Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 175

Khi sương mù tản đi, khu sinh tồn đã là một chốn hoang tàn. Lần này người chinh phục phải hứng chịu tổn thất nặng nề, ngoài trung tâm thông tin ra thì tiểu đội 953 không còn một ai sống sót. Mọi người thu thập các di vật rồi tiến hành một lễ truy điệu trên đống phế tích.

“Gặp nhau nơi đây, giã từ nơi đây,” mọi người đứng dưới tán cây, nhìn những đóa hoa lấp lánh phủ đầy những số hiệu đã hy sinh, bắt chước theo Giác nói, “chúng tôi sẽ không quên.”

Những số hiệu hóa thành ánh sáng bay về ngọn cây, cuối cùng hòa vào mặt trời. Bầu không ảm đạm, bóng người chinh phục như những tấm bia mộ mọc lên giữa đống đổ nát. Không ai lên tiếng cho đến khi những ánh sáng đã biến mất. Sau khi kết thúc, Giác bắt đầu tu sửa khu sinh tồn, song nó phát hiện không thể nào cứu chữa được những tổn thất trên cây.

“Cành đã gãy không thể mọc lại,” Giác giơ mặt trời nhỏ lên, đứng thành hình chữ “大”, “ca này khó rồi.”

Tô Hạc Đình trèo lên cây xem xét vết thương: “Pháo trong mỏ chúng nó có virus.”

Những chỗ gãy của cây bị màu xanh lục ăn mòn, màu xanh này đậm hơn màu xanh trước đây, Tô Hạc Đình chưa thấy bao giờ.

Giác rất đau lòng: “Bọn chúng nhắm vào tôi.”

Tô Hạc Đình an ủi: “Tốt quá, bọn chúng vốn định thôn tính cô đấy.”

Giác kêu lên: “Đúng là! Lũ virus này giống như sâu xâm nhập vào hệ thống phòng ngự của tôi vậy.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Cô mở tài liệu của Artemis ra được không?”

Giác đáp: “Được, cơ mà tôi không phải nó, tôi không xem được toàn bộ những tài liệu dày đặc của nó đâu.”

Tô Hạc Đình: “Không sao, kiểm tra tài liệu của nó xem nguồn gốc loại virus này từ đâu, tôi nghi nó có quan hệ với Artemis.”

Giác đồng ý, Tô Hạc Đình bèn một mình quan sát những con virus này. Một lát sau cậu nghe thấy tiếng bước chân bên dưới tán cây, bèn gạt cành ra nhìn xuống, sau đó huýt sáo một tiếng.

Tạ Chẩm Thư ngửa mặt lên.

Tô Hạc Đình: “Này anh bạn, kiếm em à?”

Tạ Chẩm Thư gật đầu, ngôi sao chữ Thập bên tai lóe sáng: “Tình hình sao rồi?”

Tô Hạc Đình nói: “Không tốt lắm, em đại khái hiểu Chúc Dung tới làm gì rồi.”

Cậu nhảy từ trên cây xuống làm những đóa hoa lấp lánh rơi lả tả. Mèo xách cây đèn giơ lên thân cây: “Anh nhìn này.”

Trên thân cây có một chỗ bị đạn bắn nổ, dữ liệu màu xanh lam mỏng như sợi tóc đan xen vào nhau trong vết rách kết thành một tấm lưới dày để chữa nó. Nhưng vết rách không chỉ không khép lại mà càng lúc càng lớn trước sự ăn mòn của virus xanh lục.

Tạ Chẩm Thư nhìn những dữ liệu ấy, anh hiểu ý cậu, bèn bảo: “Chúc Dung nhắm vào Giác.”

Tô Hạc Đình: “Đúng thế, nó nhắm vào Giác.”

Tạ Chẩm Thư hỏi: “Giác sẽ bị buộc phải ngủ đông à?”

Tô Hạc Đình thoáng ngưng: “… Có thể, phần dã man nhất là gốc cây ấy, dữ liệu ấy mà cũng bị phá hỏng.”

Trong “vỏ” của Giác lưu trữ ký ức của những đốm bạc cùng của người chinh phục, nếu bị phá hỏng thì sẽ ảnh hưởng tới nó. Nói cách khác, dù không có cây thì Giác vẫn tồn tại, song ký ức cùng tính cách thì chưa chắc đã được bảo toàn nguyên vẹn. Huống hồ cây cũng là một trong những hệ thống phòng ngự của nó, nếu bị xâm phạm thì sẽ để lộ mất rất nhiều thông tin ẩn.

Hôm nay những đóa hoa trong suốt đã tối đi hẳn.

Tạ Chẩm Thư nói: “Không thể để Chúc Dung lại gần nó thêm nữa.”

Bọn họ nói chuyện suốt đêm thì Giác cũng đã tìm kiếm xong. Nó tung màn hình lên cho hai người xem, giọng phấn khích: “Tôi tìm được rồi! Loại virus này quả thực là bọn chúng lấy cắp từ Artemis.”

Trong chớp mắt màn hình kéo dài ra, bên trên là những ký hiệu xanh lục chằng chịt.

Giác hỏi: “Sao cậu đoan được vậy?”

Tô Hạc Đình nói: “Phân tích là ra, cả mấy bọn chúng châu đầu lại cũng chưa chắc đã thông minh được bằng một mình cô, muốn trừng phạt cô thì mình chúng không làm được, nhất định phải nhờ có sự giúp đỡ của Artemis, dù gì dữ liệu cơ sở của cô cũng do Artemis chế tạo nên mà.”

Để biểu đạt tâm trạng, Giác bèn gấp một hình người tí hon trên màn hình, người tí hon nọ bật nhảy tung tăng từ đầu này sang đầu kia màn hình. Nó nói: “Kệ mấy cái đó đi, tiêu diệt virus trước đã!”

Tinh thần nó đã phấn chấn lên, sẵn sàng quét sạch những thứ thâm nhập vào nơi đây, nhưng chẳng mấy chốc nó đã tỏ vẻ hồ nghi: “Không đúng lắm, bên trong nó còn giấu thứ khác nữa, quy trình thực hiện của tôi có vấn đề rồi!”

Màn hình chớp lóe lên tục, một phút sau, cây đại thụ như gập mình lại, co rút vào, các cành lá bắt đầu biến hóa khác nhau.

Giác kêu lên: “Không ổn rồi, trong virus có bẫy!”

Giữa cái cây bỗng bắn ra mấy ô cửa sổ pop-up, chúng thay đổi dữ liệu, tăng lên trùng điệp như một bức tường ảo.

Mắt Tô Hạc Đình rối mù, mãi cậu mới nhìn rõ: “Nhiều đề quá!”

Tạ Chẩm Thư: “Đề?”

Tô Hạc Đình ngửa mặt lên nhìn những ô cửa sổ pop-up, cậu biến sắc mấy bận mới nói: “Đây là đề, tất cả đều là đề mà Artemis xây dựng.”

Cậu đã từng làm qua một số trên máy tính của ông Tô.

Vừa nhìn những câu đề ấy đầu Tô Hạc Đình đã tê dại, cậu túm tóc rối mù, khó chịu kêu lên: “Giác, tắt chúng đi, vừa nhìn thấy chúng là tôi cảm giác mình đang nhìn Artemis vậy.”

Giác khóc không ra nước mắt: “Bị chặn ở đâu rồi ấy, tôi không tắt hết được, phải giải chúng nó trước đã.”

Tô Hạc Đình nói: “Vậy cô giải đi.”

Giác: “Không được, bên tôi nhìn chỉ toàn ra mã linh tinh thôi, chỉ mình cậu, thiên tài 006 mới giải hết được chúng.”

Tô Hạc Đình lùi lại để nhìn cho rõ những câu đề trên các ô cửa sổ, nói: “… Tôi ghét nhất đề của nó, lần nào giải xong cũng có chuyện xấu xảy ra.”

Nhưng vào lúc tiến thoái lưỡng nan này, cậu buộc phải giải quyết virus trên người Giác, buộc phải giải những đề này.

Tô Hạc Đình dúi cây đèn cho Tạ Chẩm Thư, nói: “Chỉ huy, cầm hộ em nhé.”

Tạ Chẩm Thư “Ừm” tiếng, ôm cây đèn vào.

Tô Hạc Đình: “Thí sinh số 7-006 sắp phải vào trường thi rồi.”

Cậu đứng trước một ô cửa sổ pop-up như muốn quyết đánh một trận tử chiến với Artemis.

Giác reo: “Cố lên!”

Nó không thể di chuyển nên chỉ có nước duy trì nguyên hiện trạng hiện giờ, một lát sau, thấy Tạ Chẩm Thư hẵng ở đó, nó bèn bảo: “Chỉ huy đừng lo, giải đề không phải là việc nguy hiểm, đây cũng là chắc là những vấn đề chưa được giải quyết xong lúc hệ thống Chủ thần ăn cắp virus của Artemis, 7-006 sẽ giải rất nhanh thôi.”

Giữa ngón tay Tạ Chẩm Thư còn tàn lửa từ ngọn đèn, anh gật đầu tỏ ý đã rõ. Một hồi lâu sau anh bảo: “Artemis thường ra đề cho người làm à?”

Giác đáp: “Không hẳn, dựa vào tài liệu thì các đề của nó đều liên quan đến thí nghiệm, đây là chuyện cơ mật của liên minh. Ngày xưa có nhiều thợ phá khóa coi đề của nó làm hình thức thách đấu cao nhất trong cuộc đời sự nghiệp, song chẳng có mấy người giải được. À! Chắc anh không biết, trong hồ sơ của Artemis, 7-006 được đánh dấu đặc biệt bởi vì ngay từ bé cậu ấy đã giải được đề của Artemis rồi đấy.”

Thợ phá khóa là một nghề xám, hồi trong học viện quân sự Tạ Chẩm Thư đã được biết tới, đa số những thợ phá khóa hạng nhất của phía Bắc đều đến từ khu Quang Quỹ. Nhưng nghề này bị nhiều tổ chức xã hội đen coi là vũ khí tấn công nên thường bị quản lý gò ép, chẳng có tự do. Hồi ở Hình Thiên dò hỏi thông tin về 7-006 là anh đã được nghe qua, Tô Hạc Đình cũng từng bị tên Một Mắt, thuộc hạ của Hình Thiên kiểm soát, mà lý do Một Mắt bắt cóc Tô Hạc Đình chính là bởi cậu giải được đề của Artemis.

Giác nói: “Tôi tưởng sở dĩ 7-006 bị Artemis chọn là bởi vì cậu ấy giải được đề. Dựa theo giới thiệu trong hồ sơ thì trước đây những đề này được ‘Yến Quân Tầm’ giải, giờ cậu Yến đã đi rồi, chỉ còn mình 7-006 giải được thôi.”

Tạ Chẩm Thư ngước lên, lặp lại: “Một mình?”

Giác đáp: “Chỉ một mình cậu ấy thôi. Từ góc độ này mà nói thì 7-006 cũng giống cậu Yến, đều rất quan trọng với Artemis.”

Quan trọng đối với Artemis chẳng phải tin tốt gì cho cam.

Tạ Chẩm Thư nhìn Tô Hạc Đình không rời mắt, hễ trong quá trình giải đề mà xảy ra trục trặc gì là anh sẽ lập tức đưa Mèo về.

Cũng may chẳng có gì phát sinh, mấy hôm sau, các ô cửa sổ pop-up biến mất, cành lá lại sinh trưởng, chẳng mấy chốc cây đã quay về làm cây đại thụ che trời, quy trình tiến hành của Giác cũng khôi phục về bình thường.

Tinh thần Giác phơi phới: “Tôi sống lại rồi.”

Tô Hạc Đình mệt lả, nằm ườn ra đất, nói: “Tốt quá, còn tôi thì sắp chết rồi. Chỉ huy, cứu em với.”

Tạ Chẩm Thư bế cậu dậy, mí mắt cậu đánh lộn với nhau, cậu nói: “Em sạc pin…”

Nói rồi cậu bịt hai tai lại, thanh thản giả chết trong vòng tay Tạ Chẩm Thư.

Do thông tin về khu sinh tồn đã bị bại lộ, người chinh phục quyết định di cư. Cây bị kẹt lại đây mấy ngày, trong lúc ấy bọn họ vạch ra kế hoạch cho khu vực hoạt động mới. Để ẩn náu, Giác không thể lưu lại cây đại thụ trên mặt đất, nó bèn cho cây lớn lên trong khu chào đời để tiếp ứng cho những người mới tới. Nhưng sau trận tập kích của Chúc Dung, chẳng còn người mới nào tới nữa.

Giáo chủ ấn vào con nhện trước ngực ra chiều đã thăng thiên: “Tôi biết ngay mà, sau này sẽ không còn ai đi vào nữa mà cũng chẳng còn ai đi ra nữa đâu. Chúng ta sẽ bị thái giám và Chúc Dung thay phiên hành hạ, gây rối loạn tinh thần hoặc chết não. Ôi, đau lòng quá, những di dân của thế giới cũ chúng ta…”

Hắn cảm khái bừa một trận, xướng tên tất cả các vị thần trong thế giới cũ một lượt khiến ai nấy sửng sốt.

Giáo chủ lạy đến điểm đăng tải thì không kìm được lau mắt, bảo 016: “Cậu Thập Lục à, hôm nay cậu không mắng tôi, có phải cậu cũng thấy tuyệt vọng rồi không?”

016: “Câm mẹ đi.”

Giáo chủ nói: “Tốt quá, cậu Thập Lục, cậu hăng hái thật đấy!”

016 giơ tay đập vào mặt Giáo chủ ấn hắn xuống, bảo Tạ Chẩm Thư phía sau: “Chỉ huy, tôi không hiểu, thế là sao, chúng ta không cần khu sinh tồn nữa ư?”

Tạ Chẩm Thư vẽ một vòng trên bản đồ: “Không cần nữa, mọi người chia nhau trú đóng từng khu vực, sau này đánh du kích với thái giám.”

Thái giám có một nhược điểm, nó chỉ có thể xuất hiện ở một chiến trường chứ không thể nào phân thân để tác chiến. Bởi vậy thần ma cũng sẽ chỉ xuất hiện ở một nơi, chỉ cần bọn họ nhanh chóng tiêu diệt được quân địch thì sẽ có thể tránh được việc chiến trường mở rộng, từ đó giảm thiểu thiệt hại ở nội thành, giúp Giác để dành được nhiều sức mà đề phòng Chúc Dung hơn.

Tạ Chẩm Thư nói: “Cây sẽ làm trung tâm thông tin ở khu Chào đời, có thể giúp chúng ta truyền tin bất cứ lúc nào. Mục tiêu trước mắt của chúng ta chỉ có một mà thôi, chính là không để Chúc Dung đến gần cây.”

Đội trưởng tiểu đội 172 nói: “Nhỡ Chúc Dung thình lình xuất hiện, Chỉ huy à, chúng ta sẽ phải đối phó với nó kiểu gì đây?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Điều tra hành tung của nó trước đã.”

Anh ngồi dậy ra hiệu cho Giác bật màn hình. Trong làn khói cuồn cuộn, Chúc Dung chỉ là một cái bóng, như thể đang quan sát chiến trường.

Tạ Chẩm Thư nói: “Lửa đỏ là ký hiệu của Chúc Dung, những nơi nó đi qua đều để lại vết cháy xém, song phạm vi quá rộng, chúng ta sẽ chia ra làm ba đội để tìm kiếm.”

Không ai biết năng lực cụ thể của Chúc Dung, tấn công bừa thì quá nguy hiểm, bọn họ phải thu thập thật nhiều dữ liệu liên quan tới nó. Thế là hai hôm sau, tiểu đội điều tra thứ nhất được điều đi.

Người dẫn đầu đội lần này không ai khác, chính là 016.
Bình Luận (0)
Comment