Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 350.2

Cũng may mặc dù tôi đang rất khổ sở nhưng yêu khí không tiết ra ngoài. Cho dù như vậy tôi vẫn không dám tùy tiện đến gần Tô Mộc, sợ chút yêu khí còn lưu lại vừa rồi sẽ làm anh ấy bị thương, chỉ có thể đứng cách xa xa hỏi: “Cuộc sống của anh lúc này thế nào?”

Tôi vốn là muốn hỏi Tô Mộc rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại đột nhiên yếu ớt thành như vậy, trông anh ấy bây giờ đừng nói là lệ quỷ, mà ngay cả cấp bậc ác quỷ cũng không thể tới.

Nhưng với tính cách của Tô Mộc, anh ấy không muốn để cho tôi biết chuyện thì cho dù tôi hỏi thẳng anh ấy cũng sẽ không nói cho tôi. Huống chi anh ấy luôn giữ mặt mũi, nhất là ở trước mặt tôi, bây giờ anh ấy chán nản như vậy e rằng để tôi nhìn thấy cũng là vạn bất đắc dĩ.

Cho nên tôi chỉ có thể nói một câu chung chung không đau không nhột như vậy.

“Tốt vô cùng.” Tô Mộc nói.

Khi nói anh ấy khẽ mỉm cười giống như thật sự mọi chuyện đều ổn vậy.

Nước mắt tôi kìm nén đến giờ phút này rốt cuộc không còn nhịn được, trào ra lăn xuống. Anh ấy cười ưa nhìn như vậy, giống như là điều đẹp nhất trên thế gian này, chỉ cần có thể thấy anh ấy cười thì để tôi bị hồn phi phách tán cũng đáng.

Trong lúc nhất thời tôi cùng Tô Mộc ai cũng không nói gì, tôi chỉ đứng lại chỗ rơi lệ trong yên lặng, đau lòng, nhưng nhiều hơn chính là yên tâm khi tìm được Tô Mộc.

“Được rồi, em ngốc, cũng đã thành thần mà còn con nít như vậy, động một chút là khóc.” Tô Mộc thấy tôi khóc không dứt, rốt cuộc không nhịn được, vừa đi tới gần tôi vừa nói.

Tôi liền nhào vào trong ngực anh ấy, ôm anh ấy, gục lên vai của anh ấy, vừa lấy đay đánh anh ấy vừa mắng anh ấy không có lương tâm, rõ ràng đã thoát khỏi sự khống chế của Yêu Thần tại sao lại không về nhà, đợi ở nơi này làm gì!

“Anh…” Tô Mộc chần chờ nói.

Anh ấy vốn muốn giải thích gì đó nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng lại nuốt trở vào.

Tôi cũng không quan tâm tại sao anh ấy lại né tránh tôi không trở về nhà, dù sao bây giờ tôi đã tìm được anh ấy, chắc chắn sẽ không để anh ấy đi lần nữa.

Tôi tựa trên bả vai anh ấy khóc cật lực, đem nước mắt nước mũi cái gì cũng lau lên người anh ấy.

Hiếm có khi anh ấy lại kiên nhẫn như vậy, hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, khẽ ôm tôi vào trong lòng, một mực không lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment