Chúa Quỷ Trùng Sinh Làm Người Tốt

Chương 103 - Huấn Luyện Khắc Nghiệt (5)

Họ đã trải qua tình huống tương tự. Vì đây là lần thứ hai họ nhận được phản hồi lạnh lùng như vậy từ phía cấp trên nên mọi người không hề ngạc nhiên và dành vài ngày tiếp theo trong im lặng. Một số người thậm chí còn mang theo những đồ chơi giải trí như cờ vua hay sách để giết thời gian. Tuy nhiên, điều đó không thay đổi được sự thật rằng tất cả họ đều đang lãng phí thời gian.

Nhưng Zich không thể để Hans và Snoc lãng phí thời gian một cách vô ích. Anh ấy nghĩ rằng mình đã cho họ đủ thời gian để nghỉ ngơi khi họ ở khách sạn tại Ospurin.

“Hừ! Hừ!”

“Haa! Haa!”

Những hơi thở hừng hực liên tục thoát ra khỏi miệng Hans và Snoc. Môi khô khốc, miệng bốc mùi ngột ngạt, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhiên, đôi mắt của Zich không hề chứa đựng một chút thương cảm nào trong đó.

“Cánh tay của các cậu đang bắt đầu rơi xuống rồi phải không?”

Zich cao giọng; rồi Hans và Snoc đã gồng chặt cánh tay ngay lập tức. Cả hai đang khụy đầu gối giống như đang ngồi trên ghế và giơ tay lên trong tư thế cưỡi ngựa. Tuy nhiên, họ không thực hiện phiên bản bình thường của tư thế này. Những chiếc túi chứa đầy đá treo khắp cơ thể họ. Ngoài ra, họ thậm chí còn không được phép sử dụng mana của mình và phải chịu đựng sức nặng chỉ bằng cơ bắp của bản thân. Mồ hôi đổ xuống từ cơ thể họ như mưa.(1)

“Các cậu phải rèn luyện thể chất kỹ càng. Nếu các cậu nghĩ rằng không cần phải rèn luyện thể chất vì mana hay sức mạnh thuộc tính Thổ của mình, thì hãy vứt bỏ những suy nghĩ đó ngay lập tức! Điều duy nhất các cậu có thể tin tưởng trong tình huống khẩn cấp là khả năng thể chất của mình.”

Zich cũng nỗ lực nâng cao các kỹ năng thể chất của mình lên mức tối đa. Quá trình này chỉ bao gồm việc luyện tập đơn giản và chăm chỉ. Đó là thứ mà ngay cả Zich cũng không thể thay thế bằng kiến thức hay thủ thuật. Và ngay cả khi có một con đường tắt thì cũng không có con đường nào dễ dàng cả.

“Hơn nữa, việc rèn luyện thể chất sẽ giúp ích cho các bạn trong cuộc sống hàng ngày. Nếu các các cậu là pháp sư, tôi có thể đã không bắt các cậu phải trải qua tất cả những điều này. Nhưng các cậu không phải là những người hậu phương như họ! Snoc! Sử dụng sức mạnh thuộc tính Thổ của mình, cậu có thể tấn công cả gần và xa. Không làm thể làm được những điều này chỉ có thể do cậu lười biếng mà thôi.”

Lần này ánh mắt của Zich nhìn Hans.

“Còn Hans, dù sao thì cậu cũng cầm kiếm đi khắp nơi nên không cần lý do gì cả! Cả hai người đều luyện tập đúng cách!”

[Đúng!]

“Cánh tay lại bị hạ thấp nữa rồi!”

Giọng nói của Zich vang lên, hai người lại cố định vị trí của mình. Quá trình huấn luyện vẫn tiếp tục, Hans và Snoc đã cố gắng chịu đựng nó bằng tất cả những gì họ có. Những tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ môi họ, nhưng họ không kêu lên. Ngay cả khi họ kêu lên đau đớn tột độ, họ vẫn biết rằng khả năng Zich rút ngắn hoặc ngừng quá trình luyện tập của họ là một điều viển vông. Trên thực tế, họ sẽ biết ơn nếu không được rèn luyện thêm khả năng rên rỉ ở cấp độ huấn luyện này.

Tuy nhiên, hôm nay hơi khác một chút.

“Dừng lại.”

Bụp!

Bụp!

Hans và Snoc ngã xuống đất. Những túi đá gắn trên người họ tràn ra ngoài. Họ nắm lấy cơ bắp đau nhức của mình và rên rỉ, nhưng ngay cả khi làm điều đó, cả hai vẫn nhìn chằm chằm vào nhau và nghiêng đầu. Zich sẽ không cho họ nghỉ sớm thế này. Anh ấy sẽ buộc họ phải duy trì tư thế này ít nhất cho đến khi mặt trời lặn.

“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Hans hỏi.

“Không có gì. Có vẻ như chúng ta có khách.”

“Một vị khách.”

“Đi ra ngoài.”

Những bụi cây xào xạc, Hans và Snoc nâng cao cảnh giác. Mọi người bước ra khỏi bụi rậm. Tổng cộng có năm người, năm người đều ngụy trang danh tính bằng áo choàng đen. Hans và Snoc không hề mất cảnh giác—một kẻ khả nghi có thể nguy hiểm hơn nhiều so với một con quái vật.

“Các ngươi là ai?” Zich bình tĩnh hỏi.

Không ai trả lời, nhưng không khó để đoán được động cơ của họ. Nhìn thấy những thanh kiếm được rút ra của họ, họ không có vẻ như đang tiếp cận với thiện chí.

“Các ngươi đến tìm ta à?” Zich hỏi với đôi mắt mở to như không thể tin được.

“Thật sao, sao lại có nhiều người không coi trọng mạng sống của mình đến thế?” Zich phàn nàn như thể cả thế giới sẽ không để mình yên trong khi bản thân chỉ muốn sống trong hòa bình. Tuy nhiên, khuôn mặt của anh ấy lại nói lên điều hoàn toàn ngược lại.

“Này, tiền bối.” Snoc gọi Hans.

“Cái gì?”

Như thể việc huấn luyện của họ không hề vô ích, Snoc nói chuyện với Hans trong khi vẫn để mắt đến những kẻ xâm nhập bí ẩn.

“Trái ngược với những gì anh ấy nói, ngài Zich trông rất vui vẻ. Tôi có nhầm không?”

“Không, cậu đã đánh giá chính xác biểu hiện của ngài ấy.”

Ánh mắt của Hans hướng về những nhân vật bí ẩn chuyển từ cảnh giác sang đồng cảm.

“Đó là vì đồ chơi đến đúng lúc ngài ấy thấy đang chán.”

Ngoài ra, những người xuất hiện ngay trước mặt anh ấy đều trông rất “xấu”.

Mặc dù Hans và Snoc nói chuyện bằng giọng thì thầm nhưng mọi người trong khu vực đều đã được đào tạo đủ để nghe cuộc trò chuyện của họ. Như thể niềm tự hào của họ đã bị tổn thương, cơn khát máu bùng nổ từ những nhân vật mặc áo choàng. Ý định mạnh đến mức khiến Hans và Snoc nao núng, Hans theo bản năng với lấy thanh kiếm của mình trong khi Snoc dùng tay chạm đất. Tuy nhiên, Zich vẫn bình tĩnh.

“Ai cử các người đến?”

Lại không có câu trả lời. Tuy nhiên, Zich cũng không mong đợi một phản hồi.

“Được rồi, để ta xem. Ta có thể nói rằng các ngươi là sát thủ. Ta tự hỏi ai có ác cảm với ta?”

Trước khi trùng sinh, Zich đã không—không, anh không thể suy nghĩ sâu sắc về những vấn đề như thế này. Dù không suy ngẫm sâu sắc, Zich đã nghĩ đến rất nhiều người, nhiều như ngón tay, ngón chân trên bàn tay và bàn chân muốn giết mình. Và nếu nghĩ sâu hơn một chút, anh ấy sẽ cần hơn trăm nghìn đôi tay, chân mới đếm được tổng số người có ác cảm nặng nề với mình.

Tuy nhiên, Zich đang sống cuộc sống thứ hai. Anh ấy trong sạch và thuần khiết. Anh chỉ có thể đếm số người muốn giết anh bằng một tay.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

(1): Giống như tư thế trung bình tấn trong Vovinam, nhưng thay vì tay thủ ở hông thì đưa về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment