mắt nhìn hai người kia, Đế Nguyên Quân hơi nhíu mày.
“Thật không ngờ, tại đây có thể gặp được người mang thiên phú hỏa thuộc tính? Nhưng số của hai người này đã tận, bị đám người đó vây công nên không thể chống đỡ được lâu”.
“Nếu như nữ tử này có thể thoát ra khỏi kiếp nạn này thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành cường giả của một phương.

Nhưng đáng tiếc…”.
Ngay lúc Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi thì nghe thấy thanh âm của nữ tử vang lên khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
“Mấy tên khốn các ngươi thật quá đáng? Chỉ vì tin tức của giọt máu hỏa phụng mà nhẫn tâm tàn sát tộc nhân ta? Các ngươi không sợ bị trời cao giáng tội hay sao?”
Đáp lại, đám người kia nhìn họ với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường và cười lớn một tiếng.
“Vân Diệp? Ngươi nói câu này khiến ta cảm thấy buồn cười vô cùng? Nếu như các ngươi ngoan ngoãn nghe lời bọn ta thì trăm người đó đã không chết? Tất cả là do sự ích kỷ của hai ngươi mà thôi?”
“Haha… Hai ngươi vì giọt tinh huyết đó dương mắt nhìn tộc nhân, nhìn cao tầng trong tộc, nhìn cha mẹ bị Lý gia chủ ra tay gi ết chết một cách tàn nhẫn?”

“Nhớ lại cảnh cha mẹ hai ngươi bị phân ra thành từng mảnh nhỏ khiến ta cảm thấy thích thú vô cùng.

Đến bây giờ nghĩ lại thì ta vẫn không giấu được sự thích thú khi nhìn thấy cảnh đó?”
“Nếu như các ngươi ban đầu chịu quy thuận Lý gia chủ và ngoan ngoãn làm theo yêu cầu thì đâu có đến nỗi.

Chỉ trách các ngươi quá ngu xuẩn khi dám chống lại mệnh lệnh để rồi toàn tộc bị tiêu diệt chỉ trong một đêm”.
“Ta tự hỏi, hai ngươi bây giờ đã cảm thấy hối hận hay chưa?”
“Có cảm giác gì đau hơn việc nhìn người thân chết trước mắt mà bản thân không thể làm gì được? Haha…”.
Nhìn đám người kia đắc ý, Vân Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cô nhìn chằm chằm đám người kia tràn đầy sát ý rồi quát lớn một tiếng đầy căm phẫn.
“Các ngươi… Các ngươi câm miệng?”
“Tất cả là tại lũ khốn nạn các ngươi? Nếu như không có lũ độc đoán các ngươi thì tộc ta đâu có chịu cảnh diệt tộc này?”
“Cho dù tộc ta có biệt diệt, ta có chết đi thì các ngươi cũng đừng mong đạt được mục đích?”
“Nếu các ngươi muốn thì đến mà lấy mạng của ta đi?”
Đứng ở bên cạnh, một nam thanh niên khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi đứng chắn ở trước người cô.

Ánh mắt hắn tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm đám người đó rồi quát lớn một tiếng.
“Muốn giế t chết tiểu thư thì các ngươi phải bước qua xác của ta?”
Tên cầm đầu nghe thấy vậy thì nghiến chặt răng, ánh mắt hắn tràn đầy sự tức giận nhìn chằm chằm hai người rồi quát lớn một tiếng.
“Được, được.

Nếu đã muốn chết đến vậy thì ta thanh toàn cho hai ngươi?”
Chỉ tay xuống, tên cầm đầu hạ sát lệnh.
“Giết hai người đó cho ta”.

Lời nói vừa dứt, những người khác đồng thời phát lực rồi lao xuống.

Ánh mắt của bọn chúng nhìn hai người trông dữ tợn và phấn khích vô cùng.

Trong mắt chúng thì cả hai người chỉ là một miếng mồi ngon có thể bị gi ết chết bất cứ lúc nào.
“Haha… Chết đi?”
“Khốn kiếp? Ta phải chết ở đây sao?”
Vân Diệp cắn chặt môi, ánh mắt cô hiện rõ sự không mong muốn nhìn chằm chằm đám người.

Tay phải cố nắm chặt chuôi kiếm và bộc phát phần lực lượng cuối cùng, khí tức toàn thân cô lúc này tỏa ra xung quanh mang theo một phần tử khí rất lớn.
Tâm của cô lúc này đã là một màn đen mù mịt và ý niệm tử vong đã xâm chiếm hết toàn bộ suy nghĩ.
“Ta cho dù có chết cũng phải kéo theo lũ khốn nạn các ngươi? Chết hết đi?”
Hai người bộc phát toàn lực đánh ra một kích cuối cùng hóa thành một đạo quang mang quét ra xung quanh đánh bay tất cả những kẻ đang xông lên nhưng nó chỉ có thể đẩy lùi mà không thể hạ sát được bọn chúng.
Một kích cuối cùng này tán đi, cả hai người hiện tại đã không còn chút sức lực nào cả.

Vân Diệp cúi người, một chân khụy xuống, hơi thở cô càng ngày càng trở nên gấp gáp và khí tức trên người thì ảm đạm vô cùng.
Nữ tử cắn chặt môi khiến máu tươi trong miệng chảy xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên cao lần cuối rồi từ từ nhắm mắt.
“Tất cả, kết thúc rồi?”
Dùng chút sức lực còn lại đứng bảo vệ ở trước người, nam tử hơi cúi người, ánh mắt không mấy mong muốn nhìn cô và nói.
“Tiểu thư, là tại ta vô năng nên không đủ sức bảo vệ người? Thật không cam lòng?”
Đám người kia đồng loạt xông đến, Vân Diệp lúc này đã nhắm mắt chờ đợi cái chết đang đến gần.

Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc thì đột nhiên, cô cảm thấy bản thân giống như đang đi lạc ở trong một không gian hoàn toàn tối tăm mù mịt.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền ngẩng đầu nhìn xung thì trông thấy khung cảnh bản thân hiện lên trước mắt giống như một thước phim nhưng chỉ khác là khung cảnh đó đã ngưng kết lại.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vân Diệp vẻ mặt hốt hoảng nhìn xung quanh một lúc và định thốt ra thành tiếng thì có một thanh âm cổ lão từ đâu đó vang vọng đến khiến cô bị giật mình.
“Ngươi cam chịu nhìn tộc nhân, nhìn cha mẹ bị kẻ gian gi ết chết? Ngươi cam chịu số phận mà không có ý định trả thù? Cha mẹ ngươi, tộc nhân ngươi ở dưới suối vàng muốn nhìn thấy cái cảnh này hay sao?”
Vân Diệp cúi đầu, hai hàng nước mắt tiếc nuối lăn dài trên gương mặt.
“Ta muốn chứ, muốn giế t chết tất cả bọn chúng nhưng… Thực lực của ta có hạn còn bọn chúng thì quá đông và mạnh, một mình ta sao có thể làm được chứ?”

Bất giác, thanh âm cổ lão đó lại một lần nữa vang lên.
“Vậy nếu như ta cho ngươi một cơ hội để giết chúng thì ngươi có nguyện vì ta mà làm tất cả mọi thứ? Ta có thể cứu ngươi, có thể cho ngươi cơ duyên to lớn nhất từ trước cho đến giờ?”
“Ngươi có muốn nắm bắt cơ hội, có muốn thoát ra khỏi số phận này hay không?”
“Chỉ cần ngươi đồng ý thì ta sẽ đáp ứng nguyện vọng trả thù của ngươi?”
“Còn bây giờ thì cho ta câu trả lời của ngươi? Ngươi muốn chết hay muốn sống và trả thù chúng?”
Vân Diệp ngẩng đầu, cô không biết giọng nói này từ đâu truyền đến và cũng không biết thân phận của người đó là ai? Là ma quỷ hay là con người? Cô không quan tâm, trong đầu cô lúc này chỉ muốn sống sót và báo thù.
Không một giây suy nghĩ, Vân Diệp hét lớn một tiếng.
“Ta muốn được sống? Ta muốn được báo thù?”
“Chỉ cần người giúp ta thì đừng nói ta đồng ý yên cầu, ta sẵn sàng vì người mà bán mạng để làm tất cả? Ta bây giờ chỉ có một ước nguyện, ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn bản thân cường đại hơn nữa?”
Thanh âm cổ lão từ phương xa vang vọng đến.
“Được, ta sẽ giúp ngươi?”
Lúc này, nam tử nhìn đám người đang đánh tới thì cắn răng, hắn dùng cơ thể mình chặn ngay trước người cô và quát.
“Ta liều mạng với các ngươi?”
Ngay lúc mọi thứ tưởng chừng như đã kết thúc thì đột nhiên, có một vệt quang mang hắc sắc từ đâu đó lướt qua.

Trong mắt nam tử chỉ nhìn thấy vệt quang mang đó cứ lướt đi ngang qua trước mặt thì có một bộ thi thể nằm gục xuống đất.
Không thể tin được những thứ đang diễn ra trước mắt, nam tử trừng mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả bọn chúng đều bị gi ết chết bởi một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ!
Vân Diệp nhắm mắt thêm một lúc thì từ từ mở mắt.

Nhìn thấy đám người kia lúc này đã trở thành một bộ thi thể khiến cô bị giật mình, hai mắt cô trừng lớn nhìn xung quanh như muốn tìm người đã truyền âm cho cô.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, cô nhìn thấy một bóng người cổ lão đang đạp không mà đứng, mái tóc trắng bạc tung bay phất phới ở trong gió, gương mặt nhìn còn rất trẻ tuổi nhưng lại mang trên mình phong phạm cổ lão vô cùng.
Không chỉ có thế, cô cảm nhận trên người đó có một cổ khí tức gì đó hết sức khủng bố đang đè nén lên người.

Nhìn nam nhân với hai cái cánh lớn ở sau lưng, cô ngây người gần như chết lặng, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh một tiếng.
“Người… Người đã cứu ta sao?”.


Bình Luận (0)
Comment