Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 340


Một lúc lâu sau!
Ở trên lôi đài, mười vị thiên kiêu năm trước đều đang đưa mắt nhìn xuống những người tranh đoạt phía bên dưới thì không khỏi lo lắng.

Tuy năm nay tranh đấu không kịch liệt giống năm trước nhưng ba mươi người thông qua được vòng thứ nhất thì ai ai cũng có thực lực hơn người và trong số đó có không ít người có thực lực không hề thua kém họ.
Đứng ở trên cao nhìn xuống, Đường Thanh Hoàng đưa mắt nhìn ba mươi người đang đứng tập trung ở phía dưới thì lộ ra một nụ cười nhẹ, nói.

“Chúc mừng ba mươi vị thiên kiêu đã vượt qua vòng thứ nhất và đến với vòng thứ hai”.
“Không để các vị chờ đợi lâu hơn nữa thì ta xin phép công bố luật lệ của vòng hai này như sau”.
“Điều đầu tiên, vòng thứ hai này sẽ được chia ra thành hai phần.

Phần thứ nhất là đoạt huy hiệu và phần thứ hai chính là tranh đoạt”.
“Đối với phần thứ nhất, trong tay ta có tổng cộng mười hai tấm huy hiệu được đánh số vị trí và sẽ được thả từ trên cao xuống.

Ba mươi vị sẽ phải thể hiện thực lực của bản thân để đoạt lấy, tại vòng này sẽ không có bất cứ giới hạn nào cả.

Đợi sau khi mười hai huy hiệu đều có chủ nhân thì phần thứ nhất sẽ kết thúc”.
“Ở phần thứ hai, những người sở hữu huy hiệu sẽ được phép tranh đoạt cùng với mười vị thiên kiêu đứng trên lôi đài ứng với vị trí ở trên lôi đài.

Còn hai tấm huy hiệu mười một và mười hai sẽ có quyền tham gia khi có người trong số mười huy hiệu thất bại sẽ được thế chỗ.

Còn nếu như cả mười vị thiên kiêu đều thất bại thì hai người sau cùng sẽ được thách đấu với một trong mười người để đoạt lấy lôi đài”.
“Cũng giống như những năm trước, những thiên kiêu bị đánh bại sẽ bị loại và không được phép tham gia thách đấu lại”.
Đường Thanh Hoàng vừa nói vừa lấy ra một nắm huy hiệu rồi mạnh tay ném lên cao để cho những huy hiệu đó từ từ rơi xuống đất rồi hét lớn một tiếng.

“Phần thứ nhất bắt đầu?”.

Nhìn mười hai huy hiệu từ từ rơi xuống, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân một cái rồi đằng không bay lên, chỉ trong nháy mắt, tốc độ của hắn đã vượt xa những người khác và cũng là người dành lấy được huy hiệu đầu tiên.
Nhưng không, Đế Nguyên Quân sau khi thu lấy được lệnh bại của bản thân rồi liếc mắt nhìn đám người đang đằng không bay lên thì bất giác nở một nụ cười nhẹ.

Chỉ thấy Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái liền hút tất cả huy hiệu vào trong lòng bàn tay rồi biến mất ngay trước mắt đám người.
Ngay khi họ nhận thức được có chuyện gì đó không đúng thì Đế Nguyên Quân đã xuất hiện ở dưới đất thì khiến họ cảm thấy khó hiểu vô cùng và có chút e ngại.
Chứng kiến cảnh này, Đường Thanh Hoàng khóe miệng đột nhiên run lên một cái rồi thốt ra.

“Ngươi cùng lúc lấy cả mười hai huy hiệu thì những người khác sẽ như thế nào?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân đưa cho hai người một cái huy hiệu rồi quay qua nhìn Đường Thanh Hoàng rồi nở một nụ cười nhẹ nói.

“Ai bảo ngươi là ta sẽ dành lấy hết tất cả?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía đám người rồi nở một nụ cười lạnh, nói.

“Trong tay ta hiện tại còn có chín huy hiệu và nếu các ngươi tự tin sẽ cướp được chúng ở trong tay ta thì cứ tự nhiên?”.
Nhưng đáp lại dáng vẻ tự tin của Đế Nguyên Quân thì đám người dần trở nên e ngại và không có ý định sẽ dùng thực lực để tranh đoạt.

Bời vì trận chiến giữa hắn và Lý Anh Hào ban nãy đã quá đủ để cho họ biết được thực lực của Đế Nguyên Quân mạnh như thế nào.
“...”.

Thấy đám người không có chút phản ứng, Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng rồi lên tiếng.

“Nếu các ngươi không có ai lên tiếng thì ta sẽ dùng theo quy định của ta để phân cho các ngươi”.
Đế Nguyên Quân quay qua nhìn La Thanh, nói.

“Ngươi nhìn xem có kẻ nào khiến ngươi không vừa mắt thì loại ra ngoài”.

Nhận lại cái gật đầu của La Thanh, Đế Nguyên Quân nhìn đám người, nói.

“Các ngươi từng người đến đây báo tên họ và gia tộc?”.
Dần dần, đám ngươi kia từng người một đi lên trả lời và sau một lúc bàn bạc, Đế Nguyên Quân đã loại bỏ hết tất cả những người thuộc thế lực của Lý gia và thành chủ ra ngoài rồi chọn ra chín người thuộc những gia tộc lớn có mối quan hệ tương đối tốt với La gia.

Quan trọng hơn là thực lực của những người này cũng không hề thua kém Lâm Tuyết Nhi là bao.
“Chuyện này?”.

Đợi mười hai người đồng thở mang huy hiệu lên trước ngực, Đường Thanh Hoàng hai mắt nhìn Đế Nguyên Quân đột nhiên run lên một cái.

Hắn không thể ngờ Đế Nguyên Quân lại dùng cách này để phân loại.

“Tất cả đều vượt ngoài sắp xếp của ta?”.
“...”.

Nhìn Đường Thanh Hoàng có vẻ ngập ngừng, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Huy hiệu đã chọn xong rồi, bây giờ có thể bắt đầu được hay chưa?”.
“...”.

Đường Thanh Hoàng thở dài một hơi rồi gật đầu đáp.

“Mời mười vị mang huy hiệu từ một đến mười bước chân lên lôi đài tương ứng”.

Nhìn mười người đứng ở trên lôi đài, Lâm Tuyết Nhi bất giác quay qua nhìn Đế Nguyên Quân tỏ vẻ không được thoải mái, nói.

“Tại sao ngươi lại phân cho ta huy hiệu này? Ta muốn lên trên kia đánh một trận?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, đáp.

“Ngươi yên tâm, trước sau gì cũng sẽ đến lượt ngươi thôi.

Chín người này ta đã phân cho họ huy hiệu ứng với thực lực mạnh yếu nên ta dám chắc đa phần trong số những người đó sẽ thất bại, cao lắm thì cũng chỉ có hai hoặc ba người thành công vượt qua mà thôi”.
“Nếu ngươi đã nói vậy thì ta yên tâm rồi?”.

Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Nhưng mà ngươi phân La Thanh ở vị trí thứ sáu liệu có thỏa đáng?”.
“Yên tâm, ta đã suy tính rất kỹ rồi?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Trong số mười người kia thì tên ở lôi đài thứ sáu có thực lực yếu hơn những người còn lại nên La Thanh có thể vượt qua mà thôi?”.
“Như thế thì tốt quá rồi?”.

Lâm Tuyết Nhi thích thú đáp lời.
Đứng ở trên lôi đài, La Thanh ánh mắt nhìn chằm chằm đối thủ của mình để lộ ra sự tự tin vốn có, biểu cảm đầy sự kiên định và ánh mắt thâm sâu vô cùng.

Còn tên đối thủ cũng dần cảm nhận được áp lực từ trên người toát ra khiến hắn thấy hơi chùn bước.
Bởi vì từ trước đến giờ thì La Thanh chính là một trong những thiên kiêu có thiên phú nhất nhưng lại bị một loại bệnh nào đó ngăn cản con đường tu luyện.

Nhưng thời gian hai năm trở lại đây thì căn bệnh lạ trên ngươi La Thanh đã biến mất và thay vào đó là một loại cơ duyên mà khiến ai cũng phải đỏ mắt đó chính là “Linh hỏa thiên bẩm”.
Nhờ vào loại cơ duyên này mà khiến thực lực và tốc độ tu luyện của hắn tăng nhanh trong một thời gian một cách rõ rệt.


Tuy vẫn chưa biết được thực lực của La Thanh mạnh yếu như thế nào nhưng tên đối thủ vẫn cảm thấy áp lực vô cùng.
Ngay khi trận chiến bắt đầu, La Thanh chẳng thèm để ý đến ánh mắt đối phương đang nhìn mình mà hắn từ từ rút kiếm rồi hạ thấp người thủ thế.

Ngay sau khi hiệu lệnh bắt đầu vang lên thì cả hai người đã bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân lên đến đỉnh điểm rồi đồng thời xông lên.
Tên đối thủ ngưng tụ một lượng chân nguyên vào trong lưỡi kiếm rồi liên tiếp đánh ra ba đạo chiếm quang thẳng hướng về phía La Thanh.

Nhìn công kích đang đánh tới, La Thanh cũng chẳng yếu kém mà bộc phát thực lực chân chính của bản thân rồi xông lên.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lách người qua một bên liền tránh né được hết toàn bộ công kích và tiếp tục lao thẳng về phía đối thủ.

Ngay khi khoảng cách thu hẹp lại chưa đến ba trượng, La Thanh vuốt nhẹ đầu ngón tay lên lưỡi kiếm và đồng thời truyền vào một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra.

Chỉ thấy một tiếng kiếm ngân vang lên và cùng với đó là một đạo kiếm quang hình vòng cung xông thẳng tới với một uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Đối diện với công kích mạnh mẽ này, tên đối thủ không chọn cách đối đầu trực tiếp mà nhảy mạnh lên cao để tránh né rồi đồng thời tung chiêu đánh trả.
Cả hai người trải qua gần một trăm chiêu và không có một ai thể hiện sự yếu thế của bản thân mà cứ tiếp tục lấn tới.

Và mãi cho đến đợt giao phong cuối cùng kết thúc, cả hai người đều bị đẩy lùi ra xa và trượt dài hai chân ra tới mép của lôi đài thì dừng lại.
Ánh mắt của cả hai người nhìn nhau như ngầm hiểu ý.

Họ đồng thời bộc phát toàn bộ lực lượng còn lại của bản thân, cả hai đồng thời truyền tất cả vào trong lưỡi kiếm rồi xông lên và toàn lực đánh ra một kiếm cuối cùng.
Hai lưỡi kiếm kiếm đón nhận một lượng lớn chân nguyên nên trên thân nó đột nhiên ánh lên và mang theo một lượng lượng lớn kiếp khí sắc bén, mãnh liệt.

Ngay khi khoảng cách của hai người chỉ còn một trượng thì ngay lập tức vung kiếm.
Chỉ thấy hai đạo kiếm chiêu kinh khủng va chạm bộc phát một tiếng động lớn vang lên, khu vực dưới chân hai người bị hai đại chiêu giao phong lõm xuống và có một cột bụi đất bắn lên cao che phủ tầm nhìn của tất cả mọi người.
Chứng kiến cá hai người dốc sức tung ra một kiếm vừa rồi thì đám người phía bên dưới không khỏi kinh hô và ánh mắt họ đều nhìn về phía cột đất đang dần tán đi với một ánh mắt hết sức mong chờ.
Họ tự hỏi không biết người nào sẽ dành phần thắng và người nào sẽ thất bại.

Ngay cả La Thiên ngồi ở trên lôi đài cũng cảm thấy sốt sắng và có phần lo lắng cho đứa con trai của mình.
- --.

Bình Luận (0)
Comment