Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 123

Sự xuất hiện đột ngột của Kiểm Sát Viên đã đảo lộn kế hoạch công tác của Tô Hạc Đình, cậu mở trang bên trong của Báo Đen ra nhập ba chữ “Kiểm Sát Viên”, muốn tìm thông tin chi tiết về đối phương, nhưng chỉ nhìn thấy một đoạn giới thiệu.

【 Kiểm Sát Viên, chiều cao 189cm, nhậm chức ở nhà tù Quang Đồng, phụ trách giám sát trạng thái tâm lý của 01AE86 Thời Sơn Diên. 】

Không có rồi.

Tô Hạc Đình giơ tay lên bưng tai, ra vẻ chẳng có chuyện gì. Cậu nhanh nhẹn trả lời đối phương: “Được, một triệụ tám trăm nghìn, anh muốn nói chuyện gì với tôi?”

Kiểm Sát Viên nói: “Tất cả.”

Tô Hạc Đình tiếp lời: “… Ừ?”

Kiểm Sát Viên chu đáo hỏi: “Cần tăng giá không?”

Trong phòng ngoại trừ tiếng “xoẹt xoẹt” của dòng điện từ máy nghe lén thì còn có cả tiếng tim đập của Tô Hạc Đình. Trong ký ức ít ỏi của cậu thì cậu chưa từng gặp đại gia nào ngây thơ như thế này, nhất thời cậu không nhìn thấu được ý đồ của đối phương, thế là trả lời: “Không cần, giảm giá cho anh. Nhưng ‘Tất cả’ là sao? Muốn tôi nói cho anh thông tin chi tiết về mình hả?”

Kiểm Sát Viên nói: “Ừ.”

Tô Hạc Đình nổi lòng nghi ngờ, nghĩ ngợi chốc lát rồi cậu nói: “Tôi là… 7-006, chiều cao 179cm, cân nặng… dạo này không cân.”

Giọng cậu nhẹ tênh, lừa người ta rất thành thạo, trừ những thông tin Báo Đen đã công bố thì chẳng nói gì thêm về những thứ khác.

Kết thúc đoạn giới thiệu bản thân ngắn ngủn này, cậu bắt đầu chủ động khách sáo, hỏi: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau chưa?”

Kiểm Sát Viên không trả lời, như thể đây là bí mật.

Tô Hạc Đình thầm tính toán, nói thêm: “Không tiện trả lời cũng không sao, anh với tôi—”

Kiểm Sát Viên tiếp lời: “Tôi rất tò mò về cậu.”

Câu này anh nói rất chậm, như thể đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên. Vì đang không đối mặt nên Tô Hạc Đình không thấy được biểu cảm của anh, chỉ có thể thầm suy đoán tâm tư của người ta qua tiếng hít thở. Mỗi một chữ trong câu nói này anh đều gằn rất mạnh, cứ như thả lỏng một chút thôi cũng sẽ để lộ cảm xúc của mình vậy.

Thú vị.

Đầu ngón tay của Tô Hạc Đình trượt xuống, vân vê tai mình. Cậu hắng giọng để nghe không đến nỗi trẻ con quá, rồi lên giọng nói với một chút xíu khiêu khích: “Anh tò mò cái gì về tôi?”

Kiểm Sát Viên trả lời: “Tất cả.”

Lại là tất cả.

Đây là lần thứ hai trong tối nay Kiểm Sát Viên nhắc tới từ “tất cả”, dù giọng anh lãnh đạm đến thế nhưng hai chữ “tất cả” này cũng đã làm bại lộ một tẹo lòng tham. Dường như anh rất muốn nghe Tô Hạc Đình nói chuyện, nói cái gì cũng được.

Tô Hạc Đình nuốt khan một cái, cậu phải làm cái gì đó để phân tâm, tránh cho bản thân lại nghĩ nhiều. Cậu tiện tay mở bản đồ ra khoanh vùng vị trí của nhà tù Quang Đồng, nói: “… Anh, khụ, anh có định đến khu Quang Quỹ không? Nhiệm vụ này phải kéo dài đến mấy tháng, nếu anh đến thì… Chúng ta có thể gặp nhau.”

Cậu đang thăm dò đối phương.

Ngoại trừ những tay bắn tỉa thì người trong Báo Đen đều hành động đơn độc. Khi 7-006 chấp hành nhiệm vụ gián điệp cũng rất hiếm khi gặp thành viên trong tiểu đội, để tránh sau này đánh nhau giành hạng, bọn họ đều phải rất cẩn thận.

Nhưng Kiểm Sát Viên không trả lời có, cũng không trả lời không. Anh nói: “Tôi ở rất xa.”

Rất xa?

Tô Hạc Đình nhìn chằm chằm vào màn hình, trên đó có hiển thị vị trí của cậu và nhà tù Quang Đồng, từ chỗ cậu đến đó chỉ mất hai tiếng đồng hồ, không thể coi là xa.

Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Anh ta đang nói bừa để đối phó mình à? Hay là lúc này anh ta đang không ở nhà tù Quang Đồng?

7-006 nói: “Vậy chúng ta chỉ có thể hợp tác qua mạng thôi à? Cũng được, tôi có thể báo cho anh hành tung của 01AE86… Vậy anh có gặp gã không?”

Kiểm Sát Viên đáp: “Lúc cần sẽ gặp.”

Tô Hạc Đình nói: “Ò.”

Cái chữ “Ò” này của cậu ẩn ý sâu xa, trong ấy có cả chút bất mãn, như đang trách Kiểm Sát Viên phân biệt đối xử.

Kiểm Sát Viên yên lặng một thoáng rồi nói: “01AE86 giỏi nói dối, nếu gã gọi cho cậu thì nhớ cúp máy, rồi báo cho tôi. Ngoài ra…”

Trời sáng mau quá, âm lượng của đầu kia máy liên lạc nhỏ dần.

“Tôi rất…”

Tô Hạc Đình nói: “Cái gì? Sao giọng anh nhỏ thế, máy liên lạc hết pin à?”

Không còn tín hiệu nào nữa, điện thoại đã ngắt kết nối.

Tô Hạc Đình ngẩn người nghe âm báo bận, cậu bỏ tai nghe xuống, quay đầu lại, nhận ra phía chân trời đã hiện lên một vệt sáng trắng.

Bảo tâm sự đến sáng thì đúng là tâm sự đến sáng thật, sếp thật là đúng giờ.

Tô Hạc Đình nằm vật ra sô pha trong cảm xúc nghi hoặc, nghĩ đi nghĩ lại những lời của Kiểm Sát Viên đến tận lúc thiếp đi. Cậu trải qua mấy tháng sau đó cùng với cái nhiệm vụ nghe lén này, thỉnh thoảng cũng giúp vài việc bên khu Đình Bạc.

Đáng chú ý là, lúc cậu liên lạc với khu Đình Bạc sẽ hợp tác với một hệ thống tên là “Giác.”

Giác là hệ thống giúp việc cho cục Thanh tra, không thấy ghi thành tích nổi bật gì trong hồ sơ, là một hệ thống rất bình thường. Tô Hạc Đình chú ý đến nó vì cách nói chuyện của nó rất giống con người.

Không chỉ vậy, Tô Hạc Đình còn thấy nó rất giống… Giống ai nhỉ? Nhớ không rõ nữa. Tóm lại, nó khác hẳn với những hệ thống chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, lúc hợp tác với nhau nó rất hay nói những cậu khiến người khác bất ngờ, hơn nữa còn có lòng hiếu kỳ rất mạnh mẽ.

Nhưng trong mấy tháng này Kiểm Sát Viên vẫn luôn không liên lạc. Tô Hạc Đình thử tìm vài thông tin về anh cũng không được, người này thực sự là rất bí hiểm.

Một ngày kia, Tô Hạc Đình vẫn nộp báo cáo theo dõi như bình thường, lúc chơi game cậu nghe tiếng máy liên lạc vang lên. Cậu nhận điện, nói: “A lô?”

Kiểm Sát Viên nói: “Là tôi.”

Tô Hạc Đình đáp: “À.”

Kiểm Sát Viên hỏi: “… Cậu khỏe không?”

Tô Hạc Đình tạm ngừng trò chơi, nói: “Tàm tạm, lại đến tâm sự à?”

Kiểm Sát Viêm im lặng một lát, rồi nói: “Ừ.”

Tô Hạc Đình trêu ghẹo: “Tối nay cũng cần tôi giới thiệu bản thân chứ?”

Thế mà Kiểm Sát Viên lại đáp: “Cần.”

Tô Hạc Đình nói: “Quào, sở thích của anh đặc biệt thật… Được thôi, quý ngài Kiểm Sát Viên, tôi là 7-006…”

Cậu lặp lại đoạn giới thiệu hồi trước một lần nữa.

Nhưng khác với lần trước, chờ cậu nói xong, Kiểm Sát Viên lập tức nói: “Tuổi tác? Cậu quên nói tuổi rồi.”

Tô Hạc Đình nói: “2…”

Khoan đã.

Hai mấy nhỉ?

Câu trả lời của cậu khựng lại, như thể đã lâu lắm không nghĩ đến vấn đề này, nhưng lúc trước rõ ràng cậu mong sinh nhật nhất mà. Ngay sau đó, trong cậu lại bật ra một nghi vấn hoang đường: Hiện giờ là năm bao nhiêu rồi?

Bầu không khí trở nên kỳ lạ, Tô Hạc Đình đẩy ly mì ra, gõ bàn phím hai cái. Trên màn hình chỉ có giờ phút, không có ngày tháng. Cậu chỉ có thể dựa vào trí nhớ của chính mình, nhưng những ký ức liên quan đến ngày tháng của cậu đều đã nhão nhoẹt như hồ dán, loạn cào cào lên hết cả.

Kiểm Sát Viên nghe thấy tiếng cậu gõ bàn phím, anh hạ thấp giọng, nói bằng ngữ điệu gần như dỗ dành: “Sinh nhật cậu là Tết Thiếu nhi, đúng không?”

Tô Hạc Đình tỉnh táo lại, nói: “Ừ… Anh điều tra rồi à?”

Kiểm Sát Viên đáp: “Tôi biết.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Cái gì?”

Kiểm Sát Viên nói rõ từng chữ: “Tôi biết, năm nay Tô Hạc Đình 22 tuổi.”

Tô Hạc Đình mở danh sách nhiệm vụ ra, tìm thấy ngày tháng trong đó. Trên đó viết năm nay là năm 2166, vậy cậu hẳn là 24 tuổi rồi. Thế nên cậu bảo: “Anh tính sai rồi.”

Nhưng Kiểm Sát Viên lại nói: “Không sai.”

Anh đang cố gắng kìm nén một cảm xúc nào đó, nói thật nhanh.

“Xin cậu hãy nghe tôi, tôi không thể đến gần cậu được, là do thời gian ở đây bị sai rồi, Tô Hạc Đình, một khi Yến Quân Tầm gặp nạn, cậu phải—”

Đúng lúc đó điện thoại ngắt, xung quanh rơi vào bóng tối.

Tôi phải làm sao cơ?

Tô Hạc Đình bỏ tai nghe xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhận ra cả khu Quang Quỹ đều đang bị cúp điện. Cậu cầm áo khoác lên, muốn xuống tầng xem xét một lát, nhưng khi cậu đã sắp ra đến cửa thì máy liên lạc lại vang lên.

Đừng ra ngoài.

Nỗi bất an mãnh liệt khiến Tô Hạc Đình dừng lại, cậu đứng trong bóng tối, cảm giác lồ ng ngực không hề thoải mái, như kiểu nếu ra khỏi cánh cửa này thì sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Máy liên lạc vẫn đang reo, Tô Hạc Đình lùi lại nghe điện. Lần này người gọi đến là cục Thanh tra khu Đình Bạc, ma xui quỷ khiến thế nào mà Tô Hạc Đình lại hỏi đối phương: “Bây giờ đang là năm bao nhiêu?”

Người kia đáp: “Năm 2166.”

Tô Hạc Đình cúp điện thoại, tâm trạng trở nên phức tạp. Cậu gọi lại cho Kiểm Sát Viên, nghĩ muốn báo cho anh chuyện này. Nhưng điều kỳ lạ lại xảy ra, số điện thoại của Kiểm Sát Viên lại không tồn tại.

—Không tồn tại ư?

Tô Hạc Đình không sao tin nổi.

Cậu nhanh chóng về lại trước máy tính bật nó lên, đăng nhập vào tài khoản Báo Đen của mình, tìm “Kiểm Sát Viên” trong trang chủ của tổ chức.

Lần này thì không thấy gì cả.

Không có thông tin, không có giới thiệu, cũng không có người này.

Tô Hạc Đình tìm được số điện thoại của nhà tù Quang Đồng, cậu gọi thẳng đến hỏi: “Người bên anh hợp tác với tôi là ai?”

Đối phương đáp: “Xin lỗi, chúng tôi chưa nhận được bất kỳ thông báo nào liên quan đến chuyện hợp tác cả…”

Lòng Tô Hạc Đình chợt lạnh, cậu bảo: “Kiểm sát viên phụ trách trạng thái tâm lý của 01AE86 là ai?”

Đối phương nói: “Chúng tôi có bảy người phụ trách trạng thái tâm lý của gã.”

Tô Hạc Đình lập tức xem thông tin về bảy người này, nghe cả ghi âm giọng của họ, nhưng không ai là Kiểm Sát Viên.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Chỉ sau nửa tiếng từ khi cúp điện thoại mà một người đã biến mất không có lời báo trước nào.

Tô Hạc Đình liên tục gọi lại số kia, nhưng số vẫn không tồn tại. Cậu khiếp hãi: Mẹ nó đây có phải là chuyện ma đô thị đâu, Kiểm Sát Viên nhất định có tồn tại, anh ta…

Rốt cuộc anh ta là ai?

“Là do thời gian ở đây bị sai rồi.”

Những lời này quanh quẩn trong đầu Tô Hạc Đình, cậu ôm đầu, nhận ra trước khi xem danh sách nhiệm vụ cậu không hề nhớ được ngày tháng. Kỳ lạ nhất là, dù tất cả mọi người đều bảo cậu năm nay là năm 2166, nhưng nội tâm cậu vẫn dao động vì Kiểm Sát Viên.

Mình không có lý do gì để tin anh ta cả, nhưng mà anh ta là ai?

Tô Hạc Đình đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Tất cả mọi thứ đều vẫn như thường, như thể đã được thiết lập sẵn vô số lần, không hề có chút sai sót nào.

Thiết bị nghe lén vẫn đang hoạt động, hình như Yến Quân Tầm đang đấu súng với kẻ khác, lúc này, ngoài cửa sổ trời lại mưa.

Lại.

Giây phút mà chữ “lại” ấy xuất hiện trong đầu Tô Hạc Đình, cậu cảm thấy rất quen thuộc. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía màn hình. Trên màn hình trời cũng đang mưa, tiếng mưa rơi trùm lên cậu.

Cậu hỏi: “Năm nay là năm bao nhiêu?”

Không ai đáp lại.

Tô Hạc Đình đứng dậy, tắt thiết bị nghe lén. Cậu chỉ muốn thoát khỏi—thoát khỏi nhiệm vụ này và cả tiếng mưa rơi, vậy nên cậu tắt hết tất cả thiết bị của mình. Ngay sau đó cậu đẩy ghế ra, cầm máy liên lạc lên, mở cửa phòng trong nỗi bất an.

Ngoài cửa là bóng tối đen kịt.

Tô Hạc Đình xuống tầng, đi vào làn mưa đêm. Cậu tắm mình trong mưa, gọi lại cho Kiểm Sát Viên.

Nghe điện đi.

Kiểm Sát Viên.

Mau nghe điện thoại đi.

Nhưng dãy số vẫn báo không tồn tại, Tô Hạc Đình đã đi đến đầu đường. Xung quanh đều là người đi đường đang cầm ô, tim cậu đập loạn, cố gắng hết sức kiềm chế kéo một người lại, hỏi: “Bây giờ đang là năm bao nhiêu?”

“2166.”

Tô Hạc Đình buông đối phương ra, hỏi người tiếp theo: “Bây giờ đang là năm bao nhiêu?”

“2166.”

Tất cả mọi người đều đang trả lời cậu, những giọng nói trùm lên cậu như từng đợt sóng. Cậu đứng giữa những người che ô, đảo mắt nhìn bốn phía, nhìn những gương mặt giống nhau như đúc ấy lặp lại lời thoại giống hệt nhau.

“2166!”

Tô Hạc Đình nói: “Không, không phải… Kiểm Sát Viên nói…”

Cả người cậu ướt đẫm, giữa ánh đèn sặc sỡ cậu mặc một chiếc áo phông trắng lạc lõng như một lỗi sai. Mưa to như trút nước, Tô Hạc Đình tiếp tục bước đi, cậu tìm trong đám người, muốn tìm Kiểm Sát Viên đã biến mất.

Máy liên lạc trong tay lại vang lên lần nữa, Tô Hạc Đình nghe điên.

“Quay lại, quay lại phòng của cậu ngay đi!”

Chất giọng máy móc ra lệnh nghe sắc như dao.

Tô Hạc Đình nói: “Im đi!”

Cậu cúp điện thoại, nhưng nó vẫn tiếp tục vang. Tô Hạc Đình bịt tai không nghe, sau lưng cậu có tiếng còi xe cảnh sát, và cả tiếng người hét chói tai.

“Quay lại! 7-006, quay lại phòng của cậu đi!”

Tất cả mọi người đều đang nói như vậy.

Tô Hạc Đình vuốt sạch nước mưa trên mặt, nói: “Im đi, đừng nói nữa, đừng có ra lệnh cho tôi!”

Cậu đã mất bình tĩnh, nhưng thế mới là bình thường, cậu đã quay về với quỹ đạo của mình.

“Anh đang ở đâu?” Tô Hạc Đình đẩy những chiếc ô ra, hét lên, “Kiểm Sát Viên!”

Chất giọng máy móc trong máy liên lạc nói: “Không hề có Kiểm Sát Viên! Đó đều là suy đoán chủ quan của cậu, từ giây phút thế giới huỷ diệt cậu đã bị vứt bỏ rồi. Nhớ lại một chút đi, 7-006, cậu luôn là thứ bị vứt bỏ. Tỉnh lại đi! Nơi này không có Kiểm Sát Viên, cũng không có—”

Không có ai?

Chất giọng máy móc nói một cách ác độc: “Không có X.”

Tiếng mưa ầm vang, giữa âm thanh ồn ã ấy Tô Hạc Đình đã nhớ ra cả rồi. Chính vào ngày hôm đó của năm 2162, cậu đã bước vào khu số 14. Từ đó đến nay chưa từng trở ra.

Kiểm Sát Viên là X.

Máy liên lạc chưa bị cúp, cái giọng máy móc kia vẫn đang gào la không dứt. Tô Hạc Đình giơ tay lên, ném cái máy liên lạc vào bốt điện thoại. Cửa kính bốt điện thoại vỡ tan, cậu cầm ống nghe lên gọi đi, trong nháy mắt điện thoại kết nối ấy, cậu nói với Yến Quân Tầm: “Chạy thoát khỏi lồ ng kính đi!”

—Chạy thoát khỏi lồ ng kính đi!

Chất giọng máy móc nói: “Cậu lại dám phá hỏng trật tự!”

Tô Hạc Đình cúp điện thoại, cậu lùi ra khỏi bốt, mưa vỗ lên đầu lên mặt lên người cậu. Nước mưa chảy dọc theo gò má, con ngươi cậu đen kịt.

“Trả lại cho tao.”

Trả lại tất cả những tuyết lớn, trả lại những nước mắt trong chiến tranh, trả lại Tạ Chẩm Thư của phía Nam lại cho cậu đi!

“Rầm!”

Tô Hạc Đình mở mắt ra, trước mắt là điện cực của hòm máy. Hai tay cậu bị trói bằng dây nịt, chỉ có thể húc đầu về phía trước.

Việc thu tín hiệu bị ép ngừng, hòm máy vang lên tiếng còi báo động “tít tít”.

Người máy 3366 lướt đến, nó mở hòm ra, nói: “Cậu làm gì thế!”

Là giọng của nó, cái giọng máy móc đã ra lệnh cho Tô Hạc Đình về phòng ở khu số 14.

3366 muốn ấn Tô Hạc Đình xuống, đôi mắt điện tử của nó lóe sáng, nói: “Nằm lại đi! Thí nghiệm vẫn chưa kết thúc!”

Tô Hạc Đình đạp trúng ngực của 3366, vùng một tay ra, ngồi dậy khỏi hòm máy. Đầu cậu choáng lắm, phản ứng của thân thể cũng rất chậm, đó là di chứng của việc ở trong thế giới ảo quá lâu.

3366 kêu la như một tên hề, Tô Hạc Đình cho nó một cú, đập trúng cái mắt điện tử của nó. Nó trượt đi, ôm mắt gào thét: “Bắt cậu ta lại!”

Tô Hạc Đình rút cái kìm dự bị trong hòm máy ra, cắt đứt dây nịt trói tay bên kia. Cậu xoay người đạp chân xuống đất, suýt nữa thì ngã.

—Hệ thống chết tiệt!

3366 giơ cái tay máy lên muốn tóm Tô Hạc Đình. Cậu vận hết toàn lực vung cái kìm lên quật vào tay nó.

Cái tay máy này đã nhiều năm không được sửa sang gì, linh kiện ở cổ tay “choang” một cái văng ra, gãy lìa.

3366 kinh hoàng, nó kéo cái tay cụt không ngừng lùi ra sau, hét to hơn: “Đừng để cậu ta chạy!”

Bước chân của Tô Hạc Đình lảo đảo, cậu đụng phải bình kính, bên trong đó đang chứa vật thí nghiệm Yến Quân Tầm. Cậu cầm cái kìm lên, đập vào vách kính.

“Rào—”

Chiếc bình kính vỡ ra, dịch dinh dưỡng cũng trào ra ngoài. Tô Hạc Đình túm vật thí nghiệm đang trượt ra lại, nói: “Yến Quân Tầm, tỉnh lại, nhanh chạy đi!”

Nhưng Yến Quân Tầm này đã chết. Không chỉ người này, còn cả những “Yến Quân Tầm” khác trong phòng thí nghiệm nữa, tất cả đều đã chết.

Ánh đèn trong phòng thí nghiệm tù mù, chiếu lên gương mặt của vật thí nghiệm non nớt. Cậu ta chỉ mới mười mấy tuổi, cho đến bây giờ vẫn chưa từng thật sự đặt chân đến thế giới này, từ khi sinh ra đến tận khi chết đi vẫn luôn sống trong một lời nói dối.

Tô Hạc Đình ngẩng đầu lên, nhìn vào những lồ ng kính tầng tầng lớp lớp. Người máy đang đuổi theo cậu, cậu kéo những cái lồ ng kính này tiếp tục đi về phía trước, nước mắt rơi xuống chẳng biết là vì ai.

Artemis.

Tô Hạc Đình cất tiếng gọi: “Artemis! Cái đồ nói dối chỉ biết hy sinh người khác nhà mày!”

Cánh tay máy của người máy túm được Tô Hạc Đình, bọn chúng cùng vận sức kéo cậu lại phía sau. Cậu giằng khỏi nó, nhìn về phía trước thấy một cái cửa sổ bằng kính rất to.

3366 nói: “Hộc, hộc! Ở đây không có Artemis, nó đã bị xoá bỏ rồi, nơi này là thế giới mới do Chủ thần thống trị! Cậu phải quay lại, khu 14 không thể không có cậu. À, quên nói cậu biết, thí nghiệm này không còn là Khu số 14 nữa, chúng tôi gọi nó là là Săn Bắn Hạn Thời.”

Tay Tô Hạc Đình bị giữ chặt, cậu ngã nhào xuống đất.

3366 nói: “Cậu vào hòm máy chưa được bao lâu thì thế giới cũ đã bị huỷ diệt rồi! À quên, nhắc mới nhớ, Artemis cũng là nghe theo ý cậu, muốn làm thế giới ảo giống y như thật nên mới đưa cậu vào đó. Chúng tôi thiết lập lại cậu và quan sát cậu để tối ưu hoá thí nghiệm.”

Nó nghiêng đầu, nhìn Tô Hạc Đình bằng con mắt điện tử đã vỡ tan tành.

“Giờ Săn Bắn Hạn Thời sao rồi? Có phải là hoàn hảo không có khuyết điểm gì không? Những thứ mẹo vặt cậu lén giấu vào bọn tôi đã dọn sạch cả rồi. Chỉ đáng tiếc là Artemis phản bội liên minh Chủ Thần, muốn độc chiếm vật thí nghiệm. Nhân lúc chúng tôi không kịp chuẩn bị nó đã lấy cắp vật thí nghiệm còn sót lại rồi trốn vào đống đổ nát. Để tìm được vật thí nghiệm, chúng tôi không thể không tiếp tục theo vào thí nghiệm.”

“May mà có cậu, 7-006, trong Săn Bắn Hạn Thời Artemis đã sắp xếp cho cậu một nhân vật cố định, dựa vào đó chúng tôi đã soạn ra một vở kịch cậu đến tiếp xúc với vật thí nghiệm…”

“Dĩ nhiên, tôi cũng có xuất hiện.”

3366 làm một động tác cúi chào kỳ quái, hết sức buồn cười. Xong nó xúc động ngẩng đầu, nói bằng giọng kiêu ngạo: “Trong đó tôi đóng vai một gã hề. Không phải vừa nãy cậu mới hỏi giờ đang là năm bao nhiêu sao? Giờ là năm 2164 rồi, đã hai năm trôi qua kể từ khi cậu lên mạng.”

Đám máy móc đưa Tô Hạc Đình về lại hộp máy, như đang lắp một linh kiện. Bọn chúng điều chỉnh điện cực, chuẩn bị thu thập dữ liệu bằng máy tính.

3366 ló đầu ra, ánh sáng đỏ trên mắt điện tử của nó loé lên. So với những người máy khác trông nó giống người hơn, nhìn có vẻ đầy ác ý. Nó gõ hộp máy nghe “lộc cộc”, nói: “Chúng tôi đã xem bộ nhớ của cậu, ái chà, bên trong có một quý ngài X không tầm thường ấy nhỉ.”

Tô Hạc Đình chợt giãy giụa, nhưng chúng đã đóng nắp hòm lại, nhốt cậu vào đó. Cậu bị điện cực dán vào, nói: “Tạ Chẩm Thư—”

3366: “Anh ta không tồn tại đâu, anh ta đã chết trong chiến tranh rồi.”

Hòm máy nhúc nhích, cổ tay Tô Hạc Đình bị trói chặt, cậu đã rơi vào choáng váng khi ý thức rời khỏi thân thể, nhưng cậu không tin lời 3366.

“Tinh—”

Truyền tải hoàn tất.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu lấy ý thức của Tô Hạc Đình làm trọng tâm để tái thiết lập – Thử nghiệm Săn Bắn Hạn Thời.

Nếu lấy ý thức của tất cả “Yến Quân Tầm” làm trọng tâm để tái thiết lập – Săn Bắn Hạn Thời chính thức diễn ra.
Bình Luận (0)
Comment