Chu Nhan

Chương 42

Dưới gốc san hô, trên sóng tuyết, có trải một tấm thảm da chồn tuyết, trên đó có một người đẹp tuyệt trần tuổi mới tầm mười tám vừa mới trang điểm xong, mặc chiếc váy trắng thêu hoa văn như ý nhạt màu, mái tóc dài màu xanh lam uốn lượn, như thể chìm cả người vào giữa biển xanh.

Hoa khôi Như Ý của Tinh Hải Vân Đình ngồi một mình dưới tàng cây san hô, xa xa có bốn thị nữ chia nhau ngồi bốn góc đình viện, kẻ đánh đàn, người thổi sênh, kẻ pha trà, người đốt hương, mỗi người đều có dung mạo xuất chúng, là những mỹ nhân hơn hẳn những cô gái ngoài sảnh. Nhưng mà bốn mỹ nhân này đến trước mặt hoa khôi, lại đều trở nên nhạt nhòa, như hạt ngọc nhỏ bé gặp trăng sao.

Có vẻ đã nghe được tiếng cửa sổ bên này mở ra, mỹ nhân dưới tàng cây hơi chuyển động cần cổ, đảo con mắt long lanh, ngẩng đầu nhìn về nhã thất bên này cười như có như không.

Bị nàng nhìn từ xa như vậy, lòng Chu Nhan bỗng giật thót.

Đó là ánh mắt gì đây… Sóng mắt dịu dàng, chuyển động câu hồn. Dù bản thân nàng là nữ nhân, thấy ánh nhìn như thế, tim cũng phải đập rộn ràng, giống như bị nhiếp hồn không thể rời đường nhìn được.

Hoa khôi mà người ta vẫn nói kia, chẳng lẽ có phép mị hồn nào nhỉ?

“Công tử cảm thấy thế nào?” Quy nô cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt nàng, không nhịn được cười, “Có đáng giá một nghìn lượng vàng hay không?”

“…” Chu Nhan hít một hơi, bình tĩnh lại, “Một nghìn thì một nghìn!”

Nàng vừa dứt lời, quản gia đã lấy ngay ra một tấm ngân phiếu một nghìn lượng vàng, đưa tới tay quy nô: “Xuống dưới nói Như Ý tiếp khác đi!”

Nhưng mà quy nô thu tiền xong, lại chỉ xoay người vào nhã thất lấy một ngọn đèn, thong thả đưa ra ngoài cửa sổ, treo ngay dưới mái hiên, cười nói: “Không cần xuống lầu, hoa khôi thấy công tử cho người đốt đèn lên, thì sẽ tự đi lên gặp khách”.

Quả nhiên, thấy đèn sa được đốt lên, hoa khôi dưới tàng san hô cười thản nhiên, đôi mắt đẹp nhìn về phía bên này cửa sổ, đỡ vai nha hoàn chầm chậm đứng lên.

Thế nhưng vừa đứng lên, cửa sổ đình viện đối diện cũng mở ra, đưa một chuỗi đèn lồng ra ngoài, treo ngay dưới mái hiên phòng. Như Ý bèn đứng lại, nhìn về phía đối diện, khóe miệng cười càng rõ ràng hơn, bỗng hơi khom lưng chào một cái, lanh lảnh nói với phía bên kia: “Đa tạ ngài thương yêu”.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chu Nhan đứng ở sau cửa sổ, không khỏi kinh ngạc vô cùng.

Sắc mặt quy nô có chút xấu hổ, tươi cười nói: “Ui, công tử… xem ra hôm nay không khéo rồi, đối diện cũng có một vị đại gia muốn chọn Như Ý đó.”

“Cái gì?” Chu Nhan không khỏi nóng nảy, “Nhưng mà ta đốt đèn trước mà!”

“Phải phải. Là công tử đeo đèn trước.” Quy nô rất sợ nàng lại nổi cáu, vội vã cười làm lành nói, “Nhưng vị đại gia đối diện kia, ra giá hai nghìn lượng vàng.”

“Cái gì?” Nàng ngạc nhiên nhìn phía ngoài cửa sổ khứ, “Báo giá lúc nào vậy?”

“Mời công tử xem đèn bên kia.” Quy nô khép nép vươn hai đầu ngón tay ra, chỉ cho nàng xem, “Cậu xem, đối phương treo một chuỗi hai ngọn đèn lồng, ý là nói sẽ ra giá gấp đôi. Công tử, hôm nay thực sự là không khéo, không bằng ngày mai trở lại nhé?”

“Gấp đôi thì có gì giỏi chứ?” Chu Nhan ngùn ngụt lửa giận, moi từ trong người ra một viên ngọc to bằng ngón tay cái, ném cho quy nô, “Cái này đủ ta tiêu ba ngày ba đêm chưa?”

Đó là một viên ngọc thạch, đường kính tầm một tấc, quang hoa xán lạn, vừa rơi vào lòng bàn tay đã mang đến xúc cảm lành lạnh, quy nô ở Tinh Hải Vân Đình nhiều năm, cũng xem là kiến thức rộng rãi, trong lúc nhất thời không khỏi bật thốt lên kinh ngạc: “Ngọc chiếu dạ?”

Bảo bối này, chí ít giá trị ba nghìn lượng vàng.

“Ôi chao, công tử xuất thủ quả nhiên lành nghề!” Trên mặt quy nô hiện rõ nụ cười, vội vã cầm hạt châu đi xuống lầu bảo người giám định qua, rồi lại vội vàng trở về, đẩy cửa sổ ra, treo thêm một hàng hai ngọn đèn lồng dưới chiếc đèn lồng ban nãy.

Như Ý vừa mới định rời khỏi đình viện, nghe tiếng cửa sổ bên này, không khỏi đứng lại nhìn sang lần nữa. Trong lúc nhất thời, trên mặt hoa khôi của cũng có chút hơi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới hôm nay sẽ có hai vị khách đồng thời đấu giá.

Khuôn mặt quản gia kinh ngạc, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Quận… công tử, người lấy ngọc chiếu dạ ở đâu thế?”

“Mấy thứ thế này ta đầy”. Chu Nhan cười một tiếng, vô cùng đắc ý, “Năm đó ta theo sư phụ tu hành, lên núi xuống biển, có kỳ trân dị bảo nào chưa từng nhìn thấy chứ? Trong tay có một viên ngọc chiếu dạ có gì đáng ngạc nhiên?”

Quản gia cười khổ: “Làm khó thuộc hạ còn cố tình chuẩn bị nhiều ngân phiếu ra ngoài. Xem ra là không cần dùng đến rồi.”

Nhưng mà vừa nói đến đây, lại nghe một thanh âm vang lên ở phía đối diện, cánh cửa ban nãy lại được đẩy ra lần nữa.

“Không thể nào?” Chu Nhan và quản gia đều đổi sắc mặt, nhất tề bật thốt lên.

Cửa sổ bên kia quả nhiên lại đưa đèn lồng ra, một hàng dài thật chỉnh tề, cũng không biết rốt cuộc có mấy cái, chen chúc hướng xuống đất.

Trong đình viện truyền ra một tiếng kinh hô. Quy nô cũng ngây ngẩn cả người, thốt lên: “Chủ nhân vạn kim!”

Tinh Hải Vân Đình tuy là thanh lâu xa hoa nhất Diệp Thành, nhưng vị khách tung ra một lúc một vạn lượng vàng cũng là hiếm có, một năm cũng khó nhìn thấy mấy lần, lúc này nhìn thấy một chuỗi đèn lồng đỏ treo chen chúc, hắn quên béng Chu Nhan còn ở bên cạnh, vui sướng không nhịn được bật cười: “Trời ạ! Không ngờ hôm nay lại xuất hiện chủ nhân vạn kim”.

“Làm sao vậy?” Chu Nhan không hiểu mô tê gì, vội tóm lấy quy nô, “Rốt cuộc thằng cha ấy ra giá bao nhiêu?”

“Để tiểu nhân đi hỏi xem…” Quy nô ra đi hỏi một vòng trở về, trên mặt cũng có vẻ không biết nói sao: “Nghe nói bên kia lấy ra tận một túi Bích Thủy châu, có ít nhất hơn mười viên! Ôi, thật đúng là đã lâu không được thấy vị khách nào hào sảng như vậy… Ngày hôm nay Như Ý kiếm lớn rồi, ha ha…”.

Nhưng mà vừa bật cười xong, quy nô lại biết không ổn, bèn vội vàng gật đầu khom người cười làm lành: “Công tử, xem ra hôm nay thật không khéo… Hay là ngày mai cậu trở lại nha?”.

“Ai muốn ngày mai trở lại!” Chu Nhan nổi giận đùng đùng, quay người túm lấy quản gia, lạnh lùng nói, “Mau, lấy hết tiền ra đây cho ta!”

Quản gia thấy quận chúa thật sự nổi giận, không ngừng lục lọi lôi hết ngân phiếu trong người ra. Chu Nhan không thèm nhìn xem bao nhiêu mà chộp luôn, ném thẳng vào người quy nô: “Mau, đốt hết đèn lên cho ta!”

Quy nô sờ xấp ngân phiếu dày, không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Có đủ không?” Chu Nhan quát to.

“Đủ… đủ rồi!” Quy nô gật đầu như giã tỏi, nhưng mặt lại lộ vẻ khổ sở, “Nhưng mà dựa theo quy củ, ra đến vạn kim nghĩa là chốt giá cuối rồi, công tử có bỏ nhiều hơn nữa cũng vô dụng”.

“Cái gì?” Chu Nhan không khỏi giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi, “Chốt cái con khỉ, ta bỏ nhiều tiền hơn thằng cha đó, hoa khôi phải là của ta chứ! Nhanh đi đốt đèn cho ta! Còn lề mề ta điểm thiên đăng nhà ngươi!”

“Quy củ chính là quy củ, không phá được đâu ạ.” Quy nô cầm một xấp ngân phiếu, rơi vào thế khó xử.

Chu Nhan càng nghĩ càng tức giận, vỗ bàn một cái, đứng lên: “Người đối diện là ai? Có bệnh à? Sao mà đúng lúc như vậy, ta ra ba nghìn thì hắn ra một vạn? Chắc không phải các ngươi cố tình bày trò, thuê một kẻ lừa gạt đẩy giá ảo, làm thịt một tên công tử tiêu tiền như rác hay sao?”.

“Công tử, ngài nói như vậy thật là phải oan uổng quá!” Quy nô đẩy cửa sổ ra, cẩn thận chỉ vào cửa sổ đối diện, nhỏ giọng nói, “Tiểu nhân vừa phái người đi hỏi thăm rồi, có người nói người trong phòng đối diện là quý khách từ Đế đô đến, tuổi trẻ anh tuấn, có lai lịch lớn, cũng nói hôm nay không gặp hoa khôi không về!”

“Khách quý từ Đế đô?” Chu Nhan sửng sốt.

Khách nhân đến từ Đế đô, tuổi trẻ anh tuấn, lai lịch bất phàm. Nghe nói Hoàng thái tử Thời Vũ tính tình không tốt, bình thường hay lén trốn khỏi Đế đô Già Lam đến Diệp Thành chơi, uống rượu đánh bạc không từ bất cứ việc xấu nào, chẳng lẽ ngày hôm nay…

“Đúng ạ, chính là một đại nhân vật, khí phái cũng không phàm đâu.” Quy nô thấy nàng dao động, vội vã nhỏ giọng thêm mắm thêm muối, “Vạn nhất đắc tội, chỉ sợ sẽ có hậu hoạn. Huống chi hoa khôi mỗi ngày đều ở đây mà, không bằng hôm nào công tử lại…”

“Ai thèm hôm nào!” Chu Nhan cũng nổi giận, cũng không kịp suy đoán đối phương là ai, bỗng nhiên giậm chân một cái, kéo cửa ra đi tới phía đối diện.

“Công tử… Công tử!” Quy nô kinh hãi, vội vã đuổi theo, “Ngài muốn đi đâu? Không được!”

“Có cái gì không được!” Nàng ôm cơn giận đùng đùng, đi về phía trước không quay đầu lại, miệng cười nhạt, “Ta thật muốn xem, là thằng cha nào to gan lớn mật, lại dám giành với ta?!”

Quản gia thấy tình hình không ổn, biết quận chúa lên cơn điên ai cũng không ngăn được, lòng thầm kêu khổ, bèn lấy một cái ám tiễn ra từ trong tay áo, “véo” một tiếng phi ra ngoài cửa sổ, triệu tập thị vệ mặc thường phục của phủ Xích Vương đến đây cứu giá, lại vội vội vàng vàng quay đầu đuổi theo.

Thật là mệt chết… Trúng tà gì đây, hôm nay bà cô này không gây ra một trận long trời lở đất thì nhất định không bỏ qua đâu!

Bên này Chu Nhan đã xông thẳng qua, quy nô không ngăn được, một mạch đuổi theo, trông thấy nàng chỉ cách cánh cửa gian nhã thất kia mấy bước, không khỏi gấp muốn chết, thất thanh nói: “Công tử, ngươi thực sự không thể qua đó! Phía trước có…”

“Phía trước có cái gì?” Chu Nhan cười nhạt, không hề ngừng chân.

Lời còn chưa dứt, bóng đen phía trước khẽ động, không biết từ chỗ nào bỗng của hai người thân hình vạm vỡ ngăn ở trước mặt Chu Nhan, đảo cổ tay một cái lấy ra một thanh đoản đao.

“Bảo tiêu Tinh Hải Vân Đình?” Chu Nhan sửng sốt, cười lạnh một tiếng, vẫn trực tiếp xông thẳng lên phía trước, hoàn toàn không để hai ánh đao sáng loáng như tuyết vào trong mắt.

“Đứng lại cho ta!” Hai người vạm vỡ nhìn thấy kẻ kia không biết sống chết vẫn còn muốn xong vào trong, mắt lộ hung quang, nhất thời cũng không khách khí chút nào quơ đao bổ xuống!

“Công tử!” Quy nô và quản gia cùng kêu lên.

Nhưng mà, lúc hai thanh đao sắp chém tới cánh tay Chu Nhan thì Chu Nhan giơ ngón tay lên, xẹt qua giữa hư không, làm một động tác đơn giản nhất, tay chân hai người kia bỗng nhiên ngừng cử động, cứ cứng đờ yên lặng ở đó, toàn thân cao thấp chỉ mỗi tròng mắt là còn chuyển động nhanh như chớp.

“Hừ.” Nàng cười lạnh một tiếng, đưa ngón tay ra đâm chọc trước mặt hai người kia, chỉ nghe “bịch bịch” hai tiếng, hai người đàn ông vạm vỡ hét lên rồi ngã gục, trơ mắt nhìn Chu Nhan xông qua người bọn họ, nghênh ngang mà đi.

Gian nhã thất đối diện đã ở ngay trước mắt, nàng nổi giận đùng đùng đi vào trong, một cước đá văng một cánh cửa cuối cùng, hét lớn: “Thằng cha nào không biết tốt xấu, lại dám tranh hoa khôi với ta? Lăn ra đây!”.

Nhưng mà nàng vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt, khí thế trong giọng nói của nàng bỗng nhiên yếu xuống, bật thốt lên “ơ” một tiếng, giống như nhìn thấy một chuyện không tưởng tượng nổi.

Sau tiếng đó, không còn âm thanh nào nữa.

“Làm sao vậy?” Quản gia thất kinh, không kịp nghĩ gì nữa, vội vàng hất tay quy nô ra, xông thẳng tới gian phòng đối diện, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhưng mà, cửa vừa mở ra, đã thấy Chu Nhan vẫn đứng trơ ở đó, biểu cảm trên mặt thật quái dị, giống như là thấy ma vậy, nhìn chằm chằm về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment