Chủ Thần Quật Khởi

Chương 62

Ngày mười lăm tháng mười năm Càn Nguyên thứ chín, Lý Như Bích ở trong quận thành Cửu Sơn đăng đàn tế trời, tự xưng là “Cửu Sơn vương”.

Bởi vì thời gian có chút gấp gáp, lại chỉ có một quận, nên nghi lễ xưng vương này cũng làm khá là sơ sài, chỉ sửa lại một cái đàn tế trời, đến phủ đại soái cũng không sửa sang gì.

Chỉ có điều khi Ngô Minh nhìn thấy Lý Như Bích mặc lễ phục có thêu mười hai chương, theo sự chỉ dẫn của người chủ trì buổi lễ bước lên đàn tế trời thì hắn đến chửi tục cũng không buồn chửi nữa. 

Đại cừu miện là là lễ phục chân long thiên tử dùng khi tế bái Hạo Thiên thượng đế, phối với mũ miện mười hai tua, áo đen và quần đỏ nhạt. Áo trên thêu sáu loại hình vẽ mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, núi, sông và chim trĩ. Quần dưới thêu thủy tảo, lửa, gạo, tông di (1), rìu, hoa văn đen trắng đan xen. Tổng cộng là mười hai loại hoa văn, do đó mới gọi là lễ phục mười hai chương.

Theo quy định của thế giới này, thiên tử mười hai chương, vương chín chương, công hầu bảy chương, bá năm chương, tử ba chương, thấp nhất là nam tước được một chương.

Hiện giờ lễ phục mà tên Lý Như Bích đang mặc được làm theo quy định dành cho thiên tử! 

Trong lòng hắn biết tên này bị Nam Sơn Ông lừa cho một vố, thế nhưng Ngô Minh cũng không thèm để ý. Đúng vào một khắc Lý Như Bích đăng đàn tế trời, nhắc nhở của Chủ Thần Điện cuối cùng cũng hiện ra trước mắt hắn.

- Nhiệm vụ tuyến đầu: Xưng vương xây dựng chế độ! Trong vòng ba tháng giúp đỡ Lý Như Bích đăng cơ làm vương!

- Lúc này Lý Như Bích đã xưng vương, nếu có thể duy trì được ba mươi sáu giờ thì nhiệm vụ coi như thành công. Phần thưởng là hai trăm đại công, cho phép quay về! 

- Ba mươi sáu giờ, cũng chính là trong vòng ba ngày phải duy trì được cục diện hiện giờ của Lý Như Bích, ít nhất không để hắn binh bại thân vong sao?

Ngô Minh không khỏi ngước mắt nhìn luồng kiếp khí màu đen như che phủ cả bầu trời trên đỉnh đầu của Lý Như Bích và khí màu tím đã bị chèn ép đến tận cùng, cơ bản không nhìn thấy được thì cười khổ: "Độ khó này lớn quá đi!"

Ầm ầm! 

Sau khi Lý Như Bích tế trời xong, trong tích tắc mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, sấm sét điên cuồng chớp giật, chưa được bao lâu, mưa lớn đã trút xuống xối xả.

- Chúc mừng đại vương! Chúc mừng đại vương!

Nam Sơn Chân Nhân lại tiến lên phía trước: "Giao long xuất hiện nhất định sẽ có mưa gió lớn nổi lên! Phàm là loài rồng muốn biến thành chân long thì phải bay thẳng lên chín tầng trời chịu kiếp nạn sét đánh, đây là điềm báo cực kỳ tốt lành!" 

Ngô Minh dầm mưa ướt như con chuột lột, nghe thấy thì thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống, sâu sắc cảm thấy bàn về trình độ da mặt dày và vô liêm sỉ thì mình quả thật còn kém tên Nam Sơn Chân Nhân này một bậc.

...

Lý Như Bích cũng không phải thằng ngốc, mặt trầm cả xuống, sau đó leo lên kiệu trở về phủ đại soái, đóng cửa không ra ngoài. 

Tâm trạng của hắn rõ ràng là đang vô cùng tồi tệ, không một tên thuộc hạ nào tình nguyện đi rước xui xẻo vào người.

Thế nhưng thuộc hạ không đi không đồng nghĩa với việc người khác cũng không đi.

Nghe thấy tin tức Lý Như Bích đăng cơ xưng vương, Vương Huyền Phạm cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, liên tục phát động đại quân tấn công vào quận Cửu Sơn, một đường thế như chẻ tre. Đến ngày mười bảy tháng mười thì đã bình định được toàn bộ các quận, hoàn toàn bao vây tòa quận thành cuối cùng. 

- Gió nổi lên trong lầu trước cơn mưa!

Trong bóng đêm nghe thấy tiếng quân địch thao luyện bên ngoài, Ngô Minh nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy cờ quạt dày đặc, còn có đại quân đông đảo đáng sợ.

- Có điều... lần nhiệm vụ này là lần đầu tiên mình có thể qua sát biến hóa của vận khí ở khoảng cách gần như vậy, ngoài ra còn có sự nổi dậy và hủy diệt của giao long, có khá nhiều lợi ích... thu hoạch cũng lớn! 

Sau khi có được thuật xem khí cũng phải trải qua ví dụ thực tế mới có thể càng hiểu rõ hơn cách sử dụng của long khí.

Đến giờ Ngô Minh vẫn cảm thấy bản thân thu hoạch được rất nhiều, ít ra khi bản thân phải đích thân ra trận cũng không còn rụt rè nữa.

- Đại nhân! 

Lúc này Hà Tử Hải và Chung Đình tiến vào, sau đó đều khom mình hành lễ.

- Làm tới đâu rồi?

Ngô Minh bảo Ngưu Dũng ra ngoài canh gác, đè thấp giọng xuống hỏi. 

- Bẩm đại nhân, chúng ta không tiếc bỏ ra số tiền lớn để hối lộ cho vài vị đại nhân phía địch, đã thông được đường rồi, ngoài ra bọn họ còn hửa chỉ cần chúng ta mở cửa thành ra hàng thì sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu còn dâng lên...

Chung Đình nhìn về phía phủ đại soái, ý tứ vô cùng rõ ràng.

- Quả nhiên là vậy... đại soái xưng vương quá là không có lý trí. Hiện giờ triều đình không lấy đầu hắn không được... 

Ngô Minh âm trầm thở dài, thế nhưng trong lòng lại nghĩ tới một việc khác.

- Vận khí của triều đình cũng có thể giúp mình gánh chịu tầng cắn trả này...

Người tu đạo phò vua nên có được sự trợ giúp của long khí, đạo hạnh đương nhiên sẽ tăng tiến mạnh mẽ, thế nhưng nếu vận khí tan vỡ lập tức sẽ gặp họa lớn! Nhẹ thì bị trọng thương, nặng thì trực tiếp bị trời phạt, năm đường sấm sét đánh thẳng xuống đầu! 

Bản thân Ngô Minh cũng có cảm giác.

Tuy rằng hắn nhờ khí số của Lý Như Bích mà đạo công tăng mạnh, một mạch thăng đến Pháp Sư, thế nhưng cũng bị cắn trả lại một cách khủng khiếp.

Dựa vào cảm ứng của bản thân, e là đủ để đánh tan căn cơ tu đạo của hắn. 

Mà hiện tại hắn dùng bùa Thái Tuế Trấn Sát, cho dù có thể trấn áp được một tháng, thế nhưng nguy hiểm lại tăng thêm hai lần, đến lúc đó thậm chí có thể bị trời phạt! Chết không có chỗ chôn!

Phương pháp chạy đến thế giới khác trong Chủ Thần Điện tuy có tác dụng, thế nhưng hiệu quả rốt cục được bao nhiêu, trong lòng Ngô Minh cũng không biết rõ.

Do vậy vẫn nên tận sức giảm thiểu tầng sát khí cắn trả này xuống. 

Dựa vào triều đình ở thế giới này cũng là một cách.

Dù sao chút ít cắn trả này đối với mình mà nói thì rất khủng khiếp, thế nhưng đối với “khí lớn” cai quản chín châu của triều đình thì lại hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.

- Có điều... các ngươi hẹn tối nay sẽ giao thành sao? 

Ngô Minh mở ra linh nhãn quan sát khí tượng, vẻ mặt có chút kỳ dị.

Mấy người Chung Đình vô cùng kinh ngạc: "Chưa có được ý kiến của chỉ huy sứ chúng ta nào dám tự tiện làm chủ?"

- Ồ! 

Ngô Minh gật gật đầu: "Vậy bây giờ các ngươi có thể chuẩn bị bố trí khởi nghĩa rồi... cửa đông đêm nay nhất định sẽ bị phá, không muốn đầu hàng triều đình thì đi về phía cửa tây, xem như vẫn còn một đường sống!

- Đây nhất định là còn có người khác muốn dâng thành!

Mấy người Chung Đình đập tay một cái, tất cả đều đứng dậy nghiêm túc nói: "Chúng ta tình nguyện đi theo tướng quân!" 

Không thể không nói, đây là do “dị thuật” của Ngô Minh quả thật quá dọa người khiến bọn họ không ý thức được mà theo bản năng phục tùng.

- Ha ha... nếu đã vậy ta nhất định cũng sẽ tìm một đường sống cho các ngươi!

Ngô Minh nói xong, tự mình cũng có một phần tự tin. 

Sau đó hắn bắt đầu sắp xếp và phân chia nhiệm vụ, đây đều là những thứ lúc trước âm thầm chuẩn bị nên giờ đã đâu vào đấy.

Các tướng vừa lui ra đã nghe thấy âm thanh hỗn loạn ở cửa đông, ánh lửa và tiếng hô giết chấn động trời đất, thấp thoáng còn có tiếng hét “đại quân đã vào thành”: “đầu hàng thì không giết”, trong lòng không khỏi vô cùng sợ hãi, bước chân cũng nhanh hơn.

...

Bên trong phủ đại soái.

- Sao?

Lý Như Bích đang ngủ say trên giường cao, bỗng nhiên toàn thân rùng mình một cái, đánh đổ bình rượu trong tay. Hắn nghe thấy âm thanh hô giết bên ngoài, lại nhìn thấy ánh lửa thấp thoáng thì vô cùng kinh ngạc: "Đã xảy ra chuyện gì?" 

- Báo!

Một tên thị vệ tiến vào rồi quỳ xuống bẩm báo: "Dư Thiếu Quân ở phủ Nam Sơn Chân Nhân tạo phản, mang theo thân binh mở cửa đông đầu hàng... Hoàng thượng mau chạy!"

- Dư Thiếu Quân... Nam Sơn! 

Lý Như Bích cắn chặt răng, con mắt đỏ sậm: "Trẫm muốn giết! Giết hết tất cả bọn chúng, diệt chín họ nhà chúng! Thân vệ đâu rồi? Mau giết cả nhà Nam Sơn cho ta!

- Nam Sơn Chân Nhân đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa, toàn bộ đệ tử bên dưới cũng biến mất không thấy tăm hơi!

Lúc này một tên nha tướng thân binh tiến vào, quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, người của ta vẫn canh giữ cửa tây, còn có một trăm kỵ binh, mau chạy thôi! Chậm nữa thì không kịp mất! 

Tiếng hô giết càng lúc càng tới gần, rõ ràng binh lính trong thành đã từ bỏ đấu tranh, cũng không tiến hành kháng chiến trên đường phố.

Thậm chí có loạn binh xông tới, dường như còn muốn lấy đầu của hắn để đi báo công!

Lý Như Bích rùng mình một cái, cuối cùng nói: "Được! Giờ chúng ta sẽ đi!" 

Hắn nhìn phủ đệ rộng lớn, lại cắn răng nói: "Truyền lệnh! Giết chết toàn bộ cơ thiếp của trẫm, phủ đệ cũng thiêu hết luôn! Nhất định không thể để kẻ khác chiếm được lợi ích!

- Dạ!

Không thể không nói, Lý Như Bích trước đây quả thật anh minh thần võ, gần mười năm ban phát ân đức, đến giờ vẫn còn tử sĩ tình nguyện đi theo. 

Chỉ chốc lát sau phủ đại soái nổi lên ánh lửa, mà hơn mười kỵ binh cũng phi như bay về phía cửa thành phía tây.

...

Ánh nắng ban mai mờ nhạt. 

Một nhánh kỵ binh đang kinh hoàng bỏ chạy, vội vã trốn vào trong rừng sâu.

- Hoàng thượng! Nơi này núi cao rừng sâu, chúng ta trốn qua trận này thì không sợ gì nữa rồi!

Một tên nha tướng dùng mũ sắt đựng nước sạch tiến lên phía trước mời Lý Như Bích uống. 

Lý Như Bích tóc tai rối bời, liếm đôi môi khô khốc nứt nẻ của mình rồi lại nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy đám thuộc hạ theo hắn đột phá vòng vây không ngừng li tán, đến giờ chỉ còn lại mười kỵ binh.

Nhớ đến lúc trước khởi binh có trong tay hơn vạn quân, triều đình chấn động sợ hãi. Vậy mà đến bây giờ binh mã đại bại, chỉ còn lại mười người đi theo.

Trong lồng ngực không khỏi bị cảm giác bi thương chiếm đầy, hắn nhận lấy mũ sắt rồi mạnh mẽ uống một ngụm. 

Nước suối mát mẻ đi vào cổ họng như một đường băng chảy thẳng xuống bụng, Lý Như Bích giật mình tỉnh táo không ít. Hắn nhìn ngó xung quanh, lại có chút nghi hoặc: "Đây là... núi sâu nơi mộ tổ nhà mình mà? Tại sao trong lúc hoảng loạn chạy bừa mà lại đến được đây?

Có điều lúc này, hắn không khỏi thở dài mà nói: "Các ngươi theo ta đi bái lạy tổ tông!"

Trong mơ hồ, hắn lại cảm thấy mình nên đi cáo lỗi với tổ tông, sau đó có tự vẫn trước bài vị để tạ ơn tổ tông hay mai danh ẩn tích để kết thúc cuộc đời này thì cũng đều không quan trọng nữa. 

Sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước, đến nơi có long mạch.

- Cây thương tùng vẫn còn ở đây, vậy mà đã bao nhiêu mùa thu sương gió đi qua?

Nhìn thấy cây thương tùng phía trên hang động vẫn giống một cái lọng che, dường như còn mang theo luồng khí suy bại, Lý Như Bích không khỏi thở dài. 

Một hàng người tiến vào bên trong hang động, đến chỗ mộ phần, hai mắt Lý Như Bích đỏ lên: "Kẻ nào dám làm vậy?"

Lại chỉ thấy được một phần đất tàn tạ, mộ tổ nhà mình bị người khác đào lên.

Người cổ đại rất xem trọng mồ yên mả đẹp, đào mộ tổ của người ta quả thật còn đáng hận hơn mối thù diệt cả nhà. 

- Hê hê... cuối cùng ngươi cũng tới rồi, suy cho cùng vận khí bị tổn hại nặng nề, không thoát được thuật mê hoặc của lão phu!

Vù vù!

Trong tiếng cười quái dị, chỉ nghe thấy tiếng mũi tên liên tiếp bắn ra, vài tên nha binh nha tướng còn sót lại lần lượt trúng tên ngã nhào xuống đất, tắt thở mà chết. 

Một dáng người lom khom bước ra từ trong bóng đêm, bên trong con ngươi hẹp dài lóe lên tia sáng màu xanh ngọc bích.

- Là ngươi!

Lý Như Bích nhận ra người này chính là kẻ hắn bái làm quân sư, lại vô cùng thân thiết xem trọng – Nam Sơn Chân Nhân thì không khỏi bi phẫn nói: "Ta tự thấy vẫn luôn không bạc đãi ngươi, vì sao ngươi lại làm như vậy? 

- Không bạc đãi? Ha ha... cả tộc của lão phu toàn bộ đều bị diệt dưới tay ngươi, ân đức này quả nhiên không bạc chút nào. Ta nhất định phải diệt chín họ nhà ngươi mới xem như báo đáp!

Nam Sơn Chân Nhân mặt không chút máu, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

- Diệt cả tộc nhà ngươi? Lý Như Bích cắn răng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?" 

- Hê hê... ta là ai? Ngươi nhìn cho kỹ đi...

Giọng nói của Nam Sơn Chân Nhân trở nên thê lương, toàn thân như được bao trùm bởi một tầng sương khói, khuôn mặt cũng biến thành hẹp dài, con ngươi lóe lên tia sáng xanh ngọc bích cực giống một con hồ ly.

- Cáo! Ngươi là cáo thành tinh! 

Lý Như Bích lùi về phía sau ba bước, trong chớp mắt một sự kiện hiện lên trong đầu.

***

(1) Tông di: cốc dùng tế lễ ở tông miếu có khắc hình hổ và khỉ 
Bình Luận (0)
Comment