Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 7

Ngày đó Úc Thần nói với cô, rằng “cho tôi xem lại lần nữa nhé?”

Lệnh Tử nghĩ ngợi rất lâu, hình như anh chỉ từng nhìn lén cô thay đồ trong phòng luyện múa thôi thì phải?

Nghĩ lại thì cái chuyện này làm cô sợ hết cả hồn.

Lúc tan học Úc Thần đứng ngoài phòng học chờ cô ra, anh dựa lưng vào hành lang ngoài cửa sổ, hai tay chống lên bệ cửa còn ánh mắt cứ thế nhìn lên vách tường từ tầng một, tầng hai, tầng ba… Vượt qua tầng cao nhất là không trung xanh thăm thẳm, bầu trời xanh ngắt và vách tường như bị chia ra thành hai thế giới riêng biệt.

Trong lúc hoảng hốt, anh cảm giác như mình sắp ngã xuống, nhưng sợ hơn là anh lại chẳng có lấy chút cảm giác chống cự nào, khi anh tưởng rằng mình sẽ nghe theo tự nhiên thì có người kéo anh trở lại… Từ đây, trong thế giới của anh cuối cùng cũng xuất hiện lựa chọn thứ ba.

Không còn băn khoăn giữa chết và tồn tại, mà là muốn sống.

Kéo anh lại với sự sống, em phải phụ trách.

Trái tim Lệnh Tử vẫn còn đập thật nhanh sau khi buông Úc Thần ra, trong giờ phút ấy cô còn tưởng anh sẽ ngã xuống. Là một học sinh ngoan ngoãn tuân thủ kỉ luật, cô vô cùng không đồng ý với hành vi vi phạm nội quy này của anh, “Nguy hiểm lắm đấy.”

Úc Thần sửng sốt một lát lâu mới hoàn hồn, anh thấy vẻ mặt của cô rất nghiêm túc nên cũng trịnh trọng đáp, “Đảm bảo không có lần sau.”

Vài giây sau Lệnh Tử nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đăm đăm ấy của cô khiến trái tim Úc Thần ngứa ngáy như bị mèo cào.

Anh cười, “Vẻ mặt của cậu là sao đấy?”

Cô hỏi: “Cậu muốn xem cái gì cơ?”

Úc Thần nghiền ngẫm những lời này của cô một lát, nhờ vào tư duy hơn người mà anh lập tức nhận ra hoài nghi của cô, anh nói: “Chuyện tôi thấy cậu thay đồ lần trước là ngoài ý muốn thật mà, tôi không biết cậu sẽ đến đấy, với cả cái phòng nó…”

“Tôi biết rồi,” Lệnh Tử ngắt lời anh, “Ý tôi là, cậu có hứng với múa ba lê à?”

“Bồi dưỡng tình cảm dành cho nghệ thuật là được lợi cả đời đấy.” Anh cười với cô, “Cậu thấy sao?”

“Chẳng thấy sao cả.” Cô ôm cặp đi mất.

Quả thực không kẻ nào dám bén mảng lại làm loạn chỗ nhà văn hóa cũ nữa, cả tòa nhà vẫn cứ âm u như cũ, hành lang hẹp và tối, được thêm cả tiếng “kẽo kẹt” mỗi khi bước lên lầu thành ra chỗ này chỉ còn thiếu mỗi con quỷ nhào ra dọa mọi người là đủ combo kinh dị rồi.

Trước khi bước vào phòng luyện múa, Lệnh Tử đột nhiên quay lại nhắc anh, “Tôi thay đồ đây.”

Anh lại tỏ ra quân tử cực kì, “Ừ, để tôi trông cửa cho.”

Sau khi đóng cửa lại, Lệnh Tử kéo màn lên rồi đợi một lúc lâu, cô chắc chắn anh sẽ không liều lĩnh mà xông vào mới bắt đầu cởi áo trên ra.

Úc Thần chỉ đứng ở cạnh cửa nhưng tim đập lên liên hồi, thình thịch thình thịch, anh thò tay vào túi lấy hộp kẹo ra, mở nắp rồi lấy mấy viên nhét vào miệng…

Điện thoại reo lên một hồi anh mới nghe thấy, người gọi tới là Khấu Lâm.

Khấu Lâm nói: “Đang làm gì đấy? Nghe một cuộc điện thoại thôi mà có vẻ vất vả quá nhỉ?”

“Bồi dưỡng tình cảm.” Đầu lưỡi anh quẹt qua hàm răng.

“Bồi dưỡng cái khỉ gió.” Khấu Lâm liếc Cao Học Nhai ngồi trước mặt mình, nói: “Chỗ cậu bao giờ mới xong?”

Úc Thần liếc cánh cửa còn đang đóng chặt, “Không biết.”

Khấu Lâm cong lưng hỏi nhỏ: “Tôi đâu thể nào nhìn tên nhãi này suốt đúng không? Cho cái thời gian cụ thể xem nào.”

“Mười mấy phút thôi.”

“Mười lăm?” Khấu Lâm tính nhẩm.

“Hai mươi phút.” Úc Thần sửa đúng.

“Đậu má!” Khấu Lâm cười mắng: “Ba mươi phút là tôi thổi xong một phòng toàn bóng bay cho cậu được rồi đấy.”

“Cậu hứng thú thế thì tôi cũng không ngăn cản đâu.” Úc Thần nói.

“Anh Thần à,” Khấu Lâm đột nhiên nghiêm túc nói: “Để tôi nhìn chằm chằm thằng em họ hàng xa cả năm trăm dặm tận ba mươi phút, dù sao cậu cũng phải cho tôi biết cách giết thời gian chứ?”

“Hai thằng đàn ông ở chung một chỗ mà không có gì làm à?”

“Thế thì tôi phải cẩn thận hơn mới được.”

Úc Thần không thèm lải nhải với cậu ta nữa, anh vừa mới ngắt máy thì điện thoại lại reo lên, lần này là Tần Việt, nguyên nhân gọi không ngờ là để anh về nhà sớm, Úc Thần nghi ngờ hỏi, “Lý do?”

Tần Việt ở đầu dây bên kia tức đến nỗi mắng anh, “Cậu ruột mày bảo mày về sớm mà còn đòi lý do à, nhảm không thể tả! Đúng là nuôi phí công!”

“Không nói thì thôi ạ.” Anh đang định ngắt máy.

“Úc Thần,” Tần Việt gọi anh lại, nói: “Mẹ cháu tới.”

“…”

Úc Thần ngắt máy.

Tần Việt gọi lại thì không ai nghe máy, mà chú cũng đoán được chuyện sẽ thế này từ sớm rồi bèn bực bội ném điện thoại lên bàn, nói với người phụ nữ đứng trước quầy: “Đừng đợi, nó không muốn gặp chị đâu.”

Úc Thần ngồi ngoài phòng luyện múa hơn một tiếng, cho đến khi không trung xanh thẳm bị hoàng hôn nhuốm lên sắc đỏ lênh láng, cuối hành lang âm u như một cái động không đáy, cánh cửa sau lưng anh đóng chặt lại từ đầu cho tới cuối.

Lúc Lệnh Tử bước ra anh vẫn ngồi ở cạnh cửa không nhúc nhích, cơ hồ sắp hòa thành một với ánh tà dương —— “Úc Thần?”

Anh giật mình ngồi dậy, “Múa xong rồi à?”

Cô đứng yên nhìn anh một lát, nhưng cuối cùng cũng chẳng hỏi gì mà chỉ gật đầu, “Đi thôi.”

Lúc ngồi trên xe anh không nói một lời, thậm chí còn không cầm điện thoại chơi game Tetris như lúc trước mà cứ ngơ ngác nhìn về phía đằng trước, Lệnh Tử không nhịn được bèn quay lại liếc anh vài lần, thầm đoán có lẽ là tâm trạng anh chắc không được tốt.

Vào lúc cô định xuống xe anh lại đột nhiên túm lấy quai cặp Lệnh Tử, cô quay đầu lại nghi hoặc nhìn anh, còn Úc Thần vẫn chỉ im lặng, mãi đến khi cửa xe đóng lại, xe tiếp tục lăn bánh.

Cô đã lỡ mất thời gian xuống xe.

Anh tỏ ra cố chấp một cách xấu tính, cứ thế nắm chặt quai cặp của cô, cứ thế để cô lỡ hết trạm này đến trạm khác.

Lệnh Tử không biết sự kiên nhẫn cô dành cho anh đến từ đâu, cô thấy cửa xe mở ra, ngừng lại, sau cùng sắc trời hoàn toàn bị nhấn chìm trong màn đêm anh mới vui vẻ trở lại, vừa ngoan ngoãn theo cô quay về vừa chơi game Tetris…

Lúc Lệnh Tử về đến nhà đã là hơn bảy giờ, khi Chu Hòa Nghi gọi điện thoại cho cô cũng đúng lúc cô đang trên đường quay về, mới từ xa đã thấy mẹ đứng ngoài cửa sắt chờ mình, bà bọc áo choàng, đi đi lại lại.

Cô chầm chậm chạy tới, “Mẹ ơi?”

Chu Hòa Nghi thấy cô không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, bà nhịn không được bèn trách cứ hai câu, “Sao con về trễ vậy? Còn không biết gọi điện thoại về nhà nữa.”

“Lúc luyện múa con nhập tâm quá ạ.” Vẻ mặt cô không được tự nhiên lắm vì không giỏi nói dối, cũng may trời tối đen nên Chu Hòa Nghi không nhìn thấy.

“Được rồi vào nhà đi, ba con lo đến nỗi ăn cơm cũng không vô, đang đi đi lại lại khắp nhà kìa.” Chu Hòa Nghi cầm lấy cặp của cô, lúc lôi Lệnh Tử vào nhà bà hỏi: “Ăn cơm trước hay tắm rửa trước?”

“Tắm ạ, lúc múa ra nhiều mồ hôi quá.”

Khi Lệnh Tử tắm rửa xong về phòng thì thấy một viên kẹo bạc hà màu xanh mơn mởn được bọc bằng giấy gói trong suốt, là kiểu kẹo rất phổ biến, nhưng đúng là cô không thích ăn kẹo cho lắm.

Chu Hòa Nghi ở tầng dưới gọi cô xuống ăn cơm, Lệnh Tử vội vàng đáp lời, cô cầm viên kẹo ném vào thùng rác, mới loẹt quẹt bước được hai bước đã quay lại nhặt viên kẹo lên để vào chỗ cũ.

Chu Hòa Nghi múc canh cho cô, bà cười: “Lúc nãy con không về làm ba con tưởng là con bị tên nhãi nào bắt cóc nên mới quên về nhà, giận đến nỗi chạy loạn khắp nhà, uống nước được ngụm nào là lại nấc ngụm đấy.”

Tô Bách xấu hổ: “Cái gì mà giận đến nỗi chạy loạn khắp nhà cơ? Anh lo cho con thôi mà? Anh là giáo viên, có kiểu học sinh nào anh chưa gặp phải đâu? Lớp anh có mấy cô gái bị tụi nhãi con kia lừa cho, đi học hồn vía toàn vắt ngược cành cây.”

“Học trò anh là sinh viên, học sinh cấp ba ngoan hơn nhiều, trường cũng nghiêm khắc nữa.”

“Có mấy đứa cấp ba ỷ vào việc mình còn là vị thành niên mới nghịch đấy!”

Lệnh Tử im lặng không hé răng, cô thấy chột dạ kinh khủng.

Giờ nghĩ lại thì, lúc nãy đúng là cô bị bắt cóc, đã thế còn bị lôi đi khắp nơi mà…

——

Điện thoại của Úc Thần vẫn không gọi được, Tần Việt hơi lo bèn gọi cho Khấu Lâm.

Khấu Lâm vừa mới đuổi được Cao Học Nhai đi thì lại thấy số Tần Việt nhấp nháy trên màn hình, suýt nữa đã shock ngay tại chỗ, “Alo, chú Việt ạ?”

Tần Việt vừa nghe thấy giọng cậu đã hỏi: “Úc Thần có ở chỗ cháu không?”

“Không ạ.”

“Không ở chỗ cháu mà sao cả điện thoại cũng không gọi được không biết?”

“À, cậu ta bảo đi bồi dưỡng tình cảm ạ.”

“Bồi dưỡng tình cảm gì cơ?” Tần Việt cau mày, “Nói chuyện đàng hoàng vào xem nào!”

Khấu Lâm sợ hết hồn, “Chú Việt, chú cáu với cháu làm gì? Cậu ta đi bồi dưỡng tình cảm thật mà, nhưng bồi dưỡng kiểu gì ở đâu thì cháu cũng chịu.”

Tần Việt càng thấy mệt, “Thế nó đi đâu mà bồi dưỡng lâu thế nhỉ?”

“Sao cháu biết được.”

“Chú còn trông cậy xem mày biết cái gì được nữa?”

“Không phải mà, cháu không biết thật đấy, cậu ta chẳng nói gì cả.”

“…”

Tần Việt ngồi chờ ở hiệu sách rõ lâu, tới tận lúc trời đã tối mới thấy Úc Thần chậm chạp về nhà, anh mặc áo ngắn tay, tay ôm áo khoác đồng phục tay xách cặp.

Úc Thần vừa nhìn thấy vẻ mặt quái gở của chú bèn nói: “Gió to lắm, cậu cẩn thận thấp khớp.”

“Mày mới thấp khớp!” Tần Việt cười lạnh, “Nghe nói đi bồi dưỡng tình cảm à?”

“Vâng,” Lúc nãy Úc Thần kéo Lệnh Tử lăn lộn chung với mình một lát nên quả thực dễ chịu hơn nhiều, anh còn cười được, “Cậu, nhà mình còn cơm thừa không?”

Tần Việt tiếp tục cười lạnh, “Đã bồi dưỡng tình cảm rồi mà vẫn còn cần ăn cơm à?”

Úc Thần lại cười, “Bồi dưỡng tình cảm chứ có phải tiên khí đâu ạ, đương nhiên cần ăn cơm rồi, cậu già rồi, cứ giận nữa là có nếp nhăn đấy, yên tâm đi, đọc tí Đại Bi Chú gì đó cũng có thể tu tâm dưỡng tính được.”

“Cậu mày mới ba mươi mấy, già gì mà già?”

“Đúng, cậu còn là một đóa hoa non mơn mởn kìa.”

“Đừng có mà đánh trổng lảng,” Tần Việt đột nhiên tỏ ra nghiêm túc, “Cháu không thể không chịu gặp chị ấy cả đời được.”

“Cả đời gì chứ? Cháu còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu.” Úc Thần vừa bước vào hiệu sách vừa nói: “Mà lại lỡ như cháu gặp bà ấy, đột nhiên mềm lòng đi theo người ta thì sau này ai dưỡng lão cho cậu được.”

Tần Việt bước vào phòng trong để làm nóng đồ ăn cho Úc Thần, “Tên nhãi nhà mi vô tâm như thế, sao mà dễ dàng mềm lòng được.”

Úc Thần dựa lưng vào quầy sách, anh chỉ cười.

Xuyên qua cánh cửa kia là một căn phòng bếp, diện tích rất lớn, lúc trước căn nhà này thực ra là hai căn riêng biệt, phòng khách được sửa thành hiệu sách, diện tích cũng tạm, chẳng qua sách nhiều nên nhìn có vẻ hơi chật chội.

Phòng Úc Thần không ở chỗ này, anh ngủ trên tầng hai, còn thang thì ở phía ngoài hiệu sách, đi thẳng rồi rẽ một đường dài, cửa phòng trộm khép hờ, bên phải phía trong là huyền quan, tiếp nữa mới là cửa phòng.

——

Sáng sớm hôm sau đi học, Lệnh Tử cứ nhìn thấy Úc Thần là lại nhớ đến những lời đêm qua ba mình nói, thế là cô lại thấy đuối lý, đã thế không hiểu sao còn sinh ra cảm giác tiếp tục tiếp xúc với anh là có lỗi với mẹ cha, nên cô không muốn phản ứng anh chút nào, phải nói là cực kì lạnh lùng, khiến Úc Thần chẳng hiểu ra sao.

Anh chờ cô đi toilet về xong bèn túm lấy cánh tay Lệnh Tử: “Tôi khiến cậu không vui à?”

Úc Thần hành động đột ngột như vậy làm cô giật hết cả mình, xung quanh rất nhiều người, cô vội vàng rụt tay lại, “Không phải, cậu đừng làm thế.”
Bình Luận (0)
Comment