Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 439


Tỉnh dậy sau cơn mê, Đế Nguyên Quân cảm nhận toàn thân lúc này đau nhức vô cùng.

Chỉ nghĩ đến việc bản thân nhúc nhích đầu ngón tay thôi cũng để cơ thể đau giống như muốn nứt ra thành từng mảnh.
Hai mắt từ từ mở ra, Đế Nguyên Quân kiềm chế dư âm những cơn đau thì thở dài một tiếng, khóe miệng khẽ run lên rồi thốt ra.
“Đúng là không thể tưởng tượng nổi? Có lẽ ta đã quá tự tin vào khả năng của bản thân và xem nhẹ Thiên Ma chi khí quá rồi?”
“Tuy ở Tu Chân Giới thì ma khí sẽ bị pháp tắc ở nơi này kiềm chế nhưng nó chung quy vẫn là khí tức của thủy tổ ma đạo?”
“Sở hữu Thiên Ma Thần Hỏa, thân có tam đại lực lượng gia trì mà vẫn không thể chịu đựng nổi.

Nếu như người bình thường mà thôn phệ giống như ta thì chắc chắn sẽ bạo thể mà chết?”
Gồng mình ngồi dậy, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa hang rồi lên tiếng nói tiếp.
“Trong thời điểm ta bị kẹt lại ở đây thì những người khác bây giờ sao rồi? Họ chắc hẳn đã thu được không ít cơ duyên và thậm chí đã quật khởi nên ta không cần lo lắng cho lắm”.
“Chuyện cấp bách hiện tại là rời khỏi đây sớm, tiếp tục tìm kiếm cơ duyên và sớm ngày đột phá Tinh Cực cảnh”.
Ngồi xếp bằng hai chân, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi thả lòng người rồi thả mình chìm vào trong thể nội.
Tại đây, hắn ngẩng đầu nhìn tam đại lực lượng hóa thành ba quả cầu lớn đang từ từ xoay chuyện, nhìn chúng có vẻ từ tốn nhưng năng lượng thực chất lại mạnh mẽ và bá đạo vô cùng.
Cảm nhận khí tức, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Lần này tuy gặp phải hiểm cảnh nhưng thu hoạch cũng không hề thấp một chút nào.

Đúng là rất đáng với những gì mà ta bỏ ra”.
“Cảnh giới nhập tầng thứ tư, Thiên Ma chi khí nhập tầng thứ năm, còn…”.

“Thật không ngờ, ta lần này còn nghĩ nhục thân sẽ không thu được gì nhiều nhưng mà ta đã lầm.

Được ma khí xâm nhập khắp nơi trong cơ thể thì chẳng khác gì đang giúp ta tẩy luyện cơ thể lại một lần nữa”.
“Phải nói đúng hơn là Ngũ Hành Bá Thể Quyết đột phá được bích trướng.

Vượt qua tầng thứ ba của đệ nhất trọng biến nhục thân nhập viên mãn, tựu Ngũ Hành Chân Thân”.
“Tuy chỉ mới nhập da lông và còn phải tiêu tốn nhiều thời gian, tài nguyên nữa mới sử dụng được chân chính khả năng.

Nhưng với ta hiện tại thì như thế đã quá đủ rồi, công pháp tăng tiến thì năng lực của ta sẽ tăng hơn trước gấp nhiều lần”.
“Cũng chính vì lẽ đó mà nhục thân lại là thứ thu được lợi nhiều nhất và nhập đến đỉnh phong”.
“Đúng là thu hoạch ngoài ý muốn”.
Đi ra khỏi hang động, Đế Nguyên Quân đón nhận ánh sáng sau một thời gian dài chìm sâu vào cơn mê và cảm nhận những làn gió mát mẻ thổi qua.

Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy trên tay xuất hiện những sợi gân máu màu đen thì không giấu được sự kinh hãi.
“Có lẽ nào?”
Cởi bỏ toàn bộ y phục ở trên người, Đế Nguyên Quân cúi đầu nhìn xuống thì trông thấy từng sợi gân đen chằng chịu khắp cơ thể.

Nắm chặt tay khiến máu tươi chảy xuống, Đế Nguyên Quân thấy một dòng máu màu đen ứa ra thì không khỏi lắc đầu.
Hắn ban đầu còn tưởng Ngũ Hành Bá Thể Quyết đột phá bích chướng là vì được ma khí tẩy luyện.


Nhưng hắn không thể ngờ việc tẩy luyện này không giống như bình thường mà cơ thể hắn lúc này không khác gì một ma nhân ở trong truyền thuyết.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, Đế Nguyên Quân thở dài, nói.
“Ta đâu có nhờ ngươi làm chuyện đó chứ? Nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi, nhờ có ngươi mà ta tiết kiệm công sức lẫn thời gian?”
“Nơi này không có người nào qua lại nên không lo người khác nhìn thấy”.
Đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt Đế Nguyên Quân hiện lên sự mong chờ và có chút hiếu kỳ, nói.
“Đã lâu không vận động mạnh nên xương cốt bây giờ trở nên khô khan quá rồi? Bên cạnh đó cũng muốn kiểm chứng thực lực của ta hiện tại đã mạnh lên được bao nhiêu?”
“Thật đáng mong chờ?”
Rời khỏi hang động, Đế Nguyên Quân quay người trực tiếp đi vào chỗ sâu và hắn thậm chí không giấu diếm khí tức của bản thân và cứ thế mà đi vào.
Dọc đường đi, hắn để ý thấy xung quanh đây có không ít đầu hung thú đang rình rập và dần áp sát lại gần.

Liếc mắt nhìn vào bụi rậm ở trước mặt, Đế Nguyên Quân đột nhiên nở một nụ cười lạnh.
Biết trước mặt có một đầu hung thú đang lẩn trốn nhưng Đế Nguyên Quân không cảm thấy có chút lo lắng nào cả mà làm ra vẻ bình thản và không mảy may để ý giống như hắn không hề hay biết phía trước đang có nguy hiểm.
Tiến lại gần, hai mắt Đế Nguyên Quân khẽ động và ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một đầu linh miêu tứ cấp thượng giai nhảy ra từ trong bụi rậm.

Nó há rộng miệng để lộ bốn cái răng nanh dài cùng với từng cái móng vuốt sắc nhọn cắn tới.
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân chỉ liếc mắt nhìn nó một cái rồi bộc phát khí tức mãnh liệt của bản thân ra ngoài và đồng thời quát lớn một tiếng.
“Chỉ là một đầu hung thú tứ cấp thượng giai? Không muốn chết thì cút qua một bên?”
Tiếng quát lớn mang theo một cổ lực lượng dư ba kinh khủng bộc phát hóa thành một cơn phong bạo mãnh liệt có thể bay mọi thứ xung quanh.
Chỉ bằng một ánh mắt và một tiếng quát lớn, Đế Nguyên Quân vừa trấn áp vừa khiến đầu linh miêu cảm thấy sợ hãi vô cùng.


Tuy nó là hung thú với ý định săn giết rất mạnh nhưng khi thấy hắn bộc phát khí tức thì sốt vó và kinh hãi vô cùng.
Trong mắt nó, Đế Nguyên Quân lúc này giống như một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, cảm giác đáng sợ đó kinh khủng đến mức làm nó liên tưởng đến người đang đứng trước mặt không phải là nhân loại mà là một tôn ma đầu tái thế nào đó.
Nó càng tiến lại gần thì cái cảm giác sợ hãi và đáng sợ bao trùm lấy tâm trí.

Chỉ nhìn vào ánh mắt Đế Nguyên Quân trong phút chốc liền khiến nó có cảm giác bản thân đứng trước mặt người này lại nhỏ yếu và hèn kém vô cùng.

Từ sâu thẳm trong thâm tâm nó mách bảo bản thân cần phải bỏ chạy ngay lập tức và tốt nhất là cần phải tránh càng xa càng tốt.
Nhìn linh miêu quay đầu bỏ chạy, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Tuy là hơi yếu một chút nhưng cũng đủ để ta thử sức một chút?”
“Để đối phó với hung thú tứ cấp thượng giai thì ta lúc trước cần phải bỏ ra không ít công sức nhưng còn bây giờ thì…?”
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa chỉ tay theo hướng linh miêu bỏ chạy rồi ngưng tụ một điểm sáng chân nguyên cực kỳ mãnh liệt.

Sau đó ngưng kết hóa thành một đạo trông giống như mũi tên rồi bắn đi.
Tuy linh miêu chỉ có cấp bậc tứ cấp thượng giai nhưng ở trong cùng cảnh giới thì tốc độ của nó có thể xem là nhanh nhất và ngay cả hung thú tứ cấp đỉnh phong muốn giết chết nó cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mặc dù có tốc độ nhanh là thế nhưng nó lúc này chẳng khác gì một con chuột đang chạy trối chết.

Nó lách mình qua những thân cây lớn và thay đổi phương hướng liên tục nhưng đạo công kích của Đế Nguyên Quân bắn ra vẫn đuổi theo sát giống như trên người nó đã bị định vị.
Bỗng, một tiếng kêu gào thảm thiết ở ngoài xa vang lên và cùng với đó là một tiếng động cực kỳ lớn nổ ra khiến cả một vùng rộng lớn biến thành một cái hố lớn sâu hơn mười trượng.
Cảm nhận dư ba của công kích phát ra, Đế Nguyên Quân bất giác giật mình một cái.

Ánh mắt nhìn về phía tiếng động thì lộ ra vẻ kinh ngạc, nói.
“Dù sao cũng mới đột phá nên chưa quen được với lực đạo cho lắm?”

“Thật không ngờ, uy lực của một chiêu này lại mạnh đến như thế? Ngay cả ta bây giờ cũng phải cảm thấy kinh ngạc?”
“Nếu như ta hiện tại đối mặt với Hắc Ám Ma Chu thì sẽ không chật vật đến như thế? Ta tự hỏi, nếu như nó lúc đó đối mặt với ta hiện tại thì có thể chịu được bao lâu?”
Tiếp tục tiến vào sâu bên trong, Đế Nguyên Quân gần như đã đi qua khỏi khu rừng và đặt chân đến nơi sâu nhất của Hoang Đảo.

Nhớ lại thời điểm trước đây, khi mà hắn vừa đặt chân đến thì đã kinh ngạc trước lượng linh khí nồng đậm được phát ra từ nơi này.

Và khi hắn đặt chân đến đây thì nồng độ linh khí còn nồng đậm hơn trước rất nhiều.
Hít vào một hơi thật sâu, Đế Nguyên Quân có cảm giác bản thân hiện tại nhẹ nhõm và thoải mái vô cùng.

Cảm giác như được ngâm mình dưới một dòng nước mát lạnh và đầy khoan khoái.
Đưa mắt nhìn ra xa thì trông thấy trước mắt là một thung lũng rất rộng lớn đang dựa mình ở dưới chân của một tòa sơn nhạc cao đến cả ngàn trượng.
Nhìn tòa sơn nhạc sừng sững mà đứng, Đế Nguyên Quân khẽ cau mày.
“Lượng linh khí phát ra từ ở trên đỉnh núi sao? Chẳng nhẽ trên đó tồn tại linh mạch hay sao?”
“Nếu đúng là như thế thì chuyến đi này của ta thu được đại cơ duyên vô cùng to lớn.

Nếu thu được linh mạch thì ta không còn lo lắng bản thân sẽ thiếu tài nguyên để tu luyện”.
Đế Nguyên Quân vừa nói thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống.
“Nhưng… Mọi chuyện chắc chắn sẽ không dễ dàng? Chắc chắn ở nơi đó tồn tại những đầu hung thú mạnh nhất ở nơi này, nếu ta đoán không sai thì có lẽ sẽ có ngũ cấp đỉnh phong hung thú tọa lạc, thậm chí là lục cấp hung thú tồn tại?”
“Với thực lực của ta hiện tại thì đối mặt với chúng là điều không thể nào?”
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía đỉnh núi và nói.
“Nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ đặt chân đến và lấy đi thứ cơ duyên to lớn đó?”.

Bình Luận (0)
Comment