Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 169


Đều chết hết đi?!
Tưởng Thương Hàn dốc hết toàn lực khiến đạo công kích kia thình lình biến lớn và mang theo lực lượng kinh khủng vô cùng.

Chỉ bằng khí tức nó phát tán ra ngoài cũng đủ để chịu một cỗ áp lực mạnh đến mức đủ để khiến toàn bộ đấu võ trường run rẩy một cách kịch liệt.

Đứng trước sức mạnh kinh khủng của Tưởng Thương Hàn, năm người Đế Nguyên Quân cùng Vương Bạch Ngạn dốc hết toàn bộ sức lực để ngăn cản nhưng sức mạnh chênh lệch quá lớn nên gần như không thể chống đỡ được.

Lúc này, Vương Bạch Ngạn sắc mặt trắng bệch nhìn Tưởng Thương Hàn, trên gương mặt hắn lộ rõ sự lo sợ, nói với giọng điệu cầu khẩn.

“Tưởng trưởng lão, xin hãy thu tay”.

“Thu tay?”.

Đáp lại, Tưởng Thương Hàn ánh mắt khinh thường nhìn Vương Bạch Ngạn cười lớn một tiếng, nói.

“Vương Bạch Ngạn, ngươi bây giờ nói lời này còn có tạc dụng sao? Chỉ là một tên gia chủ nhỏ bé mà muốn ta thu tay? Ngươi đang nằm mơ?”.

Tưởng Thương Hàn vừa nói vừa đánh ra sát ý kinh khủng khiến toàn bộ khu vực xung quanh đột nhiên trùng xuống và một cảm giác lạnh lẽo, đáng sợ khiến người khác phải rợn người.

Biết sức lực của bản thân không làm được gì, Vương Bạch Ngạn đưa mắt nhìn qua các vị trưởng lão trong tộc và nói với giọng điệu oán trách, tức giận.

“Các vị trưởng lão? Các ngươi chỉ đứng ở đó mà nhìn thôi sao?”.

“Các ngươi muốn Vương gia phất lên mà bán mạng, bán cả mọi thứ cho Mã gia? Các ngươi thà nhận huyết mạch, thậm chí là nâng đỡ người không phải của Vương gia, tất cả là chỉ để lấy lòng Mã gia và thế lực ở sau lưng?”.

“Các ngươi thà bênh người không phải người Vương gia mà đứng nhìn thiên kiêu Vương gia ta, con gái ta bỏ mạng ở đây? Vương Tiểu Xuyến bây giờ đã bị phế nên các ngươi sợ Mã gia trả thù?”.

“Hay các ngươi nghĩ ta chỉ là một người gia chủ bù nhìn, chỉ biết nghe theo lệnh của các ngươi? Hay là nghĩ nếu như ta cùng con gái ta chết thì Mã gia sẽ tha cho các ngươi?”.

“Bây giờ, Vương gia đang bị uy hiếp, người có thể đưa Vương gia phất lên lại phải chết ở đây? Những kẻ đốn mạt như các ngươi có xứng đáng với tổ tông Vương gia không?”.

Từng câu từng chữ Vương Bạch Ngạn vang lên khiến tất cả đệ tử nghe thấy đều phải giật mình.

Ban đầu họ cứ tưởng Vương gia là một gia tộc rất tốt đẹp, bồi dưỡng đệ tử rất tốt.

Nhưng mà họ không thể ngờ được là những trưởng lão lại có thể làm ra được những chuyện như thế này.

Quá căm phẫn với những gì mà bọn họ đã làm, có không ít đệ tử Vương gia đã từ phía bên dưới đứng lên.

Bọn họ không màng bản thân sẽ bị Tưởng Thương Hàn giết chết mà một lòng đi theo Vương Bạch Ngạn, họ quyết đứng dậy để chống trả.

Vương Bạch Ngạn thấy có không ít đệ tử đứng lên thì thầm mừng trong lòng.

Nhưng khi Vương Bạch Ngạn đưa mắt nhìn những tên trưởng lão đứng nhìn ở trên cao thì không thấy có bất cứ dị động nào cả.

Mà thay vào đó là ánh mắt không mấy quan tâm những người đứng ở phía bên dưới.

Đứng ở trên cao, có một lão giả râu tóc bạc phơ nhìn Tưởng Thương Hàn nói.


“Tưởng trưởng lão, chuyện này là do Vương Bạch Ngạn tự chuốc lấy chứ không liên quan gì đến bọn ta”.

“Hahaha…”.

Tưởng Thương Hàn nghe thấy vậy thì phấn khích cười lớn một tiếng.

“Các vị suy nghĩ thật sáng suốt”.

Sau đó, lão ta đưa mắt nhìn xuống, nói.

“Vương Bạch Ngạn, dường như không có vị nào đứng ở trên này nguyện ra tay hỗ trợ ngươi?”.

“Còn ở dưới kia được đám đệ tử phế vật hỗ trợ thì có tác dụng gì, một con giun hay trăm con, ngàn con cũng chỉ là giun mà thôi”.

“Thái thượng trưởng lão?”.

Vương Bạch Ngạn sắc mặt căm phẫn nhìn lên, quát.

“Uổng công ta tin tưởng ngươi”.

“Vương Bạch Ngạn, ngươi ngồi lên ghế gia chủ này được là do một tay ta đưa lên mà giờ ngươi lại nói ta như vậy?”.

Thái thượng trưởng lão ánh mắt tức giận, đáp.

“Tất cả là tại ngươi, nếu như ngươi không đứng ra bảo vệ đứa con hoang đó thì đâu ra nông nổi này?”.

“Chuyện này chỉ có thể trách ngươi? Tất cả đều tại ngươi?”.

“Hahaha…”.

Vương Bạch Ngạn ngẩng đầu nhìn lên trời rồi cười khàn như điên như dại, sau đó hắn liếc mắt nhìn về phía đám người trưởng lão thì khịt mũi khinh thường một tiếng.

“Một lũ giả nhân giả nghĩa đến ghê tởm, nếu như ta biết Vương gia thối nát đến mức này thì ta không thèm ngồi lên cái ghế gia chủ”.

“Thái thượng trưởng lão, nếu ngươi nói cái ghế gia chủ này ngươi trao cho vậy thì ta trả lại cho ngươi”.

“Tổ tông ở trên cao có mắt, đệ tử Vương Bạch Ngạn từ bỏ chức gia chủ, đệ tử không muốn sống trong một Vương gia đốn mạt như thế này”.

“Từ hôm nay trở đi, Vương Bạch Ngạn ta rời khỏi Vương gia.

Vương gia cùng ta không còn liên quan”.

“Vương Bạch Ngạn?”.

Thái thượng trưởng lão tức giận chỉ tay xuống phía bên dưới mà quát.

“Ngươi vì một đứa con hoang mà rời khỏi Vương gia? Ngươi thấy như thế có đáng không?”.


“Hahaha…”.

Đáp lại, Vương Bạch Ngạn cười lớn một tiếng, quát.

“Ta vì Vương gia mà vứt bỏ con gái mười tám năm nay, ta không màng quan tâm bản thân mà dốc sức vì Vương gia? Nhưng Vương gia đã làm được gì cho ta?”.

“Các ngươi trả lời đi?”.

“...”.

Nhìn những vị trưởng lão không có ai lên tiếng trả lời thì tức giận quát lớn.

“Các ngươi không muốn trả lời hay là không trả lời được?”.

Vương Bạch Ngạn lời nói vừa dứt thì đột nhiên, ở sau lưng họ truyền đến một tiếng cười lớn và thanh âm mạnh mẽ vang lên.

“Vương Bạch Ngạn, lời của ngươi đúng là không thẹn với lòng.

Ngọa Cương thành cần lắm những người giống như ngươi”.

Tưởng Thương Hàn hai hàng lông mày nhíu chặt lại nhìn về vị trung niên nhân, hỏi.

“Người đến là ai?”.

“Tại hạ Hà Vô Ngần gặp qua Thanh Sương Môn trưởng lão”.

Hà Vô Ngần hai tay chắp ở trước ngực, trả lời.

“Trước đây, ta cùng Vương Bạch Ngạn có chút giao tình nên hôm nay hắn có chuyện nên ta mạn phép ra mặt”.

“Mong Tưởng trưởng lão nể mặt”.

“Hà Vô Ngần?”.

Tưởng Thương Hàn vẻ mặt suy nghĩ nói.

“Hà Vô Ngần là gia chủ Hà gia và cũng là thành chủ của Ngọa Cương thành”.

Thái trượng trưởng lão quay qua nhìn Tưởng Thương Hàn rồi kính cẩn trả lời.

“Thực lực của hắn không tầm thường”.

“...”.

Tưởng Thương Hàn chỉ tay về phía Vương Bạch Ngạn và hướng ánh mắt âm trầm nhìn qua Hà Vô Ngần một cái rồi nói với giọng điệu ra lệnh.


“Hà thành chủ, ngươi chỉ là một Thiên Địa cảnh tầng bốn nhỏ bé mà muốn ra mặt thay hắn?”.

“Ngươi nghĩ ta sẽ vì một thành chủ nhỏ bé mà nể mặt? Ngươi đang đề cao bản thân mình sao?”.

“...”.

Đáp lại, Hà Vô Ngần không lên tiếng trả lời mà chỉ cười nhạt một cái.

Ngay sau đó, từ những hướng khác nhau đột nhiên truyền đến những cổ khí tức Thiên Địa cảnh mạnh mẽ.

Chỉ trong giây lát, hơn mười vị Thiên Địa cảnh đều tụ tập thì Hà Vô Ngận mới lên tiếng.

“Tưởng trưởng lão, ngươi đến đây là vinh hạnh của Ngọa Cương thành.

Nhưng nếu như ngươi để gây sự thì bọn ta không ủng hộ”.

“Ta thấy Tưởng trưởng lão vừa mới đột phá chưa lâu nên cảnh giới chắc vẫn chưa ổn định nên chắc không muốn cùng bọn ta một trận chiến?”.

“...”.

Tưởng Thương Hàn vẻ mặt âm trầm cùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Hà Vô Ngần mà không nói một lời nào.

Thấy Tưởng Thương Hàn lộ rõ vẻ suy nghĩ, Hà Vô Ngân nở một nụ cười nhẹ rồi toàn lực tung ra khí tức của mình rồi quát lớn một tiếng.

“Hà gia, Hà Vô Ngần khẩn xin Tưởng trưởng lão thu tay”.

Ngay sau đó, những người khác cũng đồng thời tung ra khí tức cảnh giới và đồng thanh quát lớn.

“Khẩn xin Tưởng trưởng lão thu tay”.

“Hừ”.

Thấy Hà Vô Ngần cùng những người khác tung ra khí tức kinh khủng ở trước mắt thì trong lòng Tưởng Thương Hàn đã dần nguội lạnh, ánh mắt lão ta lộ rõ vẻ tức giận.

“Ngọa Cương thành, ta nhớ rõ rồi”.

Lời nói vừa dứt, Tưởng Thương Hàn vung mạnh tay một cái thu lại toàn bộ công kích rồi quay người đạp không rời đi.

Trước khi rời đi, lão ta còn liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân bằng một ánh mắt đầy sát ý, lạnh giọng nói.

“Tiểu tử, chuyện này chưa xong đâu?”.

“...”.

Thu loại toàn bộ lực lượng, Đế Nguyên Quân vẻ mặt mệt mỏi thở ra một hơi rồi nhìn về phía phương hướng Tưởng Thương Hàn rời đi mà không nói nên lời.

Đứng ở sau lưng, Lạc Tuyết Dung thở dài một hơi rồi ngồi bệt xuống đất.

“Cứ tưởng là chết rồi chứ?”.

Sau đó, Lạc Tuyết Dung liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân nói với giọng điệu trách móc.

“Đế Nguyên Quân, ta biết ngươi rất ngông cuồng nhưng không ngờ ngươi có thể ngông cuồng đến mức này? Ngươi không sợ hay sao?”.

“Đúng thật, đây là lần đầu tiên ta gặp một người ngông cuồng, bá đạo giống như công tử”.

Lã Nhật Doanh ân cần dìu Vương Thu Thiền ngồi xuống rồi nhìn Đế Nguyên Quân, nói.


“So với thiên kiêu ở Thanh Lan thành thì công tử có thể xem là đệ nhất”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ.

“Đừng nhắc đến chuyện này nữa, các ngươi tranh thủ tỉnh dưỡng.

Nếu không có gì khác biệt thì sáng ngày mai ta tiếp tục khởi hành”.

“Ta biết rồi”.

Lâm Tuyết Nhi gật đầu trả lời.

“Nhìn ngươi bên ngoài không bị thương gì nặng nhưng mức độ hao tổn của ngươi là nhiều nhất.

Thế nên cũng tranh thủ một chút”.

Một lúc sau!
Đế Nguyên Quân cùng đám người luyện hóa đan dược để hồi phục được một lúc thì Đế Nguyên Quân thình lình tỉnh dậy.

Hắn nhìn những người khác đang dần khôi phục thì thở ra một hơi dài, sau đó hắn quay qua nhìn Vương Bạch Ngạn đang hộ pháp giúp Hứa Tiểu Kiều hồi phục nên hắn không tiến lại gần.

Buổi tối hôm đó!
Sau khi mọi người đã hồi phục được một vài phần nhưng duy chỉ có Hứa Tiểu Kiều vẫn chưa tỉnh dậy.

Mặc dù thương thế và chân nguyên đã hồi phục được một phần nhưng vì cồ hao tổn quá lớn và liên tiếp vượt qua giới hạn bản thân nên vẫn chưa thể tỉnh lại.

Lúc này, Vương Bạch Ngạn túc trực bên cạnh người Hứa Tiểu Kiều, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ vui mừng nhìn Đế Nguyên Quân cùng với những người khác nói.

“Đa tạ các vị”.

“Vương gia chủ không cần khách khí như thế? Hứa Tiểu Kiều cùng với bọn ta là bằng hữu nên chuyện này nên làm”.

Lạc Tuyết Dung nhanh tay ra hiệu phủ nhận, nói.

“Nếu như hôm nay không có Vương gia chủ thì bọn ta thật sự không biết phải chống đỡ như thế nào cả nên lời tạ ơn phải là ta nói mới đúng”.

“Ta bây giờ không còn là Vương gia chủ nữa rồi nên các vị đừng gọi ta như vậy”.

Vương Bạch Ngạn lắc đầu nở một nụ cười khổ, đáp.

“Gọi ta một tiếng Vương thúc là được rồi”.

Ngồi ở trong góc, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Vương Bạch Ngạn một lúc rồi lên tiếng.

“Vương Bạch Ngạn, mẹ của Hứa Tiểu Kiều thật sự đã chết?”.

Lời nói vừa dứt, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ ngờ vực và cảm thấy khó hiểu.

Nhưng duy chỉ có Vương Bạch Ngạn sắc mặt tối sầm ngồi cúi đầu xuống đất, ánh mắt hắn lộ ra vẻ ân hận và có chút buồn tủi nhìn Hứa Tiểu Kiều một lúc rồi mới lên tiếng trả lời.

“Nàng ấy…”.

- --
Ps: Truyện nay sao ít like vậy mn ơi, like mỗi chương khích lệ mình đi a.:((.

Bình Luận (0)
Comment