Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 170

Hoan hô cùng tiếng thét chói tai, giống như là ở bên trong một thế giới khác huyên náo.

Nước mắt Cố Bình An không khống chế được rơi xuống, Mục Lăng nếm vị nước mắt của cô, hắn buông Cố Bình An ra, đang muốn nói cái gì, Cố Bình An đã đẩy hắn ra muốn chạy, Mục Lăng đột nhiên phản ứng lại, cánh tay dài duỗi ra một cái, ôm lấy Cố Bình An.

"Thả tôi ra!" Cố Bình An rít gào, bây giờ trên đường đua, chỉ còn lại hai chiếc xe thể thao, tiếng hoan hô cùng tiếng huyên náo áp chế tiếng của Cố Bình An, mặc kệ cô liều mạng kêu thế nào, dù gọi rách cổ họng, người khác cũng không nghe thấy, coi như nghe được, đoán chừng cũng sẽ không ai ra tay cứu giúp, cô làm sao cảm thấy đây là một quốc gia nhiệt tình, một quốc gia đẹp đẽ chứ.

Đây rõ ràng chính là một tội ác, một quốc gia ăn thịt người.

"Xụyt, ngoan một chút..." Mục Lăng nhẹ giọng nói, phía sau cứng rắn chặn cô lại, không có một chút mềm mại, nếu không phải trường hợp không đúng, hắn thật sự muốn Cố Bình An, hắn cũng biết, hắn làm cho Cố Bình An sợ rồi.

Cô cũng không phải loại phụ nữ sẽ cùng đàn ông tằng tịu với nhau ở bên ngoài, dục vọng của hắn đột nhiên đến, đến rất mãnh liệt, rồi lại cùng cô không tránh khỏi có quan hệ.

Cố Bình An thấy hắn không tiếp tục nữa nên cũng ngừng giãy dụa.

Cô một chút cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc là dây thần kinh nào của Mục Lăng bị chạm rồi, đột nhiên lại hứng thú.

Một hồi lâu, Mục Lăng mới bình tĩnh lại.

Một thân mồ hôi.

Cố Bình An cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, rất muốn quay lại cho hắn một cái tát, nhưng cô lại không dám.

Hắn nắm chặt mặt cô, buộc Cố Bình An đối diện với ánh mắt của hắn, "Bà xã, sự kiên trì của anh có hạn."

Bỏ lại một câu ám muội không rõ, Mục Lăng nắm Cố Bình An, một lần nữa trở về với đoàn người, Cố Bình An thông não đến cực điểm, cũng hiểu được ý trong lời nói của Mục Lăng, hắn muốn cô, hơn nữa đã mất đi tính nhẫn nại.

Chỉ là một cuộc giao dịch hôn nhân mà thôi, tại sao ngay cả thân thể mình cũng phải giao ra.

Lấy điều kiện của Mục Lăng, muốn dạng phụ nữ gì mà chẳng có.

Phụ nữ ở cuộc đua xe, nhiệt tình như lửa, xinh đẹp như yêu, hắn muốn ai thì nắm vào lòng tay, cần gì cố chấp với một người là cô, chẳng lẽ ham muốn mới mẻ? Chiếm được xong, có phải sẽ phai nhạt hay không?

Nếu trải qua một lần trên giường, có phải sẽ đổi lấy được tâm tư phai nhạt của Mục Lăng đối với cô....

Cố Bình An không nghĩ nữa, tâm tình tung ta lung tung, lại bị trận truy đuổi kịch liệt của xe đua hấp dẫn, hai chiếc xe va chạm nhau, nhanh chóng đi tới, Cố Bình An đã biết rõ quy cũ của cuộc so tài này, nhưng vẫn như cũ không nghĩ tới, hóa ra có thể sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Ngay thời điểm xe đua sắp đến đích, xe thể thao phía trước đột nhiên mất không chế, tung vào kiến trúc to lớn bên cạnh...

Còn vì sao mất không chế, Cố Bình An cũng không biết.

Bởi vì chỉ nhìn màn ảnh lớn, lại không thấy rõ lắm, chỉ là tay đua này, bị văng ra ngoài, không chết cũng trọng thương, toàn bộ đầu xe đều hỏng nát, hắn ta chắc cũng không ổn chút nào, Cố Bình An không đành lòng nhìn lại, mở ra ánh mắt khác, đập vào mắt chính là một màn thắng lợi đầy tiếng hoan hô.

Khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, Cố Bình An đột nhiên nhớ tới câu nói trước kia của Mục Lăng, đã có bảy, tám phần tin tưởng, hắn là người tổ chức, nếu không, lần này hắn đến hải đảo để làm gì? Cô ngay cả tên gọi của quốc gia này là gì cũng không biết.

"Anh nói anh là người tổ chức?"

"Bà xã, cuối cùng em cũng tin anh rồi." Mục Lăng rất vui mừng.

Cố Bình An nói, "Nếu như tôi là người tổ chức, tôi có thể căn cứ cá được đến quyết định ai là quán quân, anh nói xem?"

"Thì ra ở trong lòng bà xã, anh lại là người lòng dạ độc ác như vậy."
Bình Luận (0)
Comment