Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 63

Cố Bình An cúi đầu bước vào trong nhà, cô vốn tưởng rằng không có ai ở nhà không ngờ tới ngoài ba ra, toàn bộ đều ở nhà, đầu đụng phải Lâm Tú Lan, Cố Bình An hơi sững sờ, “Ai đánh con?”

“Không có gì, là tự con không cận thận té ngã.” Cố Bình An nói, cũng không dám nói là Mục Lăng, nói rồi ba mẹ cũng không thể làm gì, dù sao đường cũng là do mình chọn, hậu quả ra sao, cô phải tự gánh chịu.

“Con làm sao té thành như vậy?” Lâm Tú Lan giận, “Con nghĩ mẹ ngốc sao? Có phải là Mục Lăng đánh không?”

“Mẹ, đừng hỏi nữa.” Cố Bình An đẩy bà ra, chạy lên lầu, Lâm Tú Lan gọi đều không gọi được, trong lòng cũng vô cùng tức giận, thế nào Cố Bình An cũng là đứa con do một tay bà nuôi lớn, nắm trong lòng bàn tay, tuy rằng bà có yêu thương con gái út hơn, nhưng chưa bao giờ ngược đãi con gái lớn quá mức. Tuy rằng mấy ngày nay nói chuyện không êm tai, cũng là vì nhà mình mà suy nghĩ, kết quả con gái còn chưa đính hôn đã xảy ra sự cố, hơn nữa danh tiếng còn bị hỏng hết, bà cũng tức giận đến nổ phổi, nói một chút lời khó nghe, bà cũng rất hối hận, đang muốn xin lỗi Cố Bình An, ai biết được khi con gái vừa mới trở về đã bị sưng hết nửa khuôn mặt, rõ ràng cho thấy là bị người đánh, lại còn không dám nói cho bà biết nữa.

Có phải là Bình An cảm thấy bà không thương nó một chút nào không, ngay cả khi bị đánh, cũng xem như là bà không nhìn thấy, trong lòng Lâm Tú Lan vô cùng khó chịu, cũng không nhịn được oán giận Lâm Viện Viện, nếu không phải Lâm Viện Viện chạy trốn, cần thiết hay không?

Lúc đó bà chắc chắn là bị ma quỷ ám nên mới dám đề nghị để Cố Bình An thế thân, Mục Lăng vậy mà lại đáp ứng, quả thực là khó tin nổi, nếu Cố Bình An không thế thân, nhà bọn họ cũng không còn người nào có thể thế thân, nhà bọn họ chỉ có hai đứa con gái, nhưng đứa con gái nhỏ lại chưa đủi 20 tuổi.

“Chị làm sao vậy?” Cố Doanh Doanh hỏi.

Lòng Lâm Tú Lan bực bội, “Không có chuyện gì, con rảnh rỗi thì hãy dành nhiều thời gian hơn cho chị con đi, mẹ đi thăm ông ngoại.”

Cố Bình An vừa cảm giác ngủ thẳng đến tối, Cố Vân xã giao không về, Lâm Tú Lan về nhà sớm, đã làm xong bữa tối, còn cố ý làm những món Cố Bình An thích ăn, vô cùng phong phú, “Đi gọi chị con xuống ăn cơm đi.”

“Chị ngủ đã lâu, cũng không cho con làm phiền.”

“Không sao, đi gọi đi.”

Cố Doanh Doanh đi lên lầu gọi Cố Bình An, Cố Bình An vừa mới tỉnh ngủ, rửa mặt, nhìn lại khuôn mặt của mình, may mà đã bớt sưng, không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn còn một chút đỏ đỏ, tóc xả ra cũng che đi khá nhiều.

“Bình An, mẹ nói có hơi quá đáng, con đừng để trong lòng nhé.” Lâm Tú Lan nói, xưa nay Cố Bình An luôn ngoan ngoãn hơn Cố Doanh Doanh, bà cũng không cần nhọc lòng, chỉ là không ngờ tới chỉ vì vấn đề hôn nhân, hai mẹ con bà lại có nhiều mâu thuẫn như vậy.

“Mẹ, con không để trong lòng.” Mẹ con làm gì có chuyện thù dai, nói thật, cô chưa từng nghĩ tới Lâm Tú Lan sẽ nói lời xin lỗi, ở trong ấn tượng của cô mẹ là một người rất hung dữ, tâm tình Cố Bình An cũng trở nên không phiền muộn nữa.

“Bình An, mẹ rất hối hận.” Lâm Tú Lan nói, “Từ trước tới giờ chưa từng hối hận như vậy, nếu không phải hết cách rồi, mẹ cũng không đồng ý, đặc biệt ngày hôm nay nhìn thấy con… Mẹ càng hối hận, xin con hãy tha thứ cho mẹ.”

Mục Lăng hiển nhiên lại đánh Bình An, bà tức giận nhưng vẫn không nỡ đụng một ngón tay của nó, lòng dạ Mục Lăng độc ác như vậy, đánh Bình An, cuộc sống sau này, phải làm sao bây giờ?

Bà nói xong, viền mắt lại đỏ, tràn ngập nước mắt, cũng không phải là bà kích động, thật ra là lòng hối hận rồi, cảm giác có lỗi với con gái do chính mình nuôi lớn, giống như là coi nó trở thành lễ vật mà đưa đi vậy, vô cùng không tôn nghiêm, ai mà lại không thích đem con gái mình nâng niu ở trong lòng bàn tay, yêu thương như ngọc châu chứ.
Bình Luận (0)
Comment