Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 45

Lúc Lý Trình Dương và Khấu Lâm trở lại phòng thì thấy chỉ có Úc Thần ở bên trong, anh đang ung dung ngồi pha trà trên sô pha…

Khấu Lâm vừa đi tới chỗ anh vừa hỏi: “Có mỗi mình cậu ngồi đây thôi à? Hai cô nàng kia lề mề thì thôi, sao giờ Lệnh Tử còn chưa tới?”

“Đi rồi.” Anh nói: “5 phút trước.”

“Đi rồi á?” Khấu Lâm sững người, “Sao lại đi rồi?”

“Cô ấy tức với mình nên đi rồi.” Anh nói tiếp.

“Vậy cậu rảnh thật,” Lý Trình Dương cũng tới ngồi cùng, “Còn có hứng pha trà nữa.”

Úc Thần đặt chén trà xuống, anh chầm chậm sờ hơi ấm nơi đầu ngón tay mà không tiếp lời. Khấu Lâm cũng không hé răng, cậu ta còn mải đoán xem vừa nãy trong phòng này mới xảy ra chuyện gì.

Lý Trình Dương duỗi tay cầm lấy chén trà, anh ấy thổi nhẹ rồi mới từ từ nhấp một ngụm, nói: “Úc Thần, anh không trải qua những chuyện rắc rối cậu đã gặp hồi bé, cũng không thể kết luận linh tinh được, trải nghiệm của hai ta khác nhau, tính cách khác nhau, lựa chọn đương nhiên cũng khác nhau.”

Úc Thần bình tĩnh liếc anh ấy rồi lại nhìn Khấu Lâm.

Khấu Lâm tỏ ra ngại ngùng, “Nhìn tôi làm gì? Cậu có cấm tôi nói với anh ta đâu, với cả… Người ta cũng quan tâm cậu thôi mà.”

“Anh đây quan tâm Lệnh Tử.” Lý Trình Dương giải thích.

“Anh đừng có rước phiền thêm nữa!” Khấu Lâm quát nhẹ.

Lý Trình Dương không thèm để ý đến cậu ta, anh ấy nhìn người đang im lặng, nói: “Hy vọng cậu không hối hận vì lựa chọn lúc trước của mình.”

Úc Thần hơi nâng cằm lên, gương mặt anh trông thật bình tĩnh, anh nói: “Em không hối hận.” Chỉ cần mọi chuyện còn có thể xoay chuyển.

Nhưng anh đổi ý.

Khi ấy, lúc anh phát hiện hai mắt của mình có vấn đề, hơn nữa có lẽ sẽ mãi mãi không khỏi hẳn được, trong giây phút ngắn ngủi ấy anh chỉ nghĩ đến cô, cơ hồ suy xét hết mọi khả năng liên quan tới cô.

Nói thẳng với Lệnh Tử rồi để cô ở Paris xa xôi vừa phải ngày ngày đêm đêm lo lắng cho sức khỏe của mình không thể nghiêm túc học, lại vừa phải ứng phó với mẹ.

Hoặc cứ lừa cô mãi đến khi không lừa nổi nữa —— Thật ra anh bị tai nạn giao thông, đôi mắt giờ không ổn lắm, sau này còn có thể sẽ bị mù, anh không phải là một người khỏe mạnh nữa, anh như vậy, em còn muốn không?

Nếu làm thế liệu có công bằng với cô không?

Hoặc là anh tạm thời rời khỏi cô… Chờ đến khi cả sức khỏe và các mặt khác của anh đều được cải thiện, nếu đến lúc ấy anh còn có cơ hội thì sẽ tiếp tục bên cô, còn nếu anh không thể khỏe lên, vậy cũng không thể níu chân Lệnh Tử làm cô sốt ruột cùng.

Nhưng vì cô, anh nhất định phải khỏe lên.

Anh có thể không để ý đến thái độ của người khác, anh thậm chí còn không để ý đến bất hạnh mình gặp phải, những điều đó chưa đủ để ép Úc Thần suy sụp, nhưng anh không thể chịu đựng được việc kéo cô cùng gánh vác những chuyện dơ dáy khổ cực cùng mình.

Cô không cần phải gánh vác những thứ ấy.

Lúc trước đều tại anh vừa ý Lệnh Tử mà khăng khăng tới gần cô, lại cứng đầu muốn có người ấy, đã không thể dốc lòng che chở thì dựa vào đâu lại muốn cô cùng chịu chung cái khổ với mình chứ?

Mình anh ở nơi âm u là đủ rồi, ánh mặt trời, anh đều cho cô cả.



Nhưng bây giờ anh không khỏe cũng chẳng yếu, nên làm thế nào đây?

Lý Trình Dương im lặng thật lâu mới hỏi: “Vậy cậu định thế nào?”

Úc Thần nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, anh đút tay vào túi quần, nói: “Hiện tại tuy em không khỏe lắm nhưng cũng chưa đến mức tệ, nếu cô ấy bằng lòng ở bên em, em sẽ dâng cho cô ấy mọi thứ mình có thể.”

Anh nói xong bèn nhấc chân ra cửa.

Lý Trình Dương nhìn theo bóng anh, hỏi: “Nếu con bé không muốn thì sao?”

Anh vẫn chưa dừng bước, “Vậy em vĩnh viễn yêu đơn phương cô ấy.”

Ông trời cũng chẳng bạc đãi anh quá mức, ít nhất còn có đường cứu vãn, nửa tốt nửa xấu đã là kết quả tốt nhất sau mười năm, những năm tiếp theo anh còn thừa sức yêu cô bảo vệ cô. Mười năm, cô đã nghiêm nghị tuân thủ lời hứa của mình, cô thành công, cả sự nghiệp múa thành công rực rỡ.

Quãng đời còn lại anh có thể dùng ít sức quèn dâng cho đời cô một viên gạch cũng đã đủ.

Nếu chuyện này bắt buộc phải kể ra rõ ràng, thật ra anh cũng có thể kể cho cô.

“Bằng lòng á?” Lý Trình Dương quay đầu nhìn Khấu Lâm.

“À…” Khấu Lâm hồi thần lại, cười, “Cậu ta vẫn cảm thấy Lệnh Tử là món quà ông trời ban cho cậu ta, với Úc Thần thì cô ấy là viên ngọc quý giá, còn cậu ta chỉ là cát bụi thôi, trong mắt Úc Thần chúng sinh bình đẳng, chỉ có công chúa nhỏ nhà cậu ta thoát li khỏi tam giới ngũ hành, là tiên nữ đấy.”

Lý Trình Dương tạm cạn lời.

2

Khấu Lâm thấy vẻ mặt bối rối của anh ấy bèn nói: “Anh tưởng mấy năm nay cậu ta chịu đựng mà sống tiếp kiểu gì? Hôm nào có cơ hội anh vào phòng cậu ta là hiểu.”

1

Lệnh Tử về đến nhà cũng không muốn ăn gì, Tô Bách ngồi ở phòng khách nói với cô dăm ba câu lại về phòng soạn bài, còn mình cô ngồi thêm một chốc cũng lên lầu tắm rửa.

Cô tắm rửa xong, mới ra khỏi toilet đã nghe được tiếng chuông ngoài cổng vang lên bèn nhanh nhẹn xuống lầu mở cổng ra, vừa thấy người đứng trước cổng thì lập tức định đóng cổng lại.

Úc Thần chắn lại: “Anh chỉ nói hai câu rồi thôi.”

Cô do dự cũng chẳng khác gì đồng ý ngầm, vì rốt cuộc cũng chẳng lần nào cô nhẫn tâm nổi.

Anh cầm tay cô, “Cho anh vào đi, nhiều năm vậy rồi anh vẫn chưa bước qua được cánh cửa nhà em.”

1

“Có chuyện gì anh nói đi.” Lệnh Tử nhận ra không rụt tay lại được thì cũng không phí công nữa, quả nhiên chỉ cần anh mở miệng là cô lại không nỡ lòng, Lệnh Tử cũng hiểu ra ngay “cánh cửa” mà anh nói muốn ám chỉ điều gì.

“Chỗ này tối quá, anh không nhìn rõ mặt em.” Anh nói.

Cửa đèn hỏng rồi, tuy sáng hơi mờ nhưng hai người đứng gần như vậy, còn không đến mức không nhìn rõ mặt nhau, cô không tin.

1

Úc Thần thử nhấc chân bước vào, trong lúc cô còn hơi ngớ người anh đã xong xuôi, sau khi vào Úc Thần đóng cửa lại, anh đẩy Lệnh Tử tựa lưng vào ván cửa, hai tay chống hai bên người cô, anh cúi xuống, nói: “Lệnh Tử, nghe này.”

Cô khựng người, dựa lưng vào ván sắt, ánh mắt chậm rãi quét qua gương mặt anh trong bóng tối.

“Ngần ấy năm sở dĩ anh không tới tìm em là vì…” Lòng bàn tay anh sờ lên má Lệnh Tử, đầu ngón tay chạm phải tóc mái bên tai cô, hơi ướt, “Anh bị tai nạn giao thông, hiện tại anh không có việc gì, anh đã khỏe lại rồi, đi lại được, cũng có thể đứng nói chuyện ngay trước mặt em đây.”

Trong bóng tối cô không phản ứng điều gì, anh không nhìn rõ được vẻ mặt cô.

Anh nói: “Từ lúc này trở đi quyền chủ động trong tay em, anh để em quyết định.”

Nếu em bằng lòng, cả đời anh hạnh phúc.

Nếu không cũng không sao, anh chỉ chìm nổi trong biển khổ sau lưng em mà thôi.



Anh buông tay ra sờ đến nắm cổng bằng sắt, lúc đang định kéo nhẹ ra thì cô lại túm chặt lấy vạt áo anh. Lệnh Tử dường như ngẩng đầu lên, cô hỏi: “Không có việc gì thật chứ?”

Yết hầu anh thít chặt, anh “ừ” một tiếng định thò tới hôn cô nhưng Lệnh Tử quay mặt ra chỗ khác, tay cô cũng buông áo anh ra, Úc Thần đổi vị trí hôn lên thái dương cô, anh thì thào: “Ngủ ngon.”

——

“Tối qua sao vậy? Cậu và Úc Thần chẳng thèm tới, An Vi Vi bực mình lạnh mặt cả buổi đấy.” Khương Lê nằm lướt Weibo trên sô pha, “Nếu là tớ tớ cũng không vui nổi.”

“Anh ấy nói không tìm mình là vì bị tai nạn xe cộ.” Lệnh Tử ngồi ở ghế sô pha đối diện.

Khương Lê giật mình đến nỗi ngồi dựng lên, cô ấy sửng sốt mãi mới nói: “Vậy cậu ta không tìm cậu lâu thế chắc tình huống nghiêm trọng lắm, ít nhất là không thể bình phục trong một thời gian ngắn được.”

Lệnh Tử cũng nghĩ tới khả năng này, nhất là anh chỉ nói bâng quơ nhẹ nhàng, thế lại làm cô không thể không nghĩ nhiều.

Khương Lê nghĩ ngợi một chốc, nói: “Nhưng giờ nhìn cậu ta cũng ổn mà, còn bằng lòng nói thẳng với cậu thì có phải là không có chuyện gì nữa không?”

Lệnh Tử lắc đầu, trước kia anh cũng vậy, sợ ảnh hưởng tới việc học của cô nên dù xảy ra chuyện gì cũng lừa cô, trước mặt cô tỏ ra không có chuyện gì cả, chọc cô cười, còn giải tỏa stress vì học tập giúp cô.

Lúc ấy anh dứt khoát biến mất có phải do tình huống quả thật rất nghiêm trọng không?

Ví dụ như…

Nằm trên giường bảy tám năm trời chẳng hạn.

“Sao thế được?” Khương Lê nói: “Nằm nhiều năm vậy mà giờ cậu ta còn đi nhanh như bay thế, đến tớ cũng chẳng tin nổi. Với cả cái bộ phim đoạt giải kia của Úc Thần chẳng lẽ bị cậu ta ấp trứng từ trên giường bệnh ấp tới nở à?”

“Vậy cậu thấy thế nào?” Cô hỏi.

“Ví dụ như cậu ta tỉnh lại nhận ra cậu đã công thành danh toại còn cậu ta vẫn nghèo hèn như cũ, tự thấy mình không xứng với cậu, cụ thể thì mình tham khảo thái độ của dì Chu với cậu ta nhé, nên cậu ta mới dốc lòng tu hành, không phải là cậu ta định vào đại học trước khi xảy ra sự cố à? Thế ít nhất là học đại học tiếp, học xong đại học… Chờ đã.”

Khương Lê lên mạng tra về Úc Thần mới biết rất ít tin tức về anh, thế là cô ấy lại tắt máy, nói tiếp: “Tụi mình giả thiết cậu ta nằm liệt giường hai năm tới ba năm này, sau khi khỏi học đại học bốn năm, chuẩn bị cho phim điện ảnh ba tới bốn năm, từ quay chụp, chiếu phim, nhận thưởng, một bộ phim xuất sắc đáng để mất bằng này thời gian.”

Lệnh Tử: “…”

“Chờ khi cậu ta đã công thành danh toại mới hoa tiền nguyệt hạ (*) với cậu, mới nhấp rượu bàn chuyện phong nguyệt (*’).” Khương Lê tự thấy cảm động với trí tưởng tượng của mình, “Tớ sắp xếp thế đủ hợp lý chưa?”

(*), (*’) Ý nói chuyện yêu đương.

“Càng nói càng thái quá.” Nhưng cũng không phải vô lý, cô nghĩ.

Khương Lê cười cười, cô ấy tỏ ra nghiêm túc, “Dù sao đi nữa, nếu cậu ta đã gặp nhiều chuyện như thế mà còn muốn bên cậu không rời không bỏ, chưa nói sẽ ảnh hưởng tới cậu đang đi du học, cậu nghĩ lại mẹ cậu đi, dì sẽ chỉ càng thêm mạnh tay thôi, việc này bất lợi với cả hai người, cuối cùng không chỉ cậu mà cậu ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Lệnh Tử nhìn cô mà không lên tiếng.

Khương Lê nói tiếp: “Thà rằng đừng đau khổ quấn quýt nhau mà tạm thời buông tay, chờ khi cậu ta có năng lực mới tự tin đứng trước mặt mẹ cậu nói, cháu muốn lấy Lệnh Tử!”

Lệnh Tử nói: “Cậu tự phân tích đấy à?”

Khương Lê ngừng cười, sau đó nói: “Thôi được rồi, đây là những gì tối qua Lý Trình Dương phân tích cho tớ nghe, đêm qua tớ ép hỏi Khấu Lâm mới nói thật với tớ, tớ nghĩ mãi cũng không hiểu sao cậu ta lại không tới tìm cậu?”

Quả nhiên.

Cô nàng Khương Lê này lúc nào cũng hành động theo cảm xúc, sao mà có thể phân tích rõ ràng thế này được, cô mới nghe đã thấy sai sai đâu đó rồi.

Lệnh Tử cười nói: “Đúng rồi, cậu với anh Trình Dương…”

Khương Lê đột nhiên giật nảy mình, “Cái gì cái gì hả! Đang yên đang lành phải nhắc tớ với anh ta chung một câu làm gì!”

“Phản ứng hơi thái quá đấy.” Cô nói.

“Tại cậu vô duyên vô cớ nói thế thì có, khó hiểu!” Khương Lê ôm gối ôm vào lòng.

Nụ cười trên môi Lệnh Tử đậm dần, “Tớ chỉ muốn hỏi quan hệ giữa cậu và anh ấy hiện tại thế nào thôi.”

Khương Lê hừ lạnh, “Bạn nhậu thôi.”

Lệnh Tử từ lời này mà mở rộng ra, “Sau khi mua vui bằng rượu xong lại xảy ra quan hệ xá.c thịt chứ gì, đã vậy còn không chỉ một lần.”

Khương Lê đỏ mặt, “Ngoài ý muốn thôi mà, có phải tớ ép anh ta đâu.”

“Cậu có thích anh ấy không?” Lệnh Tử hỏi thẳng.

“…” Cô ấy ngầm thừa nhận.

“Anh ấy có thích cậu không?”

“Sao mà tớ biết được?”

Sáng sớm Úc Thần đến công ty, anh vừa xuống xe đã bắt đầu cởi áo khoác ngoài ra vắt lên tay, một tay kia thì cởi cúc áo chỗ cổ ra.

Đúng lúc Ân Hàng ra khỏi phòng họp, cậu ta thấy anh thì chạy vội ra, “Lão đại, sếp bảo anh đến thì vào văn phòng anh ấy một chuyến.

“Ừ.” Úc Thần bình thản ném áo khoác ngoài cho cậu ta rồi xắn tay áo lên.

“Lão đại, đêm qua anh lại thức viết kịch bản đấy à?” Ân Hàng nhận ra sắc mặt anh không tốt lắm.

Úc Thần không nói gì mà quẹo vào văn phòng mình, sau đó trợ lý bưng một ly sữa bò vào cho anh.

Cái gọi là văn phòng này Úc Thần cơ hồ không dùng tới, đạo diễn như anh không thích ngồi văn phòng, bình thường viết kịch bản cũng chỉ ngâm dấm ở nhà, cũng không thường tới công ty, nói thật anh không có lòng trung kiên với cái chỗ làm việc của mình lắm.

Chỉ khi nào cần nói chuyện với Bạc Tuân anh mới tới đây một chuyến.

Anh uống sữa bò, thấy Ân Hàng hãy còn đứng ăn vạ không đi bèn hỏi: “Còn có việc gì à?”

Ân Hàng thấy anh để ý đến mình thì nói: “Lão đại, em nghĩ chắc sếp tìm anh để bàn chuyện anh với Ôn Lâm đấy, quan hệ của hai người giờ đang bị các “giang cư mận” xào nấu đến độ sắp kết hôn luôn kìa.”

Úc Thần lạnh lùng nhìn cậu ta.

Ân Hàng thấy sờ sợ bèn cười gượng, “Đấy là các bạn giang cư mận nói thôi.” Cậu ta cười trước ánh mắt lạnh lẽo của Úc Thần xong lại hóng thêm một câu: “Cho nên lão đại, anh với Ôn Lâm liệu có…”

Tuy rằng bình thường quan hệ giữa lão đại và Ôn Lâm rất trong sáng nhưng người xưa vẫn có câu ba người thành hổ (*) mà, các bạn giang cư mận nói như thật nên chính cậu ta cũng nghi ngờ có phải mình lỡ bỏ qua cốt truyện ẩn nào không…

(*) Tin đồn được truyền đi nhiều rồi cũng thành sự thật.

Mặt Úc Thần không cảm xúc.

Lúc này Ân Hàng mới nhận ra đại khái là sáng sớm nay tâm trạng Úc Thần không tốt, đã thế cậu ta còn có mắt như mù mà thò tới lằng nhằng, lần này sợ là dẫm phải mìm rồi… Ân Hàng cười mỉa, “À thì, lão đại, chúc anh một ngày tốt lành.”

Nói xong bèn chạy.

Úc Thần giơ tay kéo cậu ta lại, anh dựa lưng vào ghế với vẻ lười biếng, cười cười: “Hỏi cũng hỏi rồi còn chạy gì nữa? Không muốn biết sự thật à?”

Tuy Ân Hàng đã sớm “lĩnh giáo” thủ đoạn bỉ ổi của người đàn ông này nhưng cậu ta vẫn rất nhộn nhạo, “Được, được thật hả anh?” Ai bảo cậu ta lắm chuyện.

Úc Thần lấy cuốn “Đạo đức kinh” từ trong ngăn bàn ra nói: “Chép xong nó, khi nào chép xong anh cho chú biết sự thật.”

“Em em em không muốn biết…”

“Không, chú muốn biết.”

Sau khi Úc Thần vào phòng Bạc Tuân thì thấy không có ai ở trong, anh trực tiếp đi đến bàn làm việc, liếc qua đã thấy một phần tư liệu cơ bản trên mặt bàn, bên trên còn kẹp một bức ảnh, anh duỗi tay cầm lấy tư liệu bước ra khỏi văn phòng.

Anh vừa ra thì Bạc Tuân cũng gọi tới.

“Thấy tư liệu trên bàn tôi chưa?” Gã hỏi.

“Rồi.” Úc Thần đáp.

“Thế nào?”

“Không thể.”

Bên kia ngừng lại, nói: “Hình tượng và khí chất của cô này cũng được mà, hơn nữa còn là diễn viên múa khá nổi tiếng, rất thích hợp cho đề tài bộ phim sau của cậu, có tiềm lực hay không thì cậu sắp xếp một nhân vật cho người ta diễn thử là biết, được thì ký hợp đồng đi.”

Ký hợp đồng với một người vốn đã nổi tiếng tốt hơn ký hợp đồng với người mới nhiều, kỹ thuật diễn còn bồi dưỡng được chứ có những ưu thế bẩm sinh không phải ai cũng có.

Úc Thần nói: “Phim của tôi thì tự tôi chọn người.”

Người của tôi chỉ cần chuyên tâm vào việc muốn làm là được.

Bạc Tuân cũng biết anh ngạo mạn sẵn rồi, nhưng vẫn hơi sắc sảo quá, “Cậu đúng là chỉ biết ỷ vào việc mình có tài hoa mà nhũng nhiễu thôi.”

Úc Thần nói: “Anh là anh coi trọng sự tài hoa của tôi đấy thôi? Tôi tốt số, vừa ra đời đã gặp được quý nhân như anh.”

Bạc Tuân cũng cười cười, “Nói thế còn được, tự cậu xem mà làm đi.”

Bộ điện ảnh kế tiếp Úc Thần đã bắt đầu biên soạn từ lúc anh học đại học, kịch bản đã hoàn thành từ lâu nhưng trước khi bắt đầu quay anh vẫn cầm ra sửa chữa vài chỗ…



Lệnh Tử muốn gặp mặt Úc Thần để hỏi cho rõ ràng, gần nhất cô không có cơ hội gặp anh, nhưng trên mạng lại đầy rẫy tin về cái gọi là “đời tư” của Úc Thần, các account marketing thừa dịp phim của anh đoạt giải ồn ào đòi “bật mí” nhiều chuyện.

Khương Lê than thở: “Giới giải trí hiếm khi mới có một vị đạo diễn tài mạo song toàn như thế, đến cả quầ.n lót màu gì cũng bị bới ra, sức mạnh hóng drama của các bạn giang cư mận đó giờ chưa từng suy giảm chút nào, nhưng bịa chuyện tình cảm thì lạ thật, cứ như có người vung tiền cố tình dẫn chuyện ấy.”

Lệnh Tử nói: “Có khi là thật cũng nên.”

Khương Lê cười nhìn cô, “Chua chưa! Cậu muối dưa đấy à? Nếu không cậu tự đi hỏi cậu ta đi?”

Lệnh Tử vẫn mạnh miệng, “Không.”

Khương Lê hãy còn nói: “Có mấy nền tảng muốn mở một đêm hội XX đấy? Gần đây tác phẩm của Úc Thần đang nổi bật lắm, đoàn phim của họ chắc chắn sẽ được mời tới, để tớ dẫn cậu tới đấy đi thảm đỏ.”

“Không phải ngôi sao thì đi thảm đỏ làm gì?” Lệnh Tử thấy hơi buồn cười.

“Ai bảo không thể hả? Có những chỗ phải bỏ tiền ra mời mình đi thảm đỏ của người ta đấy? Tạo ra một cảnh tượng xa hoa đẹp đẽ,” Cô ấy hất cằm, “Cậu hiểu không?”

“Không hiểu.”

“Gà con như cậu không phải hiểu làm gì.”

“…”

Khương Lê nói xong bỗng nhiên mỉm cười: “À đúng rồi, tớ quên mất, cậu không phải gà con nữa.”

Lệnh Tử đáp: “Cũng như cậu thôi.”

1

Khương Lê bày ra vẻ mặt vô cảm, “Muốn đánh nhau không?”

Lệnh Tử nói: “Muốn đánh thì đánh với Lý Trình Dương ấy.”

Khương Lê: Game over.

Ngày Lệnh Tử bị lôi tới đi thảm đỏ Khương Lê còn đặt riêng cho cô một bộ lễ phục dạ hội Elie Saab, váy lụa màu vàng nhạt lộ vai, cô tỏ ra ngại ngùng, “Chưa kiếm được bao nhiêu tiền cho cậu mà đã bắt cậu phải tiêu tiền rồi.”

Khương Lê thản nhiên cười, “Không sao, tớ sẽ trừ vào tiền sáu tháng cuối năm của cậu.”

Hôm đó cô đến muộn được bèn ở nhà luyện múa tới tận 7 giờ mới ra ngoài.

Hiếm khi Khương Lê không giục cô, “Yên tâm đi, cậu cứ từ từ thôi, đến sớm lại phải chờ.”

Cuối cùng lúc 8 giờ họ mới tới, vừa xuống dưới đã có vài người bước lên thảm đỏ, ánh đèn flash từ hai bên lóe lên liên tục như đang oanh tạc nhóm ngôi sao này, Lệnh Tử nhân lúc không bị ai chú ý bèn chui về chỗ ít người ngồi.

Khương Lê nhanh chóng chạy trước Lệnh Tử kéo cô vào cửa bên, hai người đi tới hành lang ngoài chỗ đại sảnh tổ chức tiệc rượu mới dừng bước.

“Tiệc rượu còn chưa bắt đầu đâu,” Khương Lê hỏi: “Cậu có đói không? Tớ đi lấy gì đó cho cậu lót dạ nhé?”

“Ừ.” Cô luyện múa xong bèn ra cửa, sợ đi muộn nên vẫn chưa ăn gì.

“Chờ tớ, đừng có đi lang thang đấy.” Khương Lê dặn dò cô rồi đi về phía đầu kia hành lang.

Hành lang này không còn ai nên Lệnh Tử thả lỏng lại, cô tựa lưng vào tường xoa chân, giày cao gót cô đang đi cao chừng 10 cm, vừa rồi lại đi cả một đường nên hai bên bàn chân hơi đau.

Bình thường cô bảo dưỡng bàn chân rất cẩn thận, luôn luôn cố gắng tránh xa giày cao gót.

“Một đống xe chen nhét ngoài hội trường không thèm vào, mấy cô sao nữ kia không biết nghĩ gì vậy?” Sau khi vào Ân Hàng thấy hơi bực bội.

“Nghĩ gì á? Muốn tạo cho người ta cảm giác —— xin lỗi nhé tôi lỡ đến chậm, bởi vì tôi rất nổi tiếng nên lịch trình dày đặc quá, là hiện tượng đấy.” Có người đàn ông đi cạnh vô cùng am hiểu chuyện này trả lời thay.

“Cái trí thông minh này sao không dùng để nghiêm túc nghiên cứu kỹ thuật diễn đi chứ?” Ân Hàng lại nói.

“Được rồi, đừng nói nhiều thế làm gì.” Ôn Lâm khuyên một câu.

Cả đường đi Úc Thần không nói gì, anh thấy hơi mất kiên nhẫn với lịch trình tối nay, nếu không phải Bạc Tuân cũng mở miệng yêu cầu thì anh sẽ không lãng phí thời gian ở nhà sửa chữa kịch bản mà tới đây ứng phó chuyện phiền toái này đâu.

Úc Thần bước nhanh về chỗ tổ chức tiệc rượu, trước khi vào cửa anh dừng bước nhìn về phía bên phải hành lang.

Cô đứng hướng về phía cửa, khom lưng, không biết đang…

Chân lại bị thương à?

Úc Thần bước nhanh tới chỗ cô, đến gần mới nhận thấy lễ phục dạ hội gần như khiến ngực cô bị lộ ra hết cả, làn da nhẵn nhụi được phủ một lớp ánh sáng âm ấm, lúc cô hơi khom lưng ngực phập phồng thật dễ thấy.

Anh cởi áo khoác ra che ngực cho cô.

Lệnh Tử mờ mịt ngẩng đầu lên…

Úc Thần vén tóc mái dính trên gương mặt cô ra sau tai, “Đang làm gì vậy?”

+

Cô nói: “Chờ anh.”

Anh không khỏi vê tai cô.

Cô tỏ ra đứng đắn, “Anh lại đây đi, có lời em muốn hỏi anh.”
Bình Luận (0)
Comment