Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 290.2

Có điều là bây giờ mẹ tôi không có ở nhà vậy thì tôi biết tắm thế nào?

Tôi có chút khó khăn. Thấy tôi cau mày, Đường Dũng kia không biết xấu hổ liền xung phong nhận việc, nói anh ta nguyện ý tắm cho tôi, hơn nữa sau khi tắm xong anh ta còn có thể lấy tinh dầu mát xa miễn phí cho tôi gì đó.

Vừa nói mắt anh ta đã lim dim, hai tay xoa xoa vào nhau, bộ mặt đầy thô bỉ.

Tôi không nhịn được nhấc chân đạp lên đùi anh ta một cái, mắng: “Lưu manh, dù sao anh cũng là sư phụ tôi, trong đầu suy nghĩ gì thế!”

“Là sư phụ em thì sao? Em chưa từng thấy thầy trò yêu nhau sao? Không hai hai năm gần đây trên ti vi đều có rất nhiều phim về thầy trò yêu nhau sao, đây đang là xu hướng!” Đường Dũng tránh sang bên cạnh né cú đạp của tôi, không tim không phổi nói.

Nghe anh ta chọc cười như vậy sự ngột ngạt trong lòng tôi nháy mắt buông lỏng rất nhiều, nhưng vừa nghĩ tới Tô Mộc thì ngực tôi lại truyền tới đau đớn như tim bị xé rách.

Hình ảnh Tô Mộc ôm trị bệnh cho Lâm Yến Nhi còn sờ sờ trước mắt như vậy, hơn nữa tôi gầy yếu như này anh ấy cũng không xuất hiện chứng tỏ từ sau khi tôi hôn mê chỉ có Đường Dũng luôn ở cùng tôi.

Mười phần có tám chín phần là Tô Mộc đang ở chỗ Lâm Yến Nhi.

Chung quy anh ấy vẫn cùng Lâm Yến Nhi dây dưa không rõ.

Tim tôi đang rỉ máu, nhưng ở trước mặt Đường Dũng cùng Giao tiên, cho dù trong lòng tôi có đau đi nữa vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tôi sợ bọn họ lo lắng cho tôi.

Giao tiên có chút ảm đạm, hẳn ông ta biết suy nghĩ bây giờ của tôi. Im lặng một lát, ông ta liền bảo Đường Dũng đừng làm trò, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề của tôi mới là việc nên làm.

Đường Dũng luôn có chút nể sợ Giao tiên, thấy Giao tiên lên tiếng anh ta liền cũng không đùa bỡn nữa. Sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên mắt anh ta sáng lên, nói với Giao tiên: “Ông còn nhớ khi chúng ta từ Thái Lan về cũng cõng cô gái kia không? Bảo cô ấy tắm cho Dương Dương không được sao? Bọn họ đều là phụ nữ, cùng cởi hết quần áo cũng không có gì là lúng túng.”

Giao tiên hơi ngẩn ra một chút, ông ta do dự nhìn tôi một cái giống như có điều gì khó nói.

Trong lòng tôi liền dâng lên một cổ bất an, mơ hồ cảm giác Đường Dũng muốn bẫy tôi, liền hỏi: “Phụ nữ nào? Ngoại trừ tôi ra hai người còn mang một phụ nữ từ Thái Lan về?”

“Đúng vậy. Lúc ấy bọn anh mang em lui ra, đi nửa đường thấy một phụ nữ nằm trên đất, không biết tại sao anh luôn cảm giác khí tức trên người cô ta rất quen thuộc cho nên liền thuận tiền cũng cõng cô ta trở về.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta còn vừa cười với vẻ rất đắc ý, thật giống như đã có một quyết định rất sáng suốt.
Bình Luận (0)
Comment