Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 437


Thời gian thấm thoát trôi qua, Đế Nguyên Quân toàn thân lấm lem nằm bất động ở đó không biết bao lâu rồi.

Trong lúc hôn mê bất tỉnh, hắn thậm chí mất đi hết toàn bộ nhận thức và biến thành một cái xác không hồn.
Mặc dù thương thế trên người đã hoàn toàn hồi phục, sinh mệnh lực trên người vẫn còn tại và đang sinh sôi không ngừng nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Từ sâu thẳm trong tâm trí, Đế Nguyên Quân đang thả mình vào một khoảng không gian tối tăm vô định nào đó.

Tại đây không hề có khái niệm thời không, không có thứ gì tồn tại và duy chỉ có tâm trí hắn trôi nổi ở trong đó.
Tại thời điểm đón nhận hậu quả, Đế Nguyên Quân đã từng lường trước được những chuyện có thể sẽ xảy ra nhưng hắn không ngờ được bản thân hiện tại lại hôn mê sâu đến mức như vậy.
Tuy tâm trí luôn hối thúc hắn tỉnh dậy nhưng hắn lại có cảm giác bản thân đang bị một thứ lực lượng vô hình nào đó trói chặt.
Dần dần, cái cảm giác ngột ngạt đó xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí nhưng Đế Nguyên Quân từ đâu cho đến cuối vẫn giữ lại một sợi thần trí và ngăn không để bản thân hoàn toàn chìm vào khoảng không đó.
Cứ thế, thời gian tiếp tục trôi qua và Đế Nguyên Quân chẳng hề tỉnh dậy.

Một tháng, hai tháng,..., một năm qua đi nhưng hắn vẫn thế.

Tại nơi mà hắn đang nằm đã bị màn đêm ở trong hang động bao phủ và dần ngưng kết tạo thành một phiến hắc thạch giữ hắn ở bên trong trông giống như một cái quan tài.
Nhìn hắn nằm bất động ở trong đó, khí sắc trên gương mặt hồng hào, khí tức trên người len lỏi qua hắc thạch bộc phát ra ngoài ngày một mạnh hơn.

Trông hắn hiện tại giống như một người hoàn toàn bình thường nhưng cũng giống một người không có linh hồn nên không thể tỉnh lại.

Tại một vùng hư vô, hỗn độn nào đó!
Một tôn thần thú có cơ thể to lớn trải dài trong vô tận tinh khung giống như một phương của cả thế giới.

Đó là một tôn thần thú đang chìm sâu vào trong giấc ngủ hàng ức vạn năm với trên thân là hàng vạn sợi xích trói chặt từ trong hư không.
Đó là một tôn Long Lân có sức mạnh cường đại và cũng là một trong ngũ đại thần thú chí cao được gọi là Thiên Ma!
Khác với bốn đại thần thú Thanh Long là hiện thân của sinh mệnh chi lực bất tử bất diệt, Bạch Hổ đại diện cho sức mạnh vô tận, Chu Tước chính là vĩnh hằng còn Huyền Vũ tượng trưng cho sự bảo hộ và trường tồn.

Thì thần thú Thiên Ma là hiện thân của sự hủy diệt, hỗn độn và hư vô.
Được sinh ra từ trong cõi hư vô và hỗn độn, Thiên Ma tượng trưng cho sự hỗn loạn và tàn bạo.

Kể từ thời điểm hỗn độn, hồng hoang thì sự tồn tại của Thiên Ma chính là một thứ gì đó đáng sợ vô cùng.
Vừa sở hữu sức mạnh sánh ngang được với tứ đại thần thú và thậm chí còn mạnh hơn cả thế nữa.

Với sức mạnh có thể nuốt chửng và hủy diệt toàn bộ thế giới, Thiên Ma chính là một dạng tồn tại không thể bị tiêu diệt vì cơ thể nó chính là ma, chỉ khi thế giới hoàn toàn tan biến rồi trở về với cõi hư vô thì mới có thể đánh bại.
Sức mạnh của Thiên Ma kh ủng bố là thế nên mới bị liệt vào thứ cấm kỵ nhất và thế gian không mấy ai biết đến sự tồn tại của nó.
Sở dĩ, Đế Nguyên Quân gặp được Thiên Ma và tạo ra cấm pháp Thiên Ma Nhập Thể là do một lần tình cờ.

Tại Vạn Đạo Pháp Điển, Đế Nguyên Quân nhốt mình cảm ngộ và tìm kiếm đạo pháp của bản thân thì vô tình đụng trúng hư vô chi lực.


Tại đây, hắn đã nhìn thấy được sự tồn tại vượt qua cả những gì mà hắn từng nghĩ đến ở trong đầu.
Chỉ có ở trong Vạn Đạo Pháp Điển thì hắn mới nhìn thấy được thế giới này rộng lớn và cường giả ở đó kinh khủng đến nhường nào.
Cũng trong lần tình cờ đó, Thiên Ma đã cho Đế Nguyên Quân nhận thức được thế giới này rộng lớn đến nhường nào và thứ gì được gọi là vô ngần.

Cảm nhận thế giới tồn tại hai thái cực luôn luôn triệt tiêu lẫn nhau.
Đón nhận Thiên Ma Chi Khí, một loại chi lực đến từ hư vô và hỗn độn.

Khai sinh ra thứ vượt ra ngoài tất cả mọi thứ và được gọi là cấm pháp, một loại công pháp mà ngay cả Thiên Đạo cũng không thể quản chế được.
Thậm chí, Đế Nguyên Quân có thể mượn loại lực lượng này để phá vỡ hết tất cả gông cùm xiềng xích và sự phong bế của Thiên Đạo trước đây nhưng hắn không thể làm được điều đó vì chuyện đó đã đi ngược lại với sở cầu của hắn.
Quay trở lại với hiện tại!
Cảm nhận thấy một cổ khí tức thân thuộc, Thiên Ma khóe mắt khẽ động rồi từ từ mở ra.

Ở trong mắt nó hiện lên hàng trăm hàng ngàn điểm sáng nhỏ, mỗi một điểm sáng đó chính là một thiên hà vô cùng rộng lớn.
Thiên Ma gồng mình đứng dậy, chỉ thấy chuyển mình một cái mà khiến không gian ở xung quanh bị một phen chấn động và chỉ một lần nhấc chân có thể hủy diệt cả một phương thế giới.
Trước mắt Thiên Ma, một đạo thân ảnh nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi với mái tóc trắng bạc cùng diện mạo anh tuấn, trên người hắn mặc dù không có một chút khí tức nào cả nhưng lại khiến cả khoảng không phản ứng lại.
Nhìn thiếu niên nhỏ bé trước mắt, khóe miệng Thiên Ma khẽ run lên một cái rồi lên tiếng.
“Ta mới chỉ chợp mắt có một chút mà đã mấy vạn năm trôi qua? Nhớ thời điểm đó, ngươi chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà nay đã trở thành một thiếu niên khôi ngô”.

||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||

“Cũng đúng thôi, thời gian ở thực tại và trong Vạn Đạo Pháp Điển chênh lệch cả vạn lần? Đối với ngươi thì thời gian đó kéo dài cả vạn năm nhưng thực chất chỉ có mười mấy năm trôi qua”.
“Ta còn tưởng bản thân sẽ chợp mắt thêm một chút và khi gặp lại thì ngươi chính là cường giả đứng đầu của một phương.

Nhưng mà… Nhìn ngươi hiện tại khác so với trước rất nhiều”.
“Trước đây toàn thân ngươi chỉ có vạn đạo khí tức bủa vây nhưng nay lại dính không biết bao nhiêu là nhân quả, có lẽ con đường của ngươi đã thay đổi so với trước đây rất nhiều”.
Đứng đối diện, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Thiên Ma rồi lên tiếng.
“Thiên Ma, ngươi tuy là thần thú nhưng vẫn nói nhiều giống như mọi khi? Mỗi lần gặp là ngươi cứ luôn miệng nói đến chuyện của ta và nhiều đến mức mà ta cảm thấy nhàm chán”.
“Nhưng cũng đúng mà thôi? Dù sao thì ngươi thân là thần thú nhưng kể từ thời hồng hoang đến nay thì ngươi chỉ nói chuyện với một mình ta? Nếu như không có ta thì ngươi cũng chỉ biết sống trong cô độc ở trong cõi hư vô này đúng không?”
Thiên Ma nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt nó nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ xa xăm đáp lời.
“Ngươi nói không sai, ta thật sự rất nhớ cái thời điểm ta được sinh ra và gặp ngươi đấy cha à? Mỗi lần gặp ngươi khiến ta nhớ đến người đó, đây cũng chính là điều mà ta muốn gặp và nói chuyện với ngươi”.
“Ngươi nói chuyện vẫn kỳ lạ giống như trước đây?”
Đế Nguyên Quân bật cười, ánh mắt hắn nhìn Thiên Ma một lúc rồi lắc đầu, đáp.
“Ta không ngờ một thần thú được sinh ra từ trong hư vô lại xem một người nào đó là cha? Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc cả thế giới này trở nên hỗn loạn mất?”
“Nói đùa thế thôi chứ ta biết lời nói này của ngươi đang ám chỉ đến một người nào đó? Ta không biết người mà trong miệng ngươi gọi là cha là ai nhưng ta cũng cảm thấy rất vinh hạnh vì một thần thú lại xem ta, một nhân loại tầm thường làm cha”.
“Haha…”.
Thiên Ma thấy dáng vẻ Đế Nguyên Quân cười đùa và thậm chí còn có vẻ đang châm chọc nhưng lại chẳng có chút cảm giác tức giận nào cả mà thay vào đó là một sự hoài niệm tưởng chừng như đã mất ở trong quá khứ.
Thở dài một hơi, Thiên Ma ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào trong vô tận hư không rồi lên tiếng.
“Nghe thì ngươi đang có ý châm chọc nhưng ta nghĩ chuyện này không tệ? Vì ngươi chính là người thân… Không, nói đúng hơn là một người nói chuyện với ta suốt một thời gian dài cô tịch nên ta mới không cảm thấy tức giận mà thay vào đó là một cảm giác khiến ta hoài niệm trong quá khứ”.
“Nói là vậy nhưng mà ngươi… Thôi, không nói đến chuyện không vui này nữa?”
“Nếu như ngươi muốn thì ta có thể ra tay giúp ngươi loại bỏ hết gông cùm nhưng chấp niệm của ngươi vẫn còn quá lớn.


Chỉ một tu chân giới nhỏ bé không thể giữ chân được ngươi, nếu như muốn thì ta sẵn lòng”.
“Chấp niệm? Ta đã sớm buông bỏ những thứ này ra khỏi đầu từ lâu rồi và ta hiện tại chỉ đang vượt qua những thử thách của bản thân mà thôi?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu.
“Ta biết, chỉ cần người ra tay thì ta có thể vượt qua được Tiên giới mà ngay cả những thế giới cao hơn cũng có thể”.
“Ai rồi cũng muốn bản thân cường đại, tu luyện nhanh và nhận sự giúp đỡ từ đại năng nhưng đó không phải con đường mà ta mong muốn.

Đạo của ta chính là tự thân, tự lực, tự làm và tự vượt qua tất cả mọi thứ”.
“Sau này, ta rất muốn nhận được sự giúp đỡ của ngươi khi cần nhưng với hiện tại thì chưa.

Tất cả vẫn nằm trong suy tính của ta nên không cần thiết”.
“Ngươi rất cứng đầu? Nhưng như thế mới chính là người mà ta biết?”
Thiên Ma gật gù, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ thưởng thức vô cùng.
“Tuy chỉ nói chuyện được một thời gian ngắn nhưng mà ta cảm thấy rất vui, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại ngươi thêm một lần nữa? Ta rất mong chờ đến ngày đó nhưng hiện tại thì…”.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta nghĩ ngươi nên tỉnh dậy đi thôi? Ta biết ngươi đến tìm ta vì chuyện gì, ta cũng biết ngươi đã tự có sẵn câu trả lời từ trước rồi?”
“Đối với ta, ngàn vạn năm chỉ là một cái chớp mắt nên ngươi cứ từ từ mà đi.

Ta tin ngươi sẽ sớm đứng trước mặt ta thôi, còn bây giờ thì rời đi thôi”.
“Trước khi rời khỏi đây thì ta cũng nhắc ngươi một chuyện, ngươi có thể làm gì cũng được nhưng hãy nhớ cẩn thận.

Ta thấy nhân quả của ngươi hiện tại rất nặng nên tương lai sẽ tao ngộ không ít kiếp nạn và đừng có chết trước khi tìm đến ta?”
“Hãy nhớ lấy…”..


Bình Luận (0)
Comment