Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 237


Ba tháng sau, ta nhất định sẽ quay trở lại?!
Đi thẳng về phía ngọn núi trước mặt, Đế Nguyên Quân vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn lên cao thì không khỏi cảm thái.

Tuy ngọn núi này không phải cái cao nhất nhưng chiều cao của nó ít nhất cũng phải hơn một ngàn trượng cùng với những vách đá cheo leo cùng với những tán cây lớn đâm thẳng ra bên ngoài giống như những bàn tay đang cố níu giữ một thứ gì đó.

Men theo con đường đi lên, Đế Nguyên Quân vừa đi vừa liếc mắt nhìn xung quanh và không quên tản mát ra tinh thần lực để cảm ứng mọi thứ xung quanh.

Đi được gần một nén hương nhưng Đế Nguyên Quân gần như không gặp bất cứ khó khăn hay là trở ngại nào cả.

Dường như nơi này không hề tồn tại hung thú, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, nói.

“Chẳng nhẽ hung thú ở trên ngọn núi này đã bị cường giả ở trong thành tiêu diệt cả rồi sao?”.

Leo lên khoảng chừng một canh giờ, Đế Nguyên Quân hiện tại đang đứng ở giữa một rãnh nứt lớn trông rất sâu ở ngay chính giữa lối đi.

Hắn cảm thấy rất tò mò liền cúi người gạt những cành cây từ phía bên dưới đâm thẳng lên trên thì phát hiện đó là một cái hang động rất lớn.

Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân mới hiểu được vì sao ở bên ngoài lại không có một bóng dáng hung thú nào cả.

Đối với một hang động tương đống thông thoáng và không dốc như những vách núi ở bên ngoài thì ở trong đó thoải mái hơn rất nhiều.

Đế Nguyên Quân không một chút chần chừ liền nhảy xuống phía bên dưới.

Ngay khi chạm đáy, Đế Nguyên Quân cảm nhận sau lưng đang truyền đến nhưng cảm giác lạnh rợn tóc gáy và một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi.

Đế Nguyên Quân quay người nhìn lại thì thấy dưới chân hắn có không ít những bộ thi cốt nằm rải rác.

Biết những người đã từng xuống dưới này đều đã tử nạn, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn lên cao thì trông thấy những cặp mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm về phía hắn và cùng với đó là những tiếng vỗ cánh mạnh bạo và từng đợt phong bạo mang theo mùi huyết dịch tanh nồng.


“Những người này bị đàn Hắc Ám Biển Bức này giết chết sao?”.

Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn những con dơi đang dương nanh hướng về phía hắn thì bất chợt nở một nụ cười.

“Nhìn số lượng thì ít nhất cũng phải ba mươi đầu? Tuy thực lực của chúng chỉ là nhị cấp nhưng nếu như chúng phối hợp tấn công thì có thể sánh được với tam cấp hung thú.

Đúng là không thể hạ thấp chúng được?”.

“Đối với người khác thì đúng là như vậy nhưng còn ta thì khác?”.

Chỉ thấy Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng vung tay một cái liền bắn ra từng đạo lôi quang sáng chói đánh về phía bọn chúng.

Ở trong đêm tối, liên tiếp là những thanh âm da thị bị lôi quang đánh cháy đen cùng với những thanh âm kêu gào thảm thiết của Hắc Ám Biển Bức.

Đế Nguyên Quân bước chân đi vào sâu ở trong hang động, nói.

“Đối phó với các ngươi thì chỉ cần một đạo lôi quang là có thể diệt trừ hết toàn bộ?”.

“Xem như ta thay những người bị các ngươi giết chết bây giờ đến để trả thù”.

Càng đi vào sâu, Đế Nguyên Quân càng cảm nhận những thứ ở nơi này ngày càng trở nên nặng nề và bầu không khí khiến người khác cảm thấy khó chịu và bức bối vô cùng.

Đế Nguyên Quân nhìn những bóng đen ẩn hiện ở trong tối thì khẽ cau mày, tuy tốc độ của bọn chúng tuy nhanh nhưng mỗi lần chúng di chuyển đểu mang theo không ít lực lượng nên hắn gần như không cần dùng mắt để nhìn mà chỉ đơn giản là nghe những âm thanh truyền đến để phán đoán.

Càng đi vào sâu, Đế Nguyên Quân cảm nhận ở sau lưng truyền đến những cổ khí tức hỗn loạn lúc ẩn lúc hiện thì không giấu được biểu cảm chê cười.

Tuy chúng chưa sản sinh ra được linh trí những sống ở trong tối một thời gian dài khiến chúng thích ứng được những thứ xung quanh và dần ảnh hưởng đến khả năng của chúng.

Đế Nguyên Quân cũng không mảy may để ý đến những đầu hung thú đang rình mò ở sau lưng mà tiếp tục đi về phía trước.


Mãi cho đến khi Đế Nguyên Quân đặt chân đến một nơi tương đối rộng lớn ở trong hang động thì bước chân hắn đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt hắn liếc nhìn xung quanh thì nở một nụ cười lạnh.

“Không chờ được nữa rồi sao? Chắc ở phía sâu hơn là địa phận của các loại hung thú có cấp bậc cao hơn?”.

Đế Nguyên Quân vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào sâu bên trong và vừa vung tay đánh ra một đạo kiếm khí hình vòng cung đánh về phía đám hung thú nhị cấp ở sau lưng hắn.

Liên tiếp, từng thanh âm da thịt bị kiếm khí cắt đứt và những tiếng thi thể rơi xuống đất vang lên những tiếng vang vọng khắp nơi ở trong hang động.

Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân cảm nhận được mặt đất đang dần trở nên rung lắc, giống như có không ít hung thú đang xông về nơi này vì những tiếng động lạ của đám hung thú ở sau lưng hắn.

Cảm nhận có không ít hung thú nhị cấp và tam cấp hung thú xông đến, Đế Nguyên Quân không một chút sợ hãi mà đi thẳng về phía đám hung thú.

Mỗi một bước đi, mỗi lần vung tay, Đế Nguyên Quân liền giết được không ít hung thú.

Gần một canh giờ đi vào sâu bên trong, số lượng hung thú chết dưới tay hắn lúc này đã vượt qua một ngàn đầu và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Đám hung thú này giống như vô cùng vô tận, cho dù hắn có giết chết bao nhiêu đi nữa nhưng số lượng của chúng dường như không hề giảm xuống.

Đến lúc này, Đế Nguyên Quân mới ngầm hiểu được nguyên nhân vì sao có rất nhiều người phải bỏ mạng ở nơi này.

May mắn thay, đan điền Đế Nguyên Quân là hỗn độn nên mức độ chân nguyên của hắn hiện tại nhiều hơn người bình thường gấp bốn gấp năm lần và mức độ tinh thuần cao hơn gấp nhiêu lần.

Nhưng đổi đối mặt với một số lượng hung thú lớn như vậy thì hắn dần cảm thấy toàn thân nhức mỏi và chân nguyên đang bị bào mòn đi một cách nhanh chóng.


Giải quyết xong đám hung thú ở trước mặt, Đế Nguyên Quân lấy ra từng bình đan dược hồi phục rồi một hơi nuốt xuống hết toàn bộ và bắt đầu luyện hóa.

Tôn Côn Bằng cao mười trượng dần hiện lên sau lưng hắn cùng với đó là một tiếng rống kinh thiên và một sức hút mãnh liệt đang đổ dồn về phía miệng lớn của nó.

Được hỗn độn bao quan cơ thể, Đế Nguyên Quân tiêu tốn gần hai canh giờ mới hồi phục được một vài thành.

Hắn hiện tại rất muốn hồi phục lại đến đỉnh phong rồi mới tiếp tục đi tiếp để đảm bảo an toàn nhưng số lượng đan dược hồi phục trong tay hắn đã tiêu tốn hết toàn bộ.

“Biết thế thì ta đã chuẩn bị nhiều đan dược hơn một chút?”.

Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, nói.

“Nhưng mà ta hiện tại không thể cứ như thế mà quay trở lại được?”.

Quyết định đi tiếp, Đế Nguyên Quân dáng vẻ thong dong giống như tản bộ qua những bộ thi thể của hung thú nằm ngổn ngang ở trên đền đất.

Tuy tốc độ của hắn hiện tại đã chậm hơn trước rất nhiều nhưng ở trong ánh mắt hắn vẫn hiện lên sự bá đạo của mình.

Qua ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân đã đi được một đoạn đường rất dài, nếu như hắn không vừa đánh vừa tranh thủ thời gian để hồi phục thì hắn đã sớm đi đến cuối hang động này rồi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn đột nhiên nở một nụ cười lạnh, tuy không biết nơi này là gì nhưng hắn lại thấy rất phấn khích và đáng mong đợi khi đi đến cuối hang động.

Không suy nghĩ nhiều hơn nữa, Đế Nguyên Quân cũng dốc lòng để có thể rời khỏi đây một cách nhanh nhất, hắn không muốn tốn thời gian ở đây bất kể một giây phút nào cả.

Lúc này, ở tại nơi sâu nhất của hang động, một nhóm khoảng chừng mười ngươi đang ngồi tựa mình vào hai bên vách đá với biểu cảm lo lắng và nặng nề ở trên gương mặt.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của họ thì giống như vừa trải qua một trận chiến thảm khốc nào đó.

“Đúng là khốn kiếp thật?”.

Một tên nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi đập mạnh tay xuống tảng đá bên cạnh, quát.

“Nếu như ta không khăng khăng đi đến cuối hang động thì người của ta đã không chết thảm như thế này?”.


“Đến bây giờ mà ngươi còn nghĩ đến được chuyện này hay sao?”.

Một tên nam tử đứng ở phía đối diện nhìn hắn rồi lớn giọng, quát.

“Ta đi vào đây là nhờ vào pháp bảo che giấu khí tức bản thân nên mới may mắn đi được đến nơi này.

Và tịnh cảnh của ta hiện tại không thể rời khỏi đây được mà chỉ còn cách là giết chết đầu hung thú ở trong hang động này?”.

“Nói thì dễ lắm nhưng có thể làm được hay không là một chuyện khác?”.

Một nữ tử ngồi ở bên cạnh, lên tiếng.

“Ta đã tấn công nó ba lần liên tục nhưng không có một lần nào dành được thế thượng phong chứ đừng nói đến việc chiến thắng?”.

“Các ngươi bây giờ nên cố gắng tĩnh dưỡng được nhiều nhất có thể và phải tìm được cách để rời khỏi đây chứ không phải để hai người mặc sức cãi qua cãi lại”.

Ngay khi đám người đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần và luyện hóa đan dược thì bất chợt nghe thấy một tiếng bước chân đang dần đi về phía họ.

Thì ngay lập tức, họ bắt đầu lấy ra vũ khí của mình và chỉ về phía phương hướng tiếng bước chân truyền đến.

Ban đầu, họ còn tưởng là có một đầu hung thú nào đó đang đi về phía bọn họ nhưng khi hắn từ trong bóng tối đi ra thì đám người ngay lập tức giật mình và cảm thấy sửng sốt vô cùng.

Vì trên người Đế Nguyên Quân toàn là huyết dịch của hung thú, tuy không biết hắn đã giết bao nhiêu nhưng họ có thể tin tưởng một chuyện là thực lực của Đế Nguyên Quân không phải dạng tầm thường.

Nhìn Đế Nguyên Quân đang từng bước đi về phía bọn họ, cả đám người nhanh chóng đứng lại gần với nhau và bắt đầu thủ thế.

Một tên nam tử trong đám người chỉ mũi kiếm về phía Đế Nguyên Quân, quắt lớn.

“Một nơi như thế này không thể nào có người nào khác ngoài bọn ta? Ngươi rốt cuộc là ai?”.

- --.

Bình Luận (0)
Comment