Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 247.3

Nhân viên bán hàng có lẽ thấy dáng dấp đẹp trai của Đường Dũng liền rất nhiệt tình, cầm lấy cổ tay anh ta kéo đi, tự mình đưa tới khu bán len.

Tôi không biết Đường Dũng cần len làm gì nhưng có lẽ có liên quan tới việc tìm nhân sâm liền giúp anh ta lấy tất cả các cuộn len màu đỏ bỏ vào giỏ. Sau khi anh ta mua len đỏ lại đưa tôi thẳng tới khu sữa tươi, cũng không để ý là sữa chua hay sữa tươi, loại nào cũng lấy một hộp để vào trong giỏ, chẳng mấy chốc xe đẩy mua hàng đã chất đầy các loại sữa khiến ai cũng nhìn chúng tôi.

Nhân viên bán hàng kia cũng không nói gì, thấy chúng tôi mua đồ như vậy liền mở một quầy tính tiền khác, không để chúng tôi xếp hàng. Sau khi tính tiền xong cô ấy lại nhiệt tình giúp chúng tôi mang đồ ra xe, nhưng khi thấy biển số xe trên mặt cô ấy liền lộ vẻ thất vọng, cho dù vậy cô nàng vẫn như cũ nhiệt tình vẫy tay tạm biệt Đường Dũng, còn dặn dò anh ta lái xe chậm một chút, khi nào cần mua gì lại tới.

Nhìn dáng vẻ kia không khác gì tạm biện bạn trai vậy, vô cùng thân mật.

Đường Dũng bị sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng khiến cho lúng túng, vừa lên xe liền một đạp khiến xe phóng nhanh đi như bỏ chạy. Sau khi đi rất xa tôi mới không nhịn được cười, trêu ghẹo nói: “Hóa ra anh cũng thật đào hoa. Tôi thấy ánh mắt cô gái vừa rồi rất thích anh, dáng dấp của cô ấy cũng không tệ, nếu như hai thử hẹn hò không biết chừng sẽ thật sự thành đôi…”

“Em im đi. Em biết anh chỉ muốn thành đôi với em, nếu em thật sự cảm thấy cô gái vừa rồi không tệ thì để hôm khác anh sẽ giới thiệu cho lão quỷ kia, anh thấy bọn họ rất đẹp đôi.”

“Anh cũng im đi.”

Tôi cùng Đường Dũng dọc đường sỉ vả lẫn nhau, đánh chửi lẫn nhau, không để ý từ lúc nào xe đã đi vào nơi núi non trùng trùng điệp điệp, núi xanh nước biếng xung quanh, cảnh sắc quả thật không tệ.

Khi chúng tôi dừng lại đã là hơn ba tiếng lái xe, lúc này đã là buổi trưa, Đường Dũng tìm một tiệm cơm dân dã không tệ dừng xe lại, đi vào gọi cho tôi một phần cháo trắng còn anh ta gọi cho mình gà rừng cùng rao rừng một đống lớn. Tôi nghe đã chảy cả nước miếng, chỉ biết nuốt vào bụng.

Trong lúc đợi đồ ăn đưa lên, Đường Dũng trò chuyện cùng ông chủ tiệm cơm. Lúc này tôi mới biết chúng tôi đã tiến vào phạm vi rừng Thần Nông, chỉ là mới qua cửa rừng một chút.
Bình Luận (0)
Comment