Chim Hoàng Yến

Chương 39

Bùi Hướng Tước khóc mấy tiếng liền, khuôn mặt đẫm lệ, ánh mắt hồng hồng. Dù sao cũng đã mười sáu tuổi, không còn là trẻ con, khóc xong, Bùi Hướng Tước có chút ngượng ngùng, nắm chặt lấy quần áo của Lục Úc, chậm rãi vùi mặt vào lồng ngực anh, không chịu buông ra.

Lục Úc nhẹ nhàng nhéo mũi cậu, có tình day day: "Chim sẻ nhỏ khóc thành con mèo hoa rồi. Mới nãy còn dũng cảm như vậy, giờ mới biết thẹn thùng sao?"

Bùi Hướng Tước ấp úng không nói gì, chôn sâu vào lồng ngực anh, một bên má cũng không lộ ra ngoài.

Dù sao cũng đã từng ở trước mặt Lục Úc đau răng, gãy chân, đòi ăn ngọt, khóc nhiều đến mức thiếu chút nữa bị khó thở, chuyện mất mặt gì cũng từng làm... Nhưng cậu không thể giữ cho mình chút mặt mũi sao?

Lục thúc thúc đã đến, cậu khóc vì trong lòng thấy khó chịu, khóc để quên hết những ủy khuất đã phải chịu đựng từ trước đến nay, hiện tại cậu sẽ chỉ nhớ những vui vẻ hạnh phúc khi ở cạnh Lục Úc mà thôi.

Bùi Hướng Tước nghĩ đến đâu, lại cúi đầu xuống, muốn kề sát Lục Úc hơn.

Lục Úc đỡ tay lên gáy Bùi Hướng Tước, bế bổng cậu lên. Bùi Hướng Tước rất gầy, thể chất khó nuôi béo trời sinh, cho dù đã bồi dưỡng lâu như vậy, Lục Úc ôm vẫn chỉ thấy toàn xương là xương, trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ cách nuôi cậu mũm mĩm một chút. Mà Bùi Hướng Tước gần đầy được bế quá nhiều, đã quen rồi, tự động ôm lấy cổ Lục Úc.

Trong sân im lặng không một bóng người. Trước cổng có vài người thấy Lục Úc bế ra ngoài thì cũng đi theo phía sau. Xe taxi đỗ ở ngoài thôn cách đó không xa, dọc đường cũng có nhiều người qua lại đánh giá bọn họ. Các hộ gia đình trong thôn này không nằm sát cạnh nhau mà phân bố rải rác, nhà nào có đánh nhau cũng không nghe thấy tiếng động. Hơn nữa nhà họ Bùi ít người, là một hộ nhỏ, không có quan hệ họ hàng với người trong thôn, Bùi Định lại không biết cách đối nhân xử thế, không qua lại với hàng xóm láng giềng, cho dù họ phát hiện ra cái gì không đúng, cũng lười qua xem xét, sợ lây tai vạ. Dù sao nơi này cũng không quá nghèo khó, phải cùng nhau đối ngoại.

Trên xe taxi, đi cả một đoạn đường dài xóc nảy, rốt cuộc cũng tới thị trấn Thành Phong. Khách sạn đã đặt từ trước, đi một đoạn đường dài như vậy Lục Úc vẫn ôm chặt Bùi Hướng Tước trong lòng.

Đẩy cửa phòng khách sạn ra, Lục Úc đánh giá xung quanh, đặt Bùi Hướng Tước lên sô pha, đứng dậy định đi, nhưng sau lưng lại bị giữ lại.

Bùi Hướng Tước cúi đầu, ngón tay nắm lấy góc Lục Úc.

Vốn là có thể dễ dàng giằng ra, nhưng Lục Úc lại xoay người, hỏi: "Làm sao vậy?"

Bùi Hướng Tước ngẩng đầu lên, khe khẽ nhìn, đồng tử đen láy vẫn ngập nước, nhưng sâu bên trong, lại chứa hình bóng cao lớn của Lục Úc.

Lục Úc khom người vỗ nhẹ lên đầu Bùi Hướng Tước: "Tôi không ra ngoài, chỉ ở trong phòng thôi."

Bùi Hướng Tước mới chịu buông góc áo trong tay ra. Nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm Lục Úc, giống như chỉ có vậy mới cảm thấy an toàn, mới có thể an tâm.

Lục Úc khẽ cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Anh vào phòng tắm, không đóng cửa, bận rộn một hồi, chuẩn bị nước tắm, rồi giặt khăn mặt bằng nước ấm.

Anh đi ra, đứng trước mặt Bùi Hướng Tước, nâng cằm cậu lên, cẩn thận đánh giá. Mắt Bùi Hướng Tước vì khóc mà sưng đỏ, viền mắt cũng đỏ, khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp bị nhiễm đỏ mấy phần, mơ hồ còn lưu lại dấu vết bị đánh, còn có một vết bầm nhỏ, nhưng tổng thể cũng không quá nghiêm trọng.

Lục Úc yên tâm hơn: "Hôm qua lúc em đi vẫn còn là khuôn mặt trắng trắng sạch sạch xinh đẹp, mới rời khỏi tôi một lát đã thành mặt mèo hoa rồi. Đợi lau mắt xong, phải đi tắm, sau đó ngủ một giấc, ngày mai muốn làm gì cũng được."

"Chim sẻ nhỏ của tôi không cần lo lắng gì hết." Anh nói thêm một câu.

Bùi Hướng Tước nhu nhu khuôn mặt bị Lục Úc nhéo, cẩn thận lau mặt, còn cố nhịn ngáp nói: "Tôi, hôm qua tôi ngủ đủ rồi, không muốn ngủ, muốn nói chuyện với Lục thúc thúc."

Lục Úc ngẩn người, cũng không vạch trần lời nói dối của cậu, nhẹ giọng trả lời: "Ừ. Vậy em mau đi tắm đi."

Bùi Hướng Tước đáng thương bước từng từng nhỏ vào nhà tắm, trông vô cùng tội nghiệp, Lục Úc đỡ trán bật cười, thấy mình giống như kẻ xấu vậy.

Đây là một phương diện rất hiếm khi lộ ra của Bùi Hướng Tước.

Tính tình cậu vốn hiền hòa, ngày thường chịu thiệt một chút cũng không để tâm, nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ, gặp chuyện cũng sẽ tự mình xử lý, không muốn làm phiền người khác. Cho dù là kiếp trước, bọn họ ở bên nhau sáu năm, nhưng Bùi Hướng Tước cũng chưa từng ỷ lại vào anh như thế.

Lục Úc muốn nhìn bộ dáng này của cậu thêm thật nhiều lần nữa.

Sau khi tắm xong, Bùi Hướng Tước mặc quần áo Lục Úc mang từ nhà đến, chui vào ổ chăn mềm mại, kéo lên đến tận mũi, chỉ để lộ đôi mắt to tròn. Nghiêng đầu nhìn Lục Úc, tựa hồ như đang hỏi anh, sao vẫn chưa đến nói chuyện với cậu.

Lục Úc nhanh chóng tắm rửa nghiêng người nằm lên giường.

Trong phòng chỉ mở một cái đèn đầu giường, ánh sáng mềm mại lờ mờ, dừng trên người Bùi Hướng Tước. Bùi Hướng Tước mặc một cái áo phông trắng rộng thùng thình, bất ngờ lộ ra làn da trắng như tuyết cùng gân mạch máu xanh nhạt, thập phần mê người. Cậu dường như không chú ý đến, còn ngốc nghếch đắc ý gần gù, muốn dựa gần về phía Lục Úc. Sức kiềm chế của Lục Úc khiến người ta kinh ngạc nhưng trước một Bùi Hướng Tước như vậy, nó luôn có thể sụp đổ một cách dễ dàng, anh chỉ còn cách kéo cổ áo cậu lên, sau đó quay đầu sang hướng khác.

Bùi Hướng Tước lại rất tủi thân, lắp bắp chỉ trích Lục Úc: "Lục thúc thúc sao, không nhìn tôi?"

Lục Úc ho khan hai tiếng, yên lặng quay mặt lại.

Bầu không khí xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. Lục Úc cúi đầu hỏi: "Lần này em về nhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chậm rãi nói hết cho tôi nghe."

Bùi Hướng Tước ăn nói vụng về, nhưng cũng không ngốc, nghĩ mọi chuyện trong đầu sắp xếp một lượt rồi mới nói ra, cậu về nhà, thỉnh cầu rồi bị từ chối, ngày hôm sau Bùi Định và Chu Tú đột nhiên bắt cậu nhường cơ hội ở trung tâm cứu trợ cho Bùi Hướng Long, giữa trưa chạy trốn rồi gọi điện cho Lục Úc, lại bị bắt về, cuối cùng chờ được Lục Úc đến.

Sau đó ánh mắt cậu lấp lánh hỏi: "Sao Lục thúc thúc tới nhanh vậy? Tôi, tôi còn tưởng, tưởng phải đợi rất lâu cơ!"

Lục Úc nheo mắt, anh nghe xong mọi chuyện, tâm tình có chút không tốt, nhưng vẫn có thể cười dịu dàng lại vô cùng tự nhiên với Bùi Hướng Tước.

Sau đó, nói ra một lời nói dối.

"Đi máy bay rất nhanh, một chút là đến."

Bùi Hướng Tước ngốc nghếch tin ngay.

Lục Úc hỏi: "Vậy A Bùi cảm thấy ai là người muốn gạch tên em ra khỏi danh sách của trung tâm cứu trợ?"

Bùi Hướng Tước suy nghĩ một lát: "Tôi, cảm thấy, ừm, là Chu Tú." Cậu trực tiếp nói ra tên Chu Tú, lại miêu tả những lời được viết trên giấy để thuyết phục mình, đó không phải là ngữ khí của Bùi Định, chỉ có Chu Tú mới nói như thế.

Lục Úc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, rồi thờ ơ nói ra một chuyện không liên quan: "Rất ghét Chu Tú sao?"

Bùi Hướng Tước cố tình lơ đi một lúc, bộ dáng không khác gì trước kia, không muốn trả lời cái gì sẽ giả vờ như không nghe thấy, đáng tiếc Lục Úc đối với việc này có lúc làm ngơ, có lúc cố chấp, tùy theo mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Ví dụ như lúc này, anh liên tục truy vấn, muốn có được câu trả lời của câu hỏi mà đáng ra không nên hỏi.

Bùi Hướng Tước chui cả người vào chăn, không giống với lúc nãy cố gắng vùi đầu vào ngực Lục Úc, hiện tại cậu nhăn chặt vùng mày, lông mi không ngừng khép mở, cả người khó chịu không vui.

Điều này khiến Lục Úc càng thêm xác định, bệnh của Bùi Hướng Tước có liên quan đến Chu Tú.

Ký ức kia quá mức u ám hỗn loạn, lại đáng sợ, dù Bùi Hướng Tước đã trưởng thành, tưởng mình đã đủ kiên cường, nhưng vẫn không muốn hồi tưởng lại, không muốn nói ra, cậu nhỏ giọng nói: "Vì sao anh lại muốn hỏi chứ? Tôi không thích bà ấy, chỉ vì bà ấy không tốt thôi."

"Bởi vì tôi phải biết tại sao? Hiện tại em và tôi không giống trước kia, chúng ta trước đó đã từng hứa với nhau, em là chim sẻ nhỏ của tôi. Chim sẻ nhỏ của tôi bị ức hiếp, sao tôi không thể được biết."

Lục Úc kề sát bên tai Bùi Hướng Tước, lặp lại những lời này một lần nữa, nói đến khi tai của Bùi Hướng Tước cũng phải run rẩy, chữ "của tôi" mềm mại thân mật như thế, quả thực khiến cho chim sẻ nhỏ vốn đã không có bao nhiêu sức kháng cự với Lục thúc thúc lập tức buông áo giáp đầu hàng.

Giọng nói của Bùi Hướng Tước cũng run rẩy theo, giống như không có sức lực: "Lục thúc thúc, Lục thúc thúc nói như vậy, quá phạm quy rồi..."

"Phạm quy gì cơ?"

Bùi Hướng Tước ngượng ngùng muốn chết, nhưng tính tình thẳng thắn, vẫn nói: "Thì, anh nói như vậy, anh muốn hỏi cái gì, tôi cũng đều nói cho anh biết."

Lục Úc quá hiểu cậu, liền giống như trước đi, khi hai người bọn họ triền miên trên giường, Lục Úc ở trên người Bùi Hướng Tước, cắn vành tai của cậu, đùa gọi cậu một tiếng: "Chim hoàng yến của tôi."

Lúc ấy Bùi Hướng Tước sẽ mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung, cho dù có mệt mỏi rã rời nhưng vẫn đáp lại anh một tiết, bên dưới co rút chặt hơn.

Ngay cả nhược điểm của cậu cũng quá đáng yêu.

Bùi Hướng Tước không nói thì không sao, nhưng một khi đáp ứng, cậu sẽ đem tất cả những gì mình nhớ được về Chu Tú nói ra.

Sau khi mẹ Bùi Hướng Tước chưa được hai tháng, Chu Tú đã được gả vào nhà. Khi đó Bùi Hướng Tước còn nhỏ, mới chỉ năm sáu tuổi, là một cậu bé đáng yêu hoạt bát, nói chuyện lưu loát. Tuy rằng rất thương nhớ người mẹ đã mất, nhưng với người mẹ mới Bùi Định cưới về, cậu vẫn đem lòng kính trọng. Có lẽ vì vừa làm tang vợ chưa được bao lâu lại cưới người khác, tiêu tốn quá nhiều tiền bạc, trong nhà lại vẫn còn nợ nần, ông bà nội của Bùi Hướng Tước và Bùi Định cùng nhau lên thành phố làm công nhân, để lại cô con dâu mới vào cửa chăm sóc đứa nhỏ và ruộng vườn.

Sau khi Bùi Định cùng ông bà nội rời đi, Chu Tú đột ngột nhốt Bùi Hướng Tước vào trong nhà kho. Bùi Hướng Tước nhớ rõ sau khi mình ăn sáng xong, đang rửa chén giúp Chu Tú, khi đó là mùa đông, tay cậu bị nước lạnh làm cho đỏ ửng, còn nghĩ chính mình mình phải ngoan ngoãn hơn mới được.

Chu Tú đột nhiên từ ngoài cổng xông vào, kéo cậu ra ngoài, ném vào nhà kho.

Chu Tú cứ cách hai ngày lại ném vào một cái bánh màn thầu, cách vài ngày mới đổ bô, đảm bảo Bùi Hướng Tước không chết ở bên trong, trừ lần đó ra, Bùi Hướng Tước còn có non nửa năm không nhìn thấy ánh mặt trời, chẳng thò được một đầu ngón chân ra khỏi cánh cửa nhà kho.

Mãi đến khi Bùi Định không chịu nổi sự cực khổ của việc làm công, hơn nữa bụng Chu Tú cũng đã to ra rất nhiều, đi lại không thuận tiện, Bùi Hướng Tước mới được thả ra trước vài ngày, giống như một con búp bê được ăn mặc sạch sẽ, chờ Bùi Định về.

Lúc còn nhỏ bị nhốt, không có sự trao đổi giao tiếp với người bên ngoài, một đứa nhỏ có thể mắc rất nhiều căn bệnh. Mỗi người một khác, Bùi Hướng Tước khá may mắn, cậu không vì bị nhốt mà đầu óc có vấn đề, cậu chỉ không nói chuyện, cũng không hiểu được lời người khác nói thôi.

Hôm thấy lại ánh mặt trời, Bùi Hướng Tước ngẩng đầu nhìn lên không trung, rồi lấy tay che mắt mình lại, nghĩ thầm, thật may mắn.

Cậu không nghĩ mình lại có một ngày nhìn thấy ánh sáng.

Bùi Định cũng hoài nghi Chu Tú ngược đãi Bùi Hướng Tước, nếu không một đứa trẻ bình thường như vậy, sao chỉ sau nửa năm lại thành đứa ngốc không biết nói chuyện, Nhưng Chu Tú lại nói, lấy đứa trẻ trong bụng ta thề, để Bùi Định đi hỏi mọi người trong thôn xem có nghe được bà ta mắng chửi Bùi Hướng Tước nửa lời hay không, hơn nữa trên người Bùi Hướng Tước cũng không có thương tích gì, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ làm ngơ. Bùi gia nghèo, không đi khám được ở bệnh viện, chỉ cho Bùi Hướng lên trạm xá của trấn kiểm tra, nhưng bác sĩ ở đây thì làm gì biết đến bệnh tâm lý, khám bệnh khám bạ một lần, đã nói ra một căn bệnh bẩm sinh không biết tên, hiện tại phát tác rồi không thể chữa khỏi.

Không lâu sau, Chu Tú sinh ra Bùi Hướng Long, lại là con trai, Bùi Định và ông bà nội cũng quên luôn sự tồn tại của Bùi Hướng Tước, đem tất cả yêu chiều lên đứa trẻ mới sinh hoạt bát khỏe mạnh lại thông minh.

Cơ hội đi học của Bùi Hướng Tước cũng là cậu tự mình xin được, cũng do nhận được sự giúp đỡ từ một người bạn của mẹ cũng tham gia giảng dạy trong trường. Vị chị em tốt bụng đó đã năm lần bảy lượt đến nhà họ Bùi thuyết phục, thậm chí còn dọa dẫm, nói nếu không cho phép đứa trẻ học hết giáo dục phổ cập chín năm là trái pháp luật, nên Bùi Định mới bất đắc dĩ cho cậu đến trường.

Bùi Hướng Tước bị cả nhà thậm chí là cả thôn xem như thằng ngốc, cho dù thành tích học tập ở trường của cậu cũng không tệ lắm. Khi đó mỗi lần thi xong, kết quả của cậu khá tốt, lại có người cười nhạo cậu cũng chỉ như một thằng ngốc, lâu như vậy rồi mà ở trường chẳng có lấy một người bạn.

Bùi Hướng Tước vốn nói chậm, nên cậu phải tốn rất nhiều thời gian để kể hết đoạn đường trưởng thành từ trước đến nay của mình, có những chỗ cậu không muốn kể tỉ mỉ, nhưng Lục Úc lại gặng hỏi, ép cậu phải nói ra, điều này khiến cậu cảm thấy mình hình như đang lấy sự đồng cảm của Lục Úc bằng quá khứ khổ cực của mình vậy.

Nhưng quá khứ đã biến mất, giờ cậu có Lục thúc thúc, còn cần phải để ý cái gì nữa chứ? Lục thúc thúc có muốn thay cậu chịu khổ, thì cậu cũng không nỡ khiến Lục thúc thúc nhà cậu chịu khổ đâu.

Cậu nói xong, còn bày ra bộ dạng vô tâm vô phế, còn có tâm tư an ủi Lục thúc thúc rõ ràng đang khó chịu vì chuyện của mình: "Thực ra, cũng không, có gì. Mặc dù tôi không thể nói, nhưng không, không ngốc. Trước đây không có bạn, là bởi vì, họ không tốt, không muốn giao thiệp với họ. Hiện tại đã khác, có Lục..."

Cuối cùng cậu vẫn xấu hổ không nói rõ ba chữ kia ra, lại nói thêm một câu: "Hơn nữa, hiện tại tôi cảm thấy, bệnh này, cũng có điểm tốt. Bệnh của Lục thúc thúc, người khác hát không có hiệu quả, chỉ tôi hát, Lục thúc thúc mới ngủ được. Có khi là vì căn bệnh này cũng nên. Như vậy, căn bệnh này cũng không xấu lắm."

Cổ họng Lục Úc nghèn nghẹn: "Sao em có thể nghĩ như thế chứ?"

Bùi Hướng Tước không thấy rõ nét mặt của Lục Úc, chỉ cười ngây ngô: "Đã bệnh như thế rồi. Tư tưởng thoáng một chút, sẽ có lợi hơn."

Trong lòng cậu nghĩ, bởi vì gặp được Lục thúc thúc là một chuyện quá đỗi may mắn. Nếu như bởi vì căn bệnh này của cậu, khiến cậu trở thành phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho Lục thúc thúc, như vậy, bị bệnh cũng đáng giá.

Lại sắp bận bù đầu rồi TvT

Ahuhu Tiểu Tước nhà mình đáng thương quá mà TvT
Bình Luận (0)
Comment