Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 50


"Thích hay không thích, là chuyện giữa tôi và Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà hờ hững liếc nhìn cô, "Nếu Thẩm Giáng Niên nhờ em thay em ấy đến hỏi, vậy tôi có thể nói cho em biết."
"Nếu đúng là cậu ấy nhờ em đến hỏi thì sao?" Lê Thiển tức giận nói, đứa bạn thân chết tiệt kia của cô, làm sao có thể bảo cô đến hỏi chứ, người này có kinh nghiệm nghề nghiệp dày dặn kiên quyết trong mọi việc, nhưng về mặt tình cảm, thì Thẩm Giáng Niên còn non lắm.
Thành thật mà nói, Thẩm Giáng Niên không yêu đương, cũng không biết cách yêu, cô ấy giống như một đứa trẻ mới lọt lòng, còn đang học cách đi.

Nếu gặp được người tốt, thì đường tình cảm coi như thuận lợi, bớt khổ hơn, nhưng nếu gặp người không tốt...!như con cáo già Thẩm Thanh Hoà, thì làm sao Thẩm Giáng Niên chịu đựng được? Dù sao thì Lê Thiển sợ Thẩm Giáng Niên sẽ ăn mệt.
Chỉ trách, Lê Thiển không ngờ được, một người có tầm mắt cao như hơn chân trời, lại dễ động tâm với Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà coi như điều kiện không tồi, nhưng mà lấy đâu ra bản lĩnh khiến Thẩm Giáng Niên nhất kiến chung tình chứ? Lê Thiển tức giận với Thẩm Thanh Hoà, cũng tức giận với bản thân, đương nhiên càng giận Kiều Sanh hơn.
Bởi vì tin tưởng Kiều Sanh, tin tưởng quá mức.

Sau khi cô tốt nghiệp, đã bắt tay làm ăn với Kiều Sanh, hai người luôn nghĩ cho nhau, giữa hai người không hề tồn tại suy nghĩ chiếm đoạt lợi ích của nhau, luôn nghĩ cho người kia trước.

Một người yêu tiền như Lê Thiển, không chỉ biết cách làm sao đúng chừng đúng mực, mà càng coi trọng chữ "tình" hơn.
Kiều Sanh ơi là Kiều Sanh, là em đã tin lầm chị sao? Thẩm Thanh Hoà có đúng là đồ cặn bã vậy không? Nếu chỉ là chuyện nhỏ, Thẩm Giáng Niên cũng sẽ không phản ứng như thế, Lê Thiển nhớ lại những lần tâm trạng của Thẩm Giáng Niên không tốt, lúc đó cô không biết rõ nguyên nhân, bây giờ nghĩ lại, căn bản là có liên quan đến Thẩm Thanh Hoà? Đã xảy ra chuyện gì vào đêm đầu tiên họ gặp nhau?"
"Nếu Thẩm Giáng Niên bảo em hỏi tôi, vậy em ấy không phải Thẩm Giáng Niên mà tôi biết." Ngay sau khi Thẩm Thanh Hoà nói câu này, Lê Thiển sửng sốt một hồi, sau đó cảm thấy ớn lạnh, mẹ kiếp, Thẩm Thanh Hòa đã hiểu rõ bạn thân cô rồi sao?
"A, nếu biết cậu ấy sẽ không hỏi, vậy thì sao chứ?" Lê Thiển châm chọc hỏi, "Biết rõ tính cách cậu ấy như vậy, thế làm cậu ấy ngậm bồ hòn à?"
Người ta nói, im lặng chính là cam chịu, nhưng giờ phút này, Thẩm Thanh Hoà lại im lặng, trong mắt Lê Thiển, đây là phủ nhận, hơn nữa một cái phủ nhận nhói lòng.

Tay Lê Thiển chống lên khung cửa, "Có thích hay không, cũng không nói ra được à?" Lê Thiển nghiến răng nói, "Thẩm Thanh Hoà, chị con mẹ nó đúng là đồ cặn bã!" Lê Thiển đột nhiên tung một nắm đấm, khiến những người có mặt ở đây bất ngờ.
Thẩm Thanh Hoà không có ý định né tránh, bang! Cú đấm này đập thật mạnh vào đuôi lông mày Thẩm Thanh Hoà.

Nhược Phong kéo A Lam lại, Kiều Sanh giữ Thẩm Duyệt, còn Thích Tử Quân ở phía sau muốn vọt tới chắn cho Thẩm Thanh Hoà.

Lần này, đánh có hơi nặng, Thẩm Thanh Hoà giơ tay sờ chỗ đau, nhíu mày, "Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên không phải là trẻ con, em không ở bên em ấy cả đời được."
Lê Thiển nhất thời không nói nên lời, cô biết mình đã đánh mạnh như thế nào, có lẽ do da Thẩm Thanh Hoà khá mỏng và mịn, cho nên chỗ đánh đã sưng đỏ, Thích Tử Quân cả kinh, "Sao cô có thể vô lý như vậy?" Hơi thở Thích Tử Quân nặng nề, sắc mặt càng trắng hơn, "Cô còn không biết chuyện gì đã xảy ra, vậy mà còn đến đây đánh người?" Thích Tử Quân muốn đến kiểm tra vết thương của Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hoà nghiêng người nói, "Tử Quân, chị không sao, em nghe lời đi, quay về giường nằm."
"Em không cần!" Thích Tử Quân đau lòng, hốc mắt ửng đỏ, mang theo giọng nức nở, "Để em nhìn xem, để em xem đi mà." Thẩm Thanh Hoà nhíu mày nói, "Nghe lời, lát nữa chị sẽ quay về." Thẩm Thanh Hoà đẩy Thích Tử Quân ra, đóng cửa lại.
"Mấy đứa, hoặc là về phòng, hoặc là vào phòng ở cùng Tử Quân." Thẩm Thanh Hoà ra lệnh A Lam và Nhược Phong đi lại, A Lam nhìn kỹ chỗ vết thương bắt đầu tím trên mặt Thẩm Thanh Hoà, trong lòng căng thẳng, Nhược Phong kéo cô đi vào trong phòng Thẩm Thanh Hoà.
Kiều Sanh kéo Thẩm Duyệt đi về phòng của cô.
"Lê Thiển, nếu em có chuyện muốn nói, chúng ta đi ra ngoài nói." Thẩm Thanh Hoà đi trước, Lê Thiển hùng hổ đi ở phía sau, đi thì đi, người này có gì đáng sợ? Không ai có thể bắt nạt bạn thân của cô!

"Duyệt!" Lúc về đến phòng, Thẩm Duyệt ngồi bên cửa sổ.

Hai người không nói chuyện, cuối cùng Kiều Sanh cũng không nhịn được, Thẩm Duyệt nhìn mặt trời đang bắt đầu xuống núi, rất hợp với tâm trạng hiện tại của cô, "Sao?"
"Em...!có chuyện muốn nói." Kiều Sanh đứng sau lưng Thẩm Duyệt.

Thẩm Duyệt ậm ừ và ra hiệu cho cô ấy nói, nhưng Kiều Sanh một hồi cũng không có động tĩnh.
Một lát sau, Thẩm Duyệt đột nhiên nói: "Chị biết em định nói gì." Kiều Sanh ngồi xuống sau lưng Thẩm Duyệt, ôm eo cô từ phía sau rồi ôm cô vào lòng, cảm thấy khó xử, nhưng vẫn nói, " Lời nói hôm nay của chị...."
"Ừ."
"Lời nói đó, rất dễ làm người ta tổn thương." Kiều Sanh nói một cách khó khăn, cẩn thận tìm từ, "Em biết lúc đó chị giận lên mới nói vậy, nhưng mà Tiểu Thiển không biết."
Một lúc lâu sau, Thẩm Duyệt lại ậm ừ.

Một lúc lâu trôi qua, có một tiếng khóc nhỏ, "Chị nha." Kiều Sanh quay người kia lại, ôm chặt lấy cô ấy, hôn lên khóe mắt rơi lệ, "Khi chị nóng vội, sẽ nói những lời làm người khác bực bội hơn, với em mà nói thì không sao cả, bởi vì em biết lúc đó chị đang rất giận, bởi vì chị quá để ý đến Thẩm Thanh Hòa, nhưng mà, Lê Thiển với Thẩm Giáng Niên cũng vô tội, Lê Thiển nói rất đúng." Thẩm Duyệt vùi đầu vào hõm vai Kiều Sanh, bả vai run rên, nghẹn ngào nói, "Tháng 11 sắp đến rồi, sư tỷ chỉ có một mình, làm sao có thể đi ra được đây?"
Kiều Sanh đau lòng, hốc mắt lên men, dỗ dành, "Đã nhiều năm rồi, chuyện tuy khó, nhưng mà không phải vẫn còn ở đây sao?" Thẩm Duyệt cúi đầu lắc đầu, "Càng ngày càng khó." Kiều Sanh thở dài, "Duyệt, chuyện này không thể gấp gáp, đừng lo lắng, được không?" Kiều Sanh ôm người vào lòng dỗ dành.
"Giờ này năm ngoái, sư tỷ vẫn còn làm việc, nhưng mà năm nay, chị ấy đã sớm nghỉ ngơi." Thẩm Duyệt lau nước mắt nói, "Nếu không phải chị nài nỉ chị ấy, thì chuyến đi lần này chị ấy cũng không đi, sau khi chị ấy đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, vẫn luôn có một mình." Nhớ đến Thẩm Giáng Niên, nước mắt Thẩm Duyệt lại rơi xuống, "Chị cho rằng Thẩm Giáng Niên sẽ là cọng rơm cứu mạng sư tỷ, mỗi lần thấy sư tỷ đi cùng em ấy, làm chị nhớ rất nhiều chuyện trước kia."
"Ừa." Kiều Sanh khẽ đáp, không cắt ngang lời Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt xoa đôi mắt hơi sưng, "Chị cảm nhận được, sư tỷ đối với Thẩm Giáng Niên khác với người khác, đó không phải là ảo giác."
"Ừa."
"Nhưng mà Thẩm Giáng Niên quá nóng nảy." Thẩm Duyệt lắc đầu thất vọng, "Em ấy không có cách nào cùng sư tỷ vượt qua, em ấy chỉ nghĩ đến bản thân em ấy, em ấy...."
"Duyệt." Kiều Sanh nhẹ nhàng gọi.
"Sao?" Mắt Thẩm Duyệt đỏ hoe vì khóc.
"Thẩm Giáng Niên, em ấy...." Kiều Sanh nhướng mày nói, "Cái này không thể trách Thẩm Giáng Niên được, em hiểu tâm trạng của em ấy." Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Thẩm Duyệt, Kiều Sanh trấn an nói, "Em ấy chắc chắn thích Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà em ấy hoàn toàn không biết gì về Thẩm Thanh Hoà hết, chị có biết cái cảm giác này là sao không? Người bình thường, khi thích một người, sẽ muốn biết hết tất cả về người kia, muốn biết được nguyên nhân của buồn vui của người đó, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà có thói quen che giấu cảm xúc, em nghĩ, lúc Thẩm Giáng Niên đối mắt với Thẩm Thanh Hòa, cô ấy hẳn rất bất lực?"
Thẩm Duyệt nhíu mày, ngón tay Kiều Sanh xoa giữa mày Thẩm Duyệt, hôn lên môi một cái, "Chị biết quá khứ của Thanh Hoà, cho nên hiểu được hành vi của Thanh Hoà, nhưng mà Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không biết, em ấy sẽ cảm thấy bản thân như một đứa ngốc, bị Thẩm Thanh Hoà...." Câu nói kế tiếp, Kiều Sanh không nói ra.

Thẩm Duyệt nhíu mày, im lặng, Kiều Sanh lại nói tiếp, "Chị nghĩ kỹ lại đi, đến cả chị cũng không biết giữa hay người này đã xảy ra chuyện gì sau khi gặp nhau, lời nói của em có thể sẽ khó nghe, nhưng mà ai biết được giữa Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên đã xảy ra chuyện gì? Lỡ đâu Thanh Hoà thực sự làm tổn thương Thẩm Giáng Niên thì sao?"
"Ai biết được, biết đâu là Thẩm Giáng Niên làm tổn thương sư tỷ thì sao?" Thẩm Duyệt phân cao thấp, nhưng mà có chút chột dạ.

Đương nhiên, Kiều Sanh nhận ra được người này đang chột dạ, nhưng không có vạch trần, mà nói, "Duyệt, đừng có giận khi em nói điều này...."
"Em nói đi."
"Em thấy, Thẩm Thanh Hoà được bọn chị bảo vệ kỹ quá, chị ấy cũng đâu phải trẻ con, hãm sâu trong lốc xoáy không ra được, có khi liên quan đến việc mọi người bảo vệ chị ấy quá mức." Kiều Sanh nhìn mặt đoán ý, sợ Thẩm Duyệt đột nhiên nổi cáu, "Nếu có một người, từ phương diện tình cảm làm tổn thương Thẩm Thanh Hoà, chị...." Kiều Sanh nuốt nước miếng, "Không thấy đó là chuyện tốt sao?"
"Có người làm tổn thương chị ấy, như vậy là mà chuyện tốt à?" Thẩm Duyệt lập tức trừng mắt, Kiều Sanh vội nói, "Tâm động sẽ sinh ra đau lòng, đã nhiều năm qua, không phải chị vẫn luôn lo lắng chuyện Thanh Hoà chỉ chọn bạn giường, không chịu nói chuyện tình cảm sao?"

Thẩm Duyệt mím môi không nói lời nào, Kiều Sanh thấy cô cũng không tức giận, trong lòng nóng như lửa đốt nói: "Thật ra, em muốn nói, trong môi trường được yêu chiều, đứa trẻ nhìn trông lớn lên sẽ tốt, nhưng mà lại không chịu nổi mưa gió, Thanh Hoà cũng không phải là trẻ con, tính cách của chị ấy không phải là loại cần được yêu chiều, lòng tốt của các chị, chị ấy nhận lấy chẳng qua là không muốn làm mọi người thất vọng, nhưng mà nó không có nghĩa chị ấy chấp nhận, vợ yêu à...."
"Gì?" Kiều Sanh ghé đến gần, Thẩm Duyệt hơi nửa ra sau, Kiều Sanh vẫn hôn lên môi cô một cái, "Chuyện sau này của Thanh Hoà, chúng ta cần thảo luận với nhau, chị đừng tự quyết được không?" Thẩm Duyệt giống như đang cân nhắc, Kiều Sanh nhìn chằm chằm vào môi cô, nói tiếp, "Chị cũng vậy, A Lam cũng thế, đều quá để tâm đến Thẩm Thanh Hoà, em hiểu tâm trạng của hai người, bởi vì Thẩm Thanh Hòa từng chịu quá nhiều khổ, bọn chị đau lòng cho chị ấy là đúng." Kiều Sanh cười nói, "Lê Thiển cũng vậy, Thẩm Giáng Niên cũng thế, hai người đó gắn bó chơi chung với nhau, cũng đâu có dễ, chúng ta hiểu được đúng không, Thẩm Thanh Hòa và Lê Thiển, đều là bạn của em, em không muốn mất đi một người bạn nào...."
"Được." Thẩm Duyệt dường như hiểu rõ, "Chị nói rồi, nếu chị sai, chị sẽ xin lỗi." Kiều Sanh cong môi cười, hôn một cái, ngọt ngào gọi, "Vợ yêu." Tiếp tục hôn, Thẩm Duyệt ôm Kiều Sanh, trong nụ hôn này mang nhiều phức tạp.
Khu vực tiếp khách ngoài trời của khách sạn, có không ít người ngồi ở đó.

Thẩm Thanh Hòa và Lê Thiển ngồi vào bàn, trên bàn có một ly Americano và một ly nước trái cây.

Lê Thiển nhìn chằm chằm vào ly cà phê Americano kia, lại nhớ đến Thẩm Giáng Niên.

Cà phê đã uống được một nửa, ly nước trái cây đã thấy đáy, Lê Thiển hít một hơi thật sâu, "Thẩm Thanh Hoà, tôi thừa nhận chị nói đúng, tôi không thể đi cùng Thẩm Giáng Niên cả đời, nhưng mà lúc cậu ấy cần tôi, tôi sẽ luôn ở đó."
"Ừm."
"Tôi biết, các người đều cho tôi thích lo chuyện bao đồng." Lê Thiển cười hừ một tiếng, khinh thường nói, "Tôi không quan tâm người khác nghĩ tôi như thế nào, muốn nói thích lo chuyện bao đồng thì nói, nhưng mà sợ là không bằng mấy người bạn kia của chị." Lê Thiển mỉa mai nói, "Ở trong mắt họ, chị cao quý không ai với tới, chúng tôi cũng không muốn với, lúc trước là Sanh Ca giới thiệu, Thẩm Duyệt cũng xác nhận chị là người tốt, còn tôi thì sầu chuyện Thẩm Giáng Niên không muốn yêu đương, cho nên mới sắp xếp hai người gặp nhau."
Thẩm Thanh Hoà im lặng nghe Lê Thiển nói, "Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, tôi hỏi Thẩm Giáng Niên, cậy ấy cũng không chịu nói, nhưng mà có mấy lần tâm trạng cậu ấy không tốt, đều có liên quan đến chị, tôi lo lắng cậu ấy thực sự động tâm, vừa rồi tôi hỏi chị như vậy, chẳng qua là muốn biết thái độ của chị mà thôi."
Đầu ngón tay Lê Thiển gõ lên mặt bàn, có chút bực bội, "Chị không nói cũng không sao, chị là người hiểu chuyện, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ, cho dù là nam hay nữ, cho dù là yêu đương cùng giới hay khác giới, đều không thể tùy tiện đùa giỡn tình cảm của người khác, nếu như chị không có ý định với Thẩm Giáng Niên, vậy thì dứt khoát chặt đứt phần tâm tư kia của cậu ấy đi, vậy nếu như chị có ý định kia với Thẩm Giáng Niên, vậy chị nên giải quyết chuyện đám bạn của chị đi."
Đột nhiên, Lê Thiển đập lên bàn một cái, Thẩm Thanh Hoà ngước mắt nhìn cô, Lê Thiển cả giận nói, "Nhưng nếu chị có ý tứ với cậu ấy, cũng có ý tứ với người khác, vậy mong chị cũng thu hồi lại phần tâm tư, kẻ sinh tình không có gì đáng để khen, Thẩm Giáng Niên là một cô gái tốt, nếu như chị không thể toàn tâm toàn ý yêu cậu ấy, vậy đừng gieo tai hoạ lên người cậu ấy."
Lê Thiển gầm lên, "Tôi không ngại nói cho chị biết, có rất nhiều người theo đuổi Thẩm Giáng Niên.

Cho dù trên toàn thế giới này chỉ có một người duy nhất là Thẩm Thanh Hoà, có vẻ như hiếm có, nhưng mà Thẩm Giáng Niên cũng chỉ có một người, ở trong mắt tôi, cậu ấy là bảo bối của tôi, hôm nay tôi đánh chị là tôi không đúng, nhưng nếu như chị dám khi dễ Thẩm Giáng Niên thì tôi vẫn đánh, đương nhiên, chị có thể đánh trả tôi, nhưng mà tôi sẽ đánh trả lại."
Tính Lê Thiển khá nóng, sau khi phát ti3t ra, còn làm Thẩm Thanh Hoà cười, cái cười này làm cho Lê Thiển sửng sốt, "Chị cười gì?"
"Không có gì, người bạn này như em, Thẩm Giáng Niên kết giao rất đáng giá." Thẩm Thanh Hoà ngừng cười, nghiêm túc nói "Về Thẩm Giáng Niên, tôi vẫn luôn suy nghĩ nên làm sao bây giờ, trước khi em ấy đến Sơn Đông, thì tôi định đến Bắc Kinh để gặp em ấy."
"Vậy bây giờ chị cũng có thể đi, cậu ấy đã về Bắc Kinh rồi." Lê Thiển vội vàng nói, Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, "Tôi sẽ đi."
"Vậy thì chị mau lên, không dễ mua vé đâu." Tính nóng nảy của Lê Thiển lại bộc phát.
"Tôi đã mua vé máy bay rồi."
"A..." Lê Thiển hơi ngượng, "Mua khi nào?"
"Lúc Thẩm Giáng Niên quyết định ở lại sân bay, bảo mọi người đi về trước."
...!Được rồi, mặt Lê Thiển bây giờ hơi đỏ, có phải lúc nãy cô hơi bốc đồng không? Chủ yếu là do quá giận.
Im lặng một lúc, Lê Thiển mới xấu hổ hỏi, "Vậy, mặt chị, có cần tôi mua thuốc bôi không?"
Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên sờ, rất đau.

"Đã bầm tím rồi, nếu để Thẩm Giáng Niên biết, chắc cậu ấy sẽ đánh tôi mất." Lê Thiển nhăn mặt.
Thẩm Thanh Hoà cười, "Không sao, hôm nay cảm ơn em."
"A?" Lê Thiển buồn bực, người bị bị đánh thành ngốc rồi à?"
"Tôi đi về phòng trước." Thẩm Thanh Hoà đi về, Lê Thiển ngồi ở đó một mình một lúc, nhìn chằm chằm vào ly cà phê kia, cũng gọi một ly, nôn nôn nôn, khó uống muốn chết! Hừ hừ hừ! Lê Thiển bởi vì thế mà uống thêm hai ly nước trái cây lớn.
Thẩm Thanh Hoà về phòng, A Lam và Nhược Phong ngồi thủ ở ngoài cửa, Thích Tử Quân mệt nhọc, do say máy bay, hơn nữa còn khóc một hồi lâu, cho nên ngủ một hồi.
"A Lam, phiền em gọi Thẩm Duyệt và Kiều Sanh đến đây, chị có mấy lời cần nói, muốn giáp mặt nói chuyện."
Bốn người như học sinh tiểu học đứng trước bàn, Thẩm Thanh Hoà nhấc mắt lên nhìn rồi cười, "Sao đứng hết thế, ngồi đi, chị đâu có dạy dỗ cái gì." Từng người một giờ mới chịu ngồi xuống, cảm giác không khí hơi nặng nề.
"Đầu tiên, chị Thẩm Thanh Hoà, rất cảm ơn mấy đứa đã khổ tâm vì chị, chị luôn biết việc này." Thẩm Thanh Hoà nhìn thoáng qua Thẩm Duyệt, "Chị không giỏi biểu đạt bằng lời, cho nên dùng hành động để bày tỏ lòng biết ơn, ngày tháng sau này, vẫn sẽ dùng hành động.

Hôm nay, chị muốn làm rõ một việc." A Lam và Thẩm Duyệt đều căng thẳng, Nhược Phong nắm thật chặt bàn tay A Lam, Kiều Sanh mở to đôi mắt, hoàn toàn không biết được người này sẽ nói cái gì, "Từ hôm nay trở đi, chuyện tình cảm của chị, không cần mấy đứa bận tâm nữa, ý tốt cũng vậy, có tâm là được rồi, sau này, sẽ là chuyện của chị, mong mấy đứa không nhúng tay vào.
Thẩm Duyệt cúi đầu, A Lam cũng vậy, Thẩm Thanh Hoà nói, "Sau hôm nay, chuyện của chị chị sẽ tự làm, nếu có người can thiệp vào, chị sẽ không nhân từ." Lúc nói câu này, gương mặt của Thẩm Thanh Hoà không cảm xúc, nói xong mới cong môi lên cười, "Chị chỉ nói vậy thôi, ai không có việc thì về phòng người nấy, Thẩm Duyệt em ở lại, chị muốn nói riêng với em mấy câu, Kiều Sanh, chị mượn em ấy vài phút có thể chứ?" Kiều Sanh ngượng ngùng cười hai tiếng, "Có thể ạ."
Vài người lui ra, Thẩm Duyệt ngồi im không nhúc nhích, vẫn luôn cúi đầu.

Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống bên cạnh cô, gọi một tiếng Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt bất động, lại gọi một tiếng Duyệt, Thẩm Duyệt vẫn không phản ứng.
"Tiểu sư muội." Thẩm Thanh Hoà giơ tay ôm người vào trong lòng, lúc này Thẩm Duyệt bật khóc, "Chị trách em đi, mắng em cũng được, đánh cũng không sao, em chịu hết." Cô giận dỗi nói.

Được rồi, đều là do cô sai, lời nói hôm nay của sư tỷ, rất đúng với lời Kiều Sanh nói, là do cô tự ý mà làm.

Là do cô tự ý....!Thẩm Duyệt khổ sở.
"Chị thương tiểu sư muội của chị nhất, yêu thương còn không hết." Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, nói nhẹ nhàng, "Duyệt, em đã làm đủ rồi, chị rất biết ơn em, không có em, chị sẽ không gặp được Thẩm Giáng Niên."
"Chị có tình cảm với cô ấy, đúng không?" Thẩm Duyệt rất ấm ức, "Mọi người đều nói là em tự ý, nhưng mà em cảm nhận được, Thẩm Giáng Niên đối với chị mà nói, không giống người khác, sư tỷ...."
"Duyệt." Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc nói, "Em làm tới đây là đủ rồi, còn lại để chị tự làm." Cô lau khoé mắt Thẩm Duyệt, "Tử Quân ở đây, em với A Lam quan tâm con bé nhiều hơn nha."
"Còn chị thì sao?"
"Chiều nay chị phải bay đến Bắc Kinh."
Khi Thẩm Thanh Hoà đi, Thích Tử Quân vẫn còn ngủ.
"Thẩm Thanh Hoà đi tìm Thẩm Giáng Niên?" Kiều Sanh hỏi.
"Chị không biết." Thẩm Duyệt lắc đầu nguầy nguậy, "Nếu tìm được thì sao?" Thẩm Duyệt cười khổ, "Đừng mơ đến một cái kết viên mãn, chị ấy là Thẩm Thanh Hoà, là sư tỷ của chị, chị theo dõi từng bước chân chị ấy, chị ấy đi Bắc Kinh, khả năng lớn là tìm gặp Thẩm Giáng Niên, sau đó cắt đứt quan hệ, cuối cùng, chị ấy vẫn một mình."
Thẩm Thanh Hòa từng nói: Vui vẻ của chị, mấy đứa có thể tùy ý vui chung, nhưng mà nỗi đau của chị, mấy đứa đừng đụng vào, cho dù là ai cũng không cần.

Nếu....!Thẩm Duyệt ngước mắt nói, "Nếu sư tỷ thật sự động tâm với Thẩm Giáng Niên, chị ấy sẽ đẩy Thẩm Giáng Niên ra xa nhất, nhất là tháng 11 sắp đến, chị ấy nhất định sẽ đẩy Thẩm Giáng Niên tránh xa chị ấy."
Haizz, Kiều Sanh thở dài, tháng 11 đáng chết, cô cũng không thích.
Thích Tử Quân đứng ngoài cửa phòng ngủ, A Lam ngồi cùng với Nhược Phong, Nhược Phong nói: "Sau này đừng thăm dò nữa."
"Ừa."
"Bây giờ xem ra, cho dù Thanh Hoà có chọn cái gì, nhất định sẽ có người bị thương." Nhược Phong nói.

"Thanh Hoà để tâm đến Thẩm Giáng Niên." Thật lâu, A Lam nói một câu như vậy.

Tử Quân à, em phải làm sao đây? Trong lòng Nhược Phong thở dài.
Chuyến đi này tan vỡ không vui, chuyến đi này là Lê Thiển lên kế hoạch, khi nghĩ về chuyến đi mà mình đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng lại kết thúc như thế này, Lê Thiển giận sôi máu.

Đặc biệt là nhớ đến lời nói của Thẩm Duyệt, giờ nhớ đến Lê Thiển còn muốn phát cáu, mẹ nó, đó là lời con người nên nói sao? Còn nói là Thẩm Giáng Niên cho Thẩm Thanh Hoà cơ hội làm tổn thương? Con mẹ nó! Tôi đưa chọn bạn một con dao, bảo bạn đi nấu ăn, rồi bạn dùng nó để chém tôi, còn nói là tôi cho bạn cơ hội chém tôi à?
Cô ấy kích hết từng người trong nhóm, từ Thẩm Duyệt, Kiều Sanh, A Lam, Nhược Phong, chỉ còn lại 3 người trong nhóm.

Cô định bấm vào Thẩm Thanh Hoà rồi chọn mời ra khỏi nhóm, đầu ngón tay bỗng nhiên dừng lại, Thẩm Giáng Niên vẫn còn chưa rời khỏi nhóm, điều đó có nghĩa là gì? Hơn nữa, Thẩm Thanh Hoà cũng quyết định đến Bắc Kinh.
Lê Thiển ngồi trên đầu giường một lúc lâu, cô lựa chọn âm thầm rời khỏi nhóm trò chuyện.
Thẩm Thanh Hoà, tôi sẽ cho chị một cơ hội nữa.
Cô không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng Lê Thiển cảm thấy cô đoán không sai, Thẩm Giáng Niên đã động tâm với Thẩm Thanh Hoà, hơn nữa đã rất nhanh hãm sâu vào đó.
Lê Thiển biết, bây giờ có đi khuyên Thẩm Giáng Niên cũng vô ích, bạn của cô, cô hiểu rất rõ tính cách của người này.

Thất tình lục dục, không ai có quyền chọn.

Tình yêu thật là con mẹ nó khốn kiếp, Lê Thiển mắng một câu, cái thứ này làm cho người ta không còn là chính mình.

Không chơi nữa, về Bắc Kinh vậy, Lê Thiển dọn đồ, mua vé máy bay, đi thẳng ra sân bay, lỡ đâu Thẩm Giáng Niên cần cô, cô có thể xuất hiện ngay ở bên cạnh cô ấy, đương nhiên là cô hy vọng sẽ không dùng đến.
Trước khi lên máy bay, Lê Thiển đã gửi một tin nhắn cho Kiều Sanh: Kiều Sanh, khi nào về Bắc Kinh thì tụ lại một bữa, thanh toán cho đầy đủ.
Bắc Kinh đến Thượng Hải, hơn 1000 km;
Nếu đi máy bay, bạn sẽ mất gần 2 tiếng đồng hồ;
Lúc này, Thẩm Thanh Hoà đang đứng ở tầng dưới khu CBD ở Bắc Kinh,
Đêm ở Bắc Kinh, hơi lạnh.
Điện thoại của Thẩm Giáng Niên vẫn không có người trả lời, cô nhìn lên tầng bảy, tối đen như mực.
Lần thứ năm, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
"Thẩm Giáng Niên."
Trong điện thoại không có tiếng động.
"Tôi đang ở Bắc Kinh."
Vẫn không có câu trả lời từ bên kia điện thoại.
"Tôi có chuyện muốn nói, chúng ta gặp mặt đi."
Người ở đầu bên kia rốt cuộc cũng có động tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Người có chuyện muốn nói, chúng ta gặp mặt nhau? Thẩm Giáng Niên mang theo chế nhạo, cười khẽ hỏi, "Thẩm Thanh Hoà, người nghĩ người là ai?".


Bình Luận (0)
Comment