Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 14


Editor: Qing Yun
La Khôn giàu có hào phóng, anh ta đưa cho An An một xấp tiền giấy màu đỏ, tất cả đều còn mới tinh.
Bây giờ An An dứt khoát đưa hết số tiền này cho Lục Ngang.

Cô không chỉ không do dự, trái lại còn tự tin vô cùng.

Hoàn toàn không nhìn thấy sự khốn đốn lúc trước.
Lục Ngang vẫn rũ mắt, tầm mắt dừng ở xấp tiền này.

Anh im lặng một lúc, cũng không nhận tiền, chỉ mặt lạnh nói với An An: “Cô đi theo tôi.”
Anh nói xong liền chủ động đi lên tầng trước.
An An lại đứng bất động, cô kiên trì: “Có chuyện gì cứ nói ở đây đi.”
Lục Ngang dừng bước trên cầu thang, anh quay người lại nhìn cô.
An An vẫn đứng im như cũ, cô thản nhiên đối diện với Lục Ngang.

Bọn họ phân biệt rõ ràng, đối lập rõ ràng.
Ở phía sau An An chính là La Khôn, kẻ mang đến tự tin cho cô.
La Khôn có thể vung tiền như rác, có thể giải quyết chuyện khẩn cấp của cô, cũng có thể như lời An An nói, cô cần một người đàn ông.
Lục Ngang mím môi, anh vẫn nói với An An: “Cô lại đây.”
Giọng điệu của anh bình thản, không nghe ra cảm xúc gì, chỉ riêng An An nghe ra thâm ý của anh.

Bởi vì ngay ở lúc trước không lâu, Lục Ngang cũng đã nói câu này.
Anh nói, cô lại đây.
Bây giờ vẫn là câu này.
Cho dù đã bớt lạnh nhạt nhưng anh vẫn đang ra lệnh cho cô.
An An đứng im, cô cầm tiền cố chấp nói: “Lục Ngang, một nghìn này trả lại cho anh.”
Lục Ngang lại im lặng.
Loại im lặng này bao phủ xuống, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị, người ngoài nhìn thấy cũng cảm giác được vi diệu: “Làm sao vậy?” La Khôn tự nhiên lên tiếng.
An An quay đầu lại: “Anh La, tôi…”
Vừa nói đến đó, Lục Ngang ở phía sau đã trả lời thay cô: “Nhà cô ấy có việc, đang sốt ruột muốn về cho nên tìm anh tính tiền lương.”
“Anh…”
An An quay phắt đầu lại.


Bên kia, Lục Ngang vẫn vô cùng bình tĩnh như thể lời anh nói không phải là nói dối.
“Vậy à…” La Khôn đánh giá An An, nói với người phía sau: “Vậy tiễn cô gái này…” Anh ta đã rời mắt đi nhưng lại quay về trên người An An lần nữa, đang lúc muốn hỏi An An tên là gì thì Lục Ngang tiếp lời: “Vừa lúc anh phải xuống núi.”
Còn nói: “Bên cậu đang bận, cần người hỗ trợ còn gì.”
“Cũng đúng.” La Khôn gật đầu.
An An nghe được thì giận cắn chặt răng, sao người này lại vô sỉ như vậy? Chặt hết mọi đường lui của cô.
Lục Ngang đã quay sang nhìn cô, anh nhắc lại lần nữa: “Cô theo tôi đến đây.”
“Để làm gì?” An An lườm anh.
“Tính tiền.”
Lục Ngang không quay đầu lại mà đi lên tầng luôn.

Bóng dáng của anh vẫn cao lớn như ngọn núi nhỏ.

Anh nói năng có khí phách, khiến người khác không cách nào từ chối.
*
So với sự ồn ào huyên náo của tầng một, tầng hai yên lặng hơn rất nhiều.

Hai người một trước một sau đi đến cửa phòng của An An, Lục Ngang đẩy cửa: “Lấy hết đồ của cô đi, tôi đưa cô về.” Anh lạnh lùngl nói.
“Cái anh muốn nói là cái này à?” An An không thể tin: “Rõ ràng anh biết…” Ngừng giây lát, An An không nói được một lời, cô dứt khoát xoay người đi xuống nhà,
Nhưng cánh tay của Lục Ngang đã chắn ở trước mặt cô.
An An không khỏi căm tức: “Lục Ngang, anh—” trong lúc nói chuyện, Lục Ngang đã siết chặt vai cô, anh hơi dùng sức, lập tức khóa cô vào lòng.
Rầm một tiếng, anh dùng lực đóng cửa lại.
*
Mọi người ở dưới nhà nghe thấy tiếng đóng cửa, không khỏi cười ẩn ý, lời th ô tục há mồm là nói: “Anh Ngang tính tiền ồn ào thật đó.”
Sau đó nói với La Khôn: “Anh La, em xem anh Ngang nhanh chân đến trước rồi.”
La Khôn cũng ngẩng đầu nhìn, cười mắng những người đó: “Anh em tốt nhất của ông, ngủ đứa con gái thì làm sao?”
La Hồng Thiến vẫn luôn tránh ở phòng bếp, lúc này mặt cũng lặng lẽ đỏ lên.
*
Cửa đóng lại, trong phòng lập tức ám xuống.
Lưng An An còn dính sát lên ngực Lục Ngang, cô bị Lục Ngang khóa trước ngực, hơi thở của anh phun l3n đỉnh đầu cô.

Lục Ngang nói: “Cô có thể đừng ương bướng nữa được không?”
“Hửm?”
Anh dùng giọng mũi hỏi lại.
Anh hơi dùng sức kìm chặt cổ cô, khiến cô khó chịu.


An An khẽ cử động cổ, Lục Ngang lập tức buông tay.
An An được th ở dốc, cô vẫn muốn chạy ra ngoài, nhưng Lục Ngang chắn ở trước cửa, anh còn nhỏ giọng cảnh cáo cô: “Đừng bướng, thu dọn đồ của cô đi.”
“Ai bướng?” An An càng bực bội hơn.
“Cô!” Lục Ngang không hề khách khí.
Lửa giận lập tức bốc lên trong lòng An An, cô lập tức giơ tay đánh anh.
Điều bất ngờ chính là lần này Lục Ngang không trốn, cũng không ra tay ngăn cản, cứ thể ăn vài cái đánh.
Nhưng trên người anh cứng rắn, An An đánh anh thật sự không đau không ngứa.

An An dừng lại, cô lườm anh.
“Đánh đủ rồi?” Lục Ngang lạnh lùng hỏi.
“Còn chưa đâu!”
An An nói, cô bỗng nhiên véo anh.

Cố tình người này chỗ nào cũng cứng, An An không véo được.

Cô chợt dừng tay, trong đầu nghĩ đến điều gì đó, bèn vén áo anh lên, bàn tay đặt trên thắt lưng của anh rồi lần mò xuống—
Lục Ngang nhanh chóng bắt được tay cô.
Bởi vì quá dồn dập, không khí như đọng lại trong giây lát.
Giờ khắc này, đã không còn vải vóc ngăn cách, bàn tay của An An dán sát vào anh, lòng bàn tay của cô cảm nhận được từng đường nét của cơ bụng, rất cứng, rất kiên cố, đầu ngón tay đi xuống, lướt qua lưng quần jean đi sâu vào trong, cô như có thể chạm vào nơi bí ẩn bên trong, thô ráp mà điên cuồng, đó là nơi bí ẩn nhất của anh, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ do thần bí mang đến.
Nhiệt độ này cuồn cuộn kêu gào phun về phía trước.
Tay hai người giằng co ở vị trí này.
An An ngẩng đầu.
Lục Ngang cũng nhìn xuống.
Tầm mắt giao nhau, anh ra lệnh lần nữa: “Làm loạn đủ rồi thì đi theo tôi.”
Vẫn là thái độ lạnh như băng, vẫn là giọng điệu đông cứng, vẫn là dáng vẻ mà cô ghét nhất!
Còn chỉ đối xử như vậy với một mình cô!
Đến cả La Hồng Thiến cũng có đãi ngộ tốt hơn cô!
An An bỗng nhiên hận nói: “Nói dễ nghe một chút thì chết à?”
“Lục Ngang, anh không thể đối xử tốt với tôi một chút được sao?” An An giận hỏi.
Lục Ngang không trả lời cô, anh rút tay cô ra, sau đó đi qua cô đến bên giường.


Anh xách cái túi to An An luôn đeo trên người lên, sau đó ném hết đồ trang điểm trên đầu giường vào.

Chợt, Lục Ngang hơi dừng động tác, anh rũ mắt nhìn xuống.
Túi mở to khiến vỏ quýt vàng lộ ra ngoài.

Cô lột vỏ rất hoàn chỉnh, cũng không ném đi vào cất vào túi.
Tay cầm khóa kéo khựng lại hai giây, Lục Ngang mím môi, kéo khóa kéo lên.
An An còn đứng ở đằng kia, Lục Nang liếc qua đôi chân trụi lủi của cô, anh ném vài món quần áo sang: “Mặc vào!” Anh vẫn ra lệnh cho cô.
Là quần áo em gái La mang đến.
An An tranh luận với anh: “Không mặc.”
“Không được tranh cãi.” Lục Ngang lạnh mặt.
An An đơn giản ném hết quần áo lại.
“Tôi không biết mặc.”
“Anh mặc giúp tôi.”
Quần áo lại rơi xuống trước mặt Lục Ngang lần nữa, màu hồng, màu trắng, màu xanh lá… Đều là màu sắc tươi sáng.

Lục Ngang im lặng giây lát, sau lấy một chiếc quần thể thao màu xám lên.
An An nhìn thấy chiếc quần thể thao kia, cô lập tức đưa ra lời đánh giá: “Xấu.” Cô còn cam chịu: “Tôi đã xấu như vậy rồi, không thể mặc đồ đẹp hơn được à?”
Lục Ngang liếc nhìn cô, anh nâng tay trùm chiếc quần lên đầu cô.
“Cô nói nhiều quá!”
“Cô tự mặc đi!”
Anh vẫn ra lệnh cho cô, nhưng giọng điệu lại không lạnh lùng như trước.
Trước mặt đột nhiên tối đen, An An luống cuống tay chân kéo quần xuống.

Lục Ngang đã quay lưng đi, hai tay đút vào túi quần.

Anh thả lỏng xuống, dáng người vẫn cao ngất.
Anh cứng đầu, An An hoàn toàn không có cách nào với anh!
Nếu cô là Tôn Ngộ Không, Lục Ngang chính là phật Như Lai, cô căn bản không thể trở mình dưới Ngũ Hành Sơn của anh!
*
Cả phòng rất im lặng, chỉ có tiếng khóa kéo của váy da, sau đó là roẹt roẹt… Lục Ngang đứng đối mặt với vách tường cũ, anh nhìn hoa văn trên tường, cho đến khi An An tức giận nói “Xong rồi”, anh mới xoay người lại.
Áo crop top và áo khoác rộng thùng thình, bên dưới là chiếc quần thể thao che hết hai chân cô lại, quả thật không ra gì cả.

An An mất tự nhiên kéo quần áo, cô xách túi đi ra ngoài.
Lục Ngang lại chặn cô lần nữa.
Anh xem đồng hồ, nói: “Đợi lát nữa.”
An An không rõ.
Lục Ngang nhìn cô chằm chằm.
Nhìn một lúc, anh đột nhiên vươn tay đè lên môi cô, ngón tay hơi dùng lực làm son môi bị lem.

Anh vẫn dùng lực rất mạnh, cọ qua môi cô, rất đau.
Là anh mang đến cho cô.
An An ngẩn người, cô lập tức hiểu ra.
“Đm!”
An An đi đến bên cạnh cửa, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Nên để mọi người ở dưới biết anh không được!”
*
Trong núi có mưa, đường không dễ đi.

Nhưng Lục Ngang lái xe rất ổn, một đường đi xuống anh không để ý đến cô, chỉ nhìn chằm chằm con đường trước mắt.
An An ngồi ở ghế sau anh, cô hung tợn nhìn cái gáy của anh.

Sao tóc người này ngắn thế, tóc dựng thẳng, kiên nghị mà cứng rắn.
Tựa như không gì có thể ảnh hưởng.
Ngay cả vừa rồi cô mở cửa xuống nhà cũng không làm anh tức giận.
An An nghe thấy La Khôn tò mò hỏi sao lại nhanh như vậy?
Lục Ngang đặc biệt bình tĩnh, anh chỉ nói đừng nghĩ sai lệch.
Ha ha, rõ ràng anh cố ý để người khác hiểu sai, bây giờ lại đính chính rằng mình là người đoan chính!
Được lắm, La Khôn cho rằng Lục Ngang đã chạm vào cô, chắc chắn anh ta sẽ không muốn cô nữa!
Hai anh em cùng ngủ một cô gái, chuyện này sao có thể?
An An gãi tóc, cảm thấy bế tắc không tìm được cách nào.
Lục Ngang bất ngờ dừng xe.
An An nghi hoặc.
Lúc này, Lục Ngang nghiêng người đưa một bao phong bì cho An An, anh nói: “Tiền cô đưa tôi đi chơi, cô kiểm tra lại đi.”
Nhìn thấy bao phong bì, An An lập tức hiểu rõ.
Người này vẫn muốn đuổi cô đi!
Cô cười lạnh nói: “Lục Ngang, anh có tin bây giờ anh đuổi tôi đi, tôi sẽ bò luôn lên giường của La Khôn không! Sau đó tôi tác hợp cho anh và La Hồng Thiến, tôi làm chị dâu của anh! Tôi muốn nói với La Khôn, anh mê hoặc tôi, cưỡng ép tôi!”
Lục Ngang nhìn thẳng vào mắt cô, thật lâu sau anh mới im lặng quay người lại.
*
Trên đường đi đến khách sạn suối nước nóng của chú Ngũ, hai người không ai nói câu nào.

Khu này vừa mới sửa chữa, bên trong có cả công viên trò chơi.

Lục Ngang dừng xe, anh xanh mặt đi ở phía trước, An An thì đi theo sau.
Bỗng nhiên có người gọi “anh Ngang”, tiếng giày cao gót dẫm xuống mặt đường cũng hối hả theo đến.
Lục Ngang lạnh mặt, căn bản không muốn để ý đến người này.
Tô Đình ngẩn người, cô ta nhìn An An như cái đuôi nhỏ theo sau, trong mắt lập tức ánh lên vẻ đề phòng.
“Chị biết không?” An An chớp mắt, nói nhỏ với cô ta: “Lục Ngang không được.”.

Bình Luận (0)
Comment