Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 257


Đứng ở bên này nhìn lên, Đế Nguyên Quân cảm nhận khí tức của đám hung thú ở trên kia thì khẽ nhíu mày.

“Thật không ngờ nơi này lại tồn tại nhiều hung thú đến như thế? Ta có cảm tưởng chỉ cần đặt chân lên ngọn núi này thì sẽ bị hung thú ẩn nấp ở trong bụi phục kích?”.

“Nhưng như này cũng tốt, đối với nhục thân của ta hiện tại thì cần phải ma luyện thật nhiều thì mới giảm được thời gian tu luyện xuống”.

Không đợi đám người Thương gia đuổi đến, thả mình từ trên cao xuống ngọn núi ở trước mắt, Đế Nguyên Quân hai chân điểm nhẹ xuống đất rồi lao thẳng lên với một tốc độ nhanh chóng mặt.

Ngay khi vừa đặt chân, hai mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên liếc nhìn qua một bên cùng với một nụ cười lạnh ở trên gương mặt.

“Chỉ là một đầu nhị cấp hung thú nhỏ bé mà muốn phục kích ta?”.

Chỉ thấy tay phải hắn từ từ đưa lên rồi bóp chặt cổ đầu hung thú rồi mạnh tay giết chết nó.

Tiếp đến, Đế Nguyên Quân tiếp tục liếc mắt nhìn qua xung quanh thì thấy ở trong bụi rậm có từng ánh mắt thèm thuồng đang chảy giải nhìn hắn.

Không để hắn phản ứng lại, hơn mười đầu nhị cấp hung thú trực tiếp xông ra, chúng dương nanh múa vuốt đánh về phía Đế Nguyên Quân trông dữ tợn vô cùng.

Nhìn đám hung thú đánh tới, Đế Nguyên Quân ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua chúng mà không có bất cứ phản ứng nào cả.

Chúng tưởng chừng hắn không thể tránh kịp nên nhìn vẻ mặt chúng hung tợn vô cùng.

Nhưng khi chúng còn cách hắn không đến hai mươi phân thì đột nhiên, từ trên người Đế Nguyên Quân tản ra một cổ uy áp khinh khủng đè nén ra xung quanh, uy áp này kinh khủng tới mức khiến chúng bị ghì chặt xuống đất, cho dù bản thân có cố vùng vẫy như thế nào cũng không thể nào thoát ra được.

Thậm chí chúng bây giờ muốn hô hấp cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tay trái từ từ đưa lên, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái đánh ra một đạo kiếm khí trực tiếp giết chết chúng.

Nhìn những bộ thi thể nằm la liệt ở trên nền đất, Đế Nguyên Quân bất chợt thở dài một hơi rồi thốt ra.

“Đáng tiếc, huyết mạch của đám hung thú này quá hỗn tạp? Nếu như gặp được hung thú thuần huyết thì huyết hải ta sẽ được mở rộng nhanh chóng thôi”.


Tiếp tục đi lên, Đế Nguyên Quân tản mát mộng lượng tinh thần lực khổng lồ bao trùm lấy một khu vực rộng lớn.

Đứng ở trung tâm tinh thần lực, Đế Nguyên Quân cảm nhận khí tức của đám hung thú xung quanh cũng như tìm kiếm khí tức của những loại linh dược.

Nhưng điều khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy tiếc nuối là tuy đã phát hiện có một vài gốc linh dược ở gần nhưng cấp bậc thì quá thấp.

Hoặc cho dù có thì cũng đã bị đám hung thú ăn hết toàn bộ.

Đế Nguyên Quân ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ mong đợi nhìn lên đỉnh núi, thốt ra.

“Khu vực ở dưới chân núi này gần như không có cơ duyên nào cả, mong sao ở trên kia có thứ mà ta cần?”.

Ngay khi Đế Nguyên Quân chuẩn bị đi lên thì phía sau lưng hắn truyền đến những tiếng động nhỏ và những khí tức của đám người Thương gia truyền đến.

Ngay khi họ vừa đặt chân tới chân núi, ánh mắt họ lúc này lộ ra vẻ có chút lo lắng bởi vì lúc trước họ vừa mới đến đây thì đã bị chúng phục kích, ánh mắt họ trông ngưng trọng và nặng nề vô cùng.

Khi họ vừa đến nơi nhưng không thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân ở đâu và cũng không nghe thấy một chút động tĩnh nào cả nên trong đầu có chút dự cảm không lành.

Ánh mắt đám người không dấu diếm được sự sợ hãi mà quay qua nhìn nhau, thốt ra.

“Nguyên Quân huynh đệ đi đâu rồi? Ta đã dốc hết tốc độ rồi nhưng vẫn không thể đuổi theo kịp?”.

“Không nhìn thấy hắn ở đâu cả? Có khi nào đã bị đám hung thú giết chết rồi không?”.

“Không thể nào? Khi hắn đang bị thương nặng nhưng thực lực bạo phát ra có thể giết chết tam cấp hung thú.

Còn thương thế trên người hắn bây giờ đã ổn định thì thực lực còn mạnh hơn thế nữa?”.

“Vậy ta bây giờ có đi lên không?”.

Liếc mắt nhìn những bụi cây rung lắc theo những làn gió nhẹ thì toàn thân đám người bất chợt cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Giống như cái chuyện lúc trước vẫn đang còn ám ảnh lấy họ.


Đám người ngẩng đầu nhìn lên cao rồi nuốt vào một ngụm khí lạnh, tuy đang cảm thấy rất sợ hãi nhưng họ bây giờ đã không còn cách nào nữa ngoài việc phải đi lên trên đó.

Bởi vì người đã mở lời đến đây chính là họ, nếu như bây giờ quay về thì họ đã không còn chút mặt mũi.

Chưa kể, nếu như Đế Nguyên Quân vẫn có thể quay về thì họ không biết làm gì khi đối mặt với hắn cả.

“Đi… Đi lên?”.

Đám người khóe miệng khẽ run lên, đáp.

“Cùng lắm thì chết chứ có gì đâu? Đi…”.

Ngay khi họ vừa đi lên chưa được bao lâu thì ngay lập tức đứng hình, trước mắt là một khung cảnh khiến họ không thể tin vào được mắt mình.

Nhìn những thi thể hung thú nằm ngổn ngang ở khắp nơi khiến họ không thể tưởng tượng được.

Tuy biết thực lực Đế Nguyên Quân rất mạnh nhưng việc giết chết đám hung thú này chỉ trong một thời gian ngắn và họ thậm chí còn không nghe thấy chút động tĩnh hay cảm nhận được dao động chân nguyên.

Cảm thấy quá khó tin và không thể tưởng tượng, vẻ mặt đám người kinh hãi thốt ra.

“Thời gian mới trôi qua được bao lâu chứ?”.

“Đừng đứng đờ người ra ở đó nữa, nhanh chóng đuổi theo Nguyên Quân huynh đệ? Nếu không một lát nữa đám hung thú đuổi tới đây thì nguy?”.

Tiếp tục đuổi theo, ngay tại lưng chừng núi.

Đám người nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang bị một đám hung thú bao vây với trong đó có một đầu tam cấp hung thú thủ lĩnh đang đứng nhìn ở bên ngoài.

Ngay lập tức, đám người không một chút suy nghĩ liền lao lên đứng chắn ở trước người Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.


“Nguyên Quân huynh đệ? Đám nhị cấp hung thú này để bọn ta lo liệu, ngươi chỉ cần tập trung vào con thủ lĩnh là được?”.

‘Xem như ta báo đáp lại lão Thương vậy?’.

Nhìn đám người đột nhiên trở nên hăng hái, Đế Nguyên Quân bất giác lắc đầu rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Vậy thì để lại cho các ngươi vậy?”.

Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên rồi biến mất và ngay sau đó liền xuất hiện ngay trước mặt đầu tam cấp hung thú.

Ban đầu, Đế Nguyên Quân nhìn thấy biểu cảm của nó tức giận khi nhìn thấy đám người Thương gia đến hỗ trợ.

Ngay khi vừa nhìn thấy nó chuẩn bị có hành động thì Đế Nguyên Quân đã thình lình xuất hiện ngay trước mặt, ánh mắt hắn có phần khinh thường nhìn đầu tam cấp hung thú rồi cười lạnh một tiếng, nói.

“Có ta ở đây thì ngươi đừng mơ đã thương đến những người đó?”.

Rống!
Phong Linh Lang thủ lĩnh ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi rống lớn một tiếng.

Sau đó nó hạ thấp người rồi nhảy chồm về phía trước và dương nanh múa vuốt đánh tới.

Nhìn Phong Linh Lang đánh tới, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi từ từ đưa tay phải ra trước người rồi đánh ra một đạo chân nguyên tạo thành hộ thuẫn ở trước người và nói.

“Cần gì phải hấp tấp như thế? Chẳng phải đứng nhìn sẽ tốt hơn việc phải đau đớn thể xác sao?”.

Oanh!
Phong Linh Lang vung mạnh hai chi trước đánh mạnh về phía hộ thuẫn.

Nhìn sự tức giận cũng như uy lực một kích này của nó cũng đủ để oanh chết một cường giả Ngưng Hải cảnh tầng thấp.

Nhưng đối mặt với hộ thuẫn Đế Nguyên Quân đánh ra thì công kích của nó lại trở nên vô lực.

Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên và công kích của nó đã bị chặn lại một cách dễ dàng.

Thậm chí từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa từng nhúc nhích lấy một chút nào cả.

Bất chợt, Phong Linh Lang cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm đang ập đến nên nó nhanh chóng nhảy lùi ra xa.


Nhìn thấy phản ứng, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Phản ứng không tệ?”.

Nhanh chóng thu lại hộ thuẫn, Đế Nguyên Quân bước chân lên một bước rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt liền khiến nó giật mình một cái.

Ngay khi nó định há rộng miệng cắn tới thì bất giác, khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ nhích lên một cái rồi đánh ra một cỗ uy áp kinh khủng đè lên người khiến tứ chi Phong Linh Lang khụy xuống.

Không chịu dược áp bức như thế này, Phong Linh Lang gồng mình muốn thoát ra khỏi nhưng dường như mọi cố gắng của nó đều trở thành công cốc.

Toàn thân nó càng ngày càng cảm thấy nặng nề giống như ở trên lưng đang cõng một tảng đá đang lớn lên không ngừng.

Nhìn Phong Linh Lang vùng vẫy cố thoát ra, Đế Nguyên Quân bước qua một bên rồi quay người nhìn về phía trận chiến bên dưới rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Ngươi ngoan ngoãn ở đây để chứng kiến trận chiến này?”.

Nhìn những đầu Phong Linh Lang khác đang dần bị giết chết, Phong Linh Lang thủ lĩnh ánh mắt tức giận dần chuyển qua màu đỏ tươi và toàn thân nó đang không ngừng run lên.

Chỉ thấy nó gồng mình rồi ngẩng đầu lên cao rống lớn một tiếng, nó dốc hết toàn bộ sức lực phá tan uy áp của Đế Nguyên Quân rồi xông thẳng về phía đám người.

Chững kiến bầy đàn đang dần bị giết chết khiến nó không thể chịu được.

Nó bây giờ muốn trực tiếp giết chết đám người để báo thù.

Nhưng khi nó định tấn công thì bất chợt, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện ở trên lưng nó rồi giẫm mạnh chân một cái khiến nó nằm bẹp xuống đất.

"Ta bảo ngươi đứng nhìn, không phải sao?".

Quá tức giận, nó ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt giống như muốn ăn tương nuốt sống, nó cắn chặt răng để cố đứng dậy.

Nhưng khi vừa nhìn thấy hai mắt dần chuyển qua màu đỏ sẫm trông giống như máu tràn đầy sát khí thì bất chợt, Phong Linh Lang thủ lĩnh toàn thân đột nhiên run lên, chỉ trong giây lát khi nhìn vào ánh mắt Đế Nguyên Quân thì những sự cố gắng của nó hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một cảm giác sợ hãi đến cùng cực.

Chỉ bằng một ánh mắt, Phong Linh Lang cảm tưởng bản thân vừa mới đi lạc vào một vùng thế giới vừa tăm tối vừa đáng sợ với xung quanh là vô vàn thi cốt và ở dưới chân là một biển máu tanh nồng.

Cảm giác như nó vừa rồi không phải một con người mà đó chính là một thứ tồn tại đáng sợ nào đó.

- --.

Bình Luận (0)
Comment