Chiều Theo Sở Thích Của Em

Chương 57

Editor: Sapoche

Câu hỏi này của Mạnh Đan Chi vô cùng kỳ quái.

Chu Yến Kinh ngừng lại, hai người đứng đối diện nhau, anh hỏi: “Đầu tháng có mấy ngày, em muốn hỏi ngày nào?”

Mạnh Đan Chi bị anh hỏi làm ngạc nhiên, “Thế ngày ba đi.”

Đầu tháng là ngày nghỉ, cô không cần đến trường học, bắt đầu nhớ lại, bản thân mình ngày thứ ba mặc cái gì, nhưng không nhớ rõ lắm.

Hình như ở trong tiệm.

Mạnh Đan Chi trừng mắt nhìn, xong rồi, bản thân cô hình như cũng không nhớ rõ.

“Là màu xanh.” Chu Yến Kinh nói.

“Phải không?” Mạnh Đan Chi hỏi.

“Em không biết sao?” Chu Yến Kinh hỏi lại, giống như hiểu rõ cô rồi.

Mạnh Đan Chi vô cùng hợp lý: “Đương nhiên em biết rồi.”

Thật ra cô cũng không nhớ rõ đâu, nhưng trong tủ quần áo của cô quả thật màu xanh chiếm đa số, vì đấy là màu cô thích.

Nhưng sườn xám có rất nhiều, cô thật sự không nhớ rõ.

Nhưng dù sao chuyện này có chết cũng không chịu thừa nhận.

Bỗng nhiên Chu Yến Kinh lại hỏi: “Áo ngủ ngày đó của em như thế nào có muốn anh nói không?”

Mạnh Đan Chi lập tức từ chối: “Không cần đâu!”

Lời này nghe thế nào cũng thấy không tốt.

Dù sao cô cũng biết trí nhớ anh tốt, chỉ là lúc ấy muốn hỏi, bởi vì cô không muốn anh và Trần Nhã Yên tiếp xúc nhiều---

Chỉ gặp mặt một lần, chuyện này cô nhìn thế nào cũng không cảm thấy đúng được.

“Chi Chi, vấn đề khi nãy em hỏi.” Giọng Chu Yến Kinh có chút chậm, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Anh ngửi thấy có chút chua.”

Anh không nói thẳng là ghen.

“Trách là trách trí nhớ anh tốt.” Anh nói.

Mạnh Đan Chi vừa nghe đã hiểu, vừa thấy ánh mắt anh, thật giống như bị thu hút gì đó: “… Mũi của anh không tốt.”

Cô từ trong tay anh giãy ra, dẫn đầu bước lên trước.

Chu Yến Kinh bị bỏ rơi ở phía sau, ánh mắt từ từ nhìn thấy bóng dáng của cô. Tuy thời gian rất ngắn nhưng dáng vẻ đã rất khác nhau rồi.

Tim Mạnh Đan Chi đang đập điên cuồng.

Cô gửi tin nhắn cho Trần Thư Âm: [Chu Yến Kinh nói tớ ghen, cậu có thấy không?]

Trần Thư Âm: [Sinh viên đứng đầu mà, biết rõ còn cố hỏi nữa.]

Mạnh Đan Chi nghĩ, vừa nãy cô chỉ đột nhiên muốn hỏi như thế thôi.

Trần Thư Âm: [Ghen thì có là gì chứ, anh ấy là đàn ông của cậu, quang minh chính đại mà.]

Bốn chữ “Đàn ông của cậu” nghe cảm thấy rất kỳ quái.

Mạnh Đan Chi mím môi, trong lòng cô thật ra rất có cảm giác, chỉ là mỗi lần nghĩ đến thì tim lại đập nhanh hơn.

Chờ đến khi Chu Yến Kinh vào phòng, cô đang gọi video với Hứa Hạnh.

“Cậu có muốn đưa mấy cái này qua không?” Hứa Hạnh vô cùng kích động, giống như muốn dọn sạch cửa hàng qua đấy: “Rất nhiều đấy.”

Mạnh Đan Chi hỏi: “Cậu có thể mang theo hết được sao?”

Hứa Hạnh: “Không sao cả, tớ gửi vận chuyển, chắc là được đấy.”

Thật sự không được, cô ấy gửi qua bưu điện trở về, chỉ là thời gian có thể trễ.

Hứa Hạnh đang muốn hỏi đồ thêu, bỗng nhiên thấy đôi chân dài xuất hiện trong màn ảnh, la lên một tiếng: “A---”

Mạnh Đan Chi dọa nhảy dựng: “Làm sao thế?”

“Vừa nãy là đàn anh Chu sao?!” Hứa Hạnh phấn khích: “Đàn anh Chu đang làm ở đấy à, anh ấy đang ở phía sau cậu đấy, a a a.”

“Không phải anh ấy.” Mạnh Đan Chi nói hưu nói vượn.

“?”

Nếu đây là nói chuyện bằng tin nhắn, Hứa Hạnh đã gửi thẳng đến cho cô một dấu chấm hỏi.

Cô còn chưa nói gì, trong màn hình, sát bên mặt của Mạnh Đan Chi đã xuất hiện một sườn mặt vô cùng tuấn tú, “Đàn em Hứa.”

Dán sát vào lỗ tai Mạnh Đan Chi.

Hứa Hạnh: “Chu, chào đàn anh Chu.”

Chu Yến Kinh dịu dàng nói: “Làm phiền đàn em mang đồ đến đây rồi.”

Hứa Hạnh: “Không không không phiền đâu, em là nhân viên, nên làm nên làm.”

Đàn anh Chu quả nhiên vẫn là người trong trí nhớ của cô, coi đàn anh Chu sáng như sao trời.

Mọi chuyện trước kia đều là hiểu lầm thôi.

Mạnh Đan Chi chợt nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, nghe giọng nói mê hoặc của Chu Yến Kinh, đưa tay đẩy mặt anh ra, dáng vẻ lịch sự, lễ phép, đều là giả vờ cả.

“Mau đi ra.” Cô nhìn anh.

“Có cái gì anh không thể nghe được không?” Chu Yến Kinh hỏi.

Hứa Hạnh thính tai: “Không có! Đều có thể!”

Mạnh Đan Chi: “…”

Chu Yến Kinh nở nụ cười, giọng nói không cao không thấp, vẻ mặt nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Mạnh Đan Chi liếc mắt nhìn về cuộc gọi video kia: “Hứa Hạnh.”

Hứa Hạnh nhẹ nhàng chớp mắt, “Bà chủ, chúng ta tiếp tục đi.”

“Cậu là nhân viên của ai?”

“Của cậu.”

Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Vậy cậu còn làm phản.”

Trước kia ở Bắc Kinh, còn nói với cô đàn anh Chu này nọ kia, vừa nhìn thấy người đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.

Hứa Hạnh: “Nào có đâu, tớ rõ ràng đang rất trung thành với cậu mà!”

Chờ sau khi kết thúc cuộc gọi, xóa bỏ đoạn trò chuyện trước đó, cô ấy nhanh chóng bổ sung: “Bà chủ, đàn anh Chu vừa dịu dàng, vừa lễ phép, cậu gả cho người ta đi.”

Mạnh Đan Chi: “?”

-

Sau đó, Hứa Hạnh không nói gì nữa, giả vờ mình bề bộn nhiều việc, mãi đến trước khi máy bay cất cánh mới gửi một tin nhắn đến.

Hứa Hạnh: [Bà chủ, nói gì thì nói, trường học chúng ta nhận tin tức thật là nhanh quá đi.]

Hứa Hạnh: [#Topic.]

Mạnh Đan Chi mở ra, phía trên là diễn đàn trường học.

Sau khi không có tiết, cô đã không đến trường nữa rồi, về chuyện trên diễn đàn, cơ bản cũng không xem, nhưng Hứa Hạnh thì khác.

Mạnh Đan Chi không trở về trường, chuyện về cô ở trường học cũng dần dần giảm bớt.

- -[Đây là đàn chị Mạnh của chúng ta sao?]

Lâu không thấy nội dung mới, mấy đàn em đều cảm thấy rất hứng thú, lập tức nhấn vào, phát hiện là danh sách công bố người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể.

[Chắc trùng tên, trùng họ nhỉ?]

[Chắc là đúng thế! Tên là Mạnh Đan Chi, lại thêu được, còn có người nào khéo thế chứ, chắc chắn là trường học của chúng ta!]

[Là cô ấy đấy, năm sinh cũng khớp luôn kìa.]

[Trời ạ, đàn chị Mạnh thật lợi hại!]

[Hu hu hu, đàn chị Mạnh chẳng có chút tiếng động làm chuyện lớn như thế.]

[Đẳng cấp đấy, các cậu cũng chưa nhìn thấy qua video của chị ấy sao? Rất hot nha.]

[??? Cái gì??]

Mạnh Đan Chi phát hiện phía dưới có người dán link video của cô vào.

Quả nhiên vẫn là thân phận của nhà nước hữu dụng nhất, cô cũng tạo tài khoản, hỏi khách chứng cứ thích hợp, biết được cần phải xét duyệt.

Cũng may mọi chuyện đơn giản, cô chỉ cần nộp hồ sơ là có thể.

Mạnh Đan Chi thoát ra, lại ngồi về giường, tự hỏi một lúc lâu rồi bắt đầu gọi điện thoại về nhà, là mẹ Lý nhận.

“Hôm nay Chi Chi trở về nhà sao?” Mẹ Lý hỏi.

“Không có ạ, con đang ở Ninh Thành.” Mạnh Đan Chi hỏi: “Anh trai và ông nội ở nhà sao ạ?”

“Chỉ có ông cụ thôi.”

“Thế thì điện thoại ---” Mạnh Đan Chi vừa mới nói có một nửa, nghĩ đến gì đấy, thì thức thời sửa miệng: “Mẹ Lý, mẹ ở nhà của con có phải rất lâu rồi không?”

“Từ lúc con còn chưa sinh ra đấy!” Mẹ Lý vui vẻ hớn hở, “Con là do một tay mẹ chăm sóc đấy, nhà con chỉ có hai người đàn ông làm sao chăm một đứa nhỏ được, anh con trước đây vẫn ở đây.”

Mạnh Đan Chi hỏi: “Lúc ba con kết hôn mẹ ở đâu thế?”

Mẹ Lý không ngờ cô hỏi chuyện này, tươi cười trên mặt cũng mất đi: “Khi đó mẹ còn chưa đến, sao hỏi chuyện này?”

Bởi vì ba qua đời rất sớm, cho nên nhà họ Mạnh rất ít nói về chuyện đau lòng này. Về phần Tô Văn Tâm, sau đó cơ bản đều là chuyện cấm kỵ.

Mạnh Đan Chi mím môi hỏi: “Vậy mẹ có thấy qua đồ cưới của mẹ con hay không ạ?”

Trong lòng mẹ Lý run lên, vấn đề này hỏi rất kỳ quái, nhưng cô là con gái của Tô Văn Tâm cũng có quyền biết.

“Ông nội lớn tuổi rồi, con không muốn hỏi ông.”

Mẹ Lý thở dài: “Đồ cưới… khi mà bà ấy và ba con kết hôn mẹ vẫn chưa thấy qua, nhưng khi bà ấy mang đi, mẹ đã thấy rồi.”

Con dâu tái hôn, nhà họ Mạnh cũng không thể nào giữ đồ cưới lại được.

Tuy không biết vì sao Mạnh Đan Chi lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng bà đoán… có thể đã xảy ra chuyện gì rồi.

Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi cũng dần bình tĩnh lại.

Cô hỏi: “Bên trong có thêu đúng không ạ? Liên quan đến rồng phượng.”

Mẹ Lý: “Có, mấy bộ lớn, đều để phía sau phòng khách, nhưng mà bây giờ đã không còn lưu hành nữa rồi.”

Trên tường nhà họ Mạnh rất nhiều chữ thư pháp.

Mạnh Đan Chi: “Được, con biết rồi ạ.”

Cô nhanh chóng cúp máy.

Mẹ Ly càng nghĩ, thì thấy không nên nói với giáo sư Mạnh, mà là khi Mạnh Chiếu Thanh về giữ lấy anh nói: “Hôm nay Chi Chi hỏi đồ cưới của người kia đấy.”

Mạnh Chiếu Thanh nhíu mi: “Đồ cưới?”

Mẹ Lý lo lắng: “Không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ con bé đang ở Ninh Thành đấy, con có cần phải nói bên kia…”

Mạnh Chiếu Thanh suy tư: “Con biết rồi, mẹ Lý mẹ cùng đừng lo, chuyện này đứng nói với ông nội, thân thể ông bây giờ không tốt.”

Chi Chi hỏi cái này làm gì?

Chẳng lẽ có quan hệ với ngày giỗ của ba?

-

Buổi tối, Hứa Hạnh mang theo đống lớn đống nhỏ đến Ninh Thành.

Chu Yến Kinh không có xe ở đây, vì thế phải làm phiền Lục Dương đến đón người, Lục Dương hay nói giỡn là có đưa tiền phụ lái không, Chu Yến Kinh nói đưa gấp đôi.

Hơn nữa còn đưa tiền ngay tại chỗ.

Rõ ràng như thế? Lục Dương vui vẻ đón nhận khoản thu thêm, đợi sau khi đến sân bay, anh ấy mới phát hiện, thì ra không chỉ đón người thôi.

Đây là đón một đoàn người nhỉ?

Lục Dương nhìn thấy hai thùng gửi vận chuyển lớn, còn một cái rương đăng ký, mới trợn mắt há miệng: “Cô… Một mình mang đến sao?”

Hứa Hạnh vội vàng gửi tin nhắn cho Mạnh Đan Chi: “Đúng thế.”

Cô ấy ngẩng đầu: “Anh thật sự đến đón tôi sao? Bạn học đàn anh Chu?”

Lục Dương: “Cô là muốn hỏi vấn đề gì sao?”

Hứa Hạnh lắc đầu: “Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi.”

Chỉ là cô ấy thấy tò mò, đàn anh Chu sao có thể quen được bạn học hoạt bát như thế.

“Thật ra tôi là kẻ lừa đảo, sẽ đem cô bán đi mất.” Lục Dương không nói gì.

“Thế tôi sẽ báo án.” Hứa Hạnh chớp mắt mấy cái.

Lục Dương lấy thùng để vào trong xe, may mà hôm nay anh ấy không để cái gì vào trong xe, khó trách Chu Yến Kinh trả gấp đôi, trong lòng nên sớm biết mới phải.

Không phải gấp đôi mà anh chính là nhà tư bản!

Sau khi vào trong nhà, Lục Dương lại thành công nhân chuyển hết mấy cái thùng này vào trong nhà. Hứa Hạnh kéo hành lý bay nhanh vào trong.

“Bà chủ! Bà chủ! Tớ đến rồi đây!”

Còn nhỏ nhưng giọng lớn thật đấy.

Lục Dương nhìn chú chó nhỏ ngoài đầu ngõ bị cô ấy dọa sợ chạy mất.

Mạnh Đan Chi đang nói chuyện với Mạnh Chiếu Thanh: “Em gặp chút chuyện ở Ninh Thành… Anh yên tâm em sẽ giải quyết tốt.”

Mạnh Chiếu Thanh hỏi: “Có chuyện gì không thể nói cho anh biết sao?”

Mạnh Đan Chi do dự một chút, “Chuyện này có liên quan đến nhà họ Trần, có liên quan đến bà ngoại, em hoài nghi Trần Nhã Yên bán đồ cưới.”

Trước mắt không có chứng cứ, mọi thứ đều là nghi ngờ.

Mạnh Chiếu Thanh hoảng sợ: “Em nói thật à?”

“Thật ạ.” Mạnh Đan Chi nhẹ giọng kể hết mấy chuyện xảy ra gần đây cho anh biết: “Anh nói xem, còn có khả năng thứ hai sao?”

“Anh đi hỏi bà ấy.” Mạnh Chiếu Thanh tức giận đến mức giọng nói cũng lạnh đi.

Anh ấy có đoán qua vài chuyện nhưng cũng chưa từng nghĩ đến loại chuyện thế này.

Bán đồ cưới ---

Nhà họ Trần không có tiền sao? Hay là cô ta không có tiền? Con gái kế đối với đồ cưới của bà ấy động tay động chân, bà ấy không biết sao? Thật là ngu ngốc.

“Chờ em trở về.” Mạnh Đan Chi vội vàng nói: “Em muốn thay bà ngoại hỏi bà ấy, đến lúc đó anh lại theo giúp em.”

Mạnh Chiếu Thanh tỉnh táo lại: “Được, vậy khi nào thì em trở về?”

Mạnh Đan Chi tính toán một chút: “Hai ngày nay em phải nhận phỏng vấn, có thể ngày mốt mới về.”

Mạnh Chiếu Thanh ừm một tiếng.

Trong di động truyền đến tiếng hô to của một cô gái, anh ấy nói: “Được rồi, em có việc thì làm đi, trong lòng anh biết rõ.”

Hứa Hạnh dừng lại trước cửa.

“Đàn anh Chu.”

Chu Yến Kinh nhìn sang phía sau cô ấy, “Lục Dương đâu?”

Lúc này Hứa Hạnh mới nhớ đến còn người phía sau: “Ở phía sau…”

Bản thân có phải đã bỏ hết đồ lại đấy rồi hay không?

Cô vội vàng bỏ lại rương hành lý, chạy ra ngoài.

“Không cần đi.” Chu Yến Kinh gọi cô ấy lại, “Em vào bên trong đi.”

Anh một mình ra ngoài, đúng lúc thấy Lục Dương vào cửa, nhìn anh, “Cũng phải để tớ nhận phí, bằng không chẳng phải rất mệt à.”

Chu Yến Kinh buồn cười.

Phòng trong nhà cũ rất nhiều, Hứa Hạnh cũng ở đây, vốn dĩ cô ấy còn muốn hỏi chuyện trình báo, nhưng lại sợ quấy rầy thế giới hai người.

Thật là phiền não ngọt ngào mà.

-

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Yến Kinh đã trở về Bắc Kinh.

Sáng sớm khi Mạnh Đan Chi tỉnh lại đã chẳng thấy anh đâu rồi, trong WeChat cũng có lưu lại tin nhắn của anh, anh nói hai ngày sắp tới có chút bận.

Mặt cô phồng lên, dù sao cũng là giám đốc mà, ở đây với cô hai ngày đã là tốt lắm rồi.

Hứa Hạnh dậy trễ, thấy cô đang ngồi cạnh bàn ăn: “Đàn anh Chu đâu?”

“Công tác.” Mạnh Đan Chi hỏi: “Không ăn sao?”

“Ăn.”

Vừa lúc hai người ăn xong, thu dọn đồ này nọ thật tốt, thì phóng viên “Báo Ninh Thành” cũng đến.

Hà Cát Lộ có khuôn mặt tươi cười bẩm sinh, vô cùng thu hút người khác: “Cô Mạnh, sau khi tôi trở về thì phát hiện cô đang là sinh viên đại học B sao?”

“Đúng.” Mạnh Đan Chi gật đầu.

“Đáng tiếc, đại học B không ở Ninh Thành, nếu không chúng ta còn có thể chụp cuộc sống vườn trường nữa.” Hà Cát Lộ giới thiệu: “Đây là kịch bản ghi hình ngày hôm nay.”

Mạnh Đan Chi xem xong, cũng thấy bình thường.

Nhà cũ này rất thích hợp để quay phim, mỗi một góc đều là phong cảnh, cùng kết hợp với nghề thêu này càng làm tăng thêm sức mạnh.

Khi điều chỉnh thử màn hình, Hà Cát Lộ nhìn cô gái trong màn hình, lại kinh ngạc kêu lên.

Hôm nay Mạnh Đan Chi chỉ mặc một bộ sườn xám có tông màu vàng nhạt, có thêu những bông hoa oải hương màu tím nhạt, tấm vải mềm rũ xuống chân, tạo ra một đường cong vô cùng duyên dáng.

Bình thường câu trả lời khi phỏng vấn đều đã được thông qua từ trước, dù sao cũng là tin tức sẽ xuất hiện trên tin tức của chính phủ.

Cho nên phỏng vấn vô cùng thuận lợi.

Giọng Mạnh Đan Chi nhỏ nhẹ, cũng giống hệt với người cô, Hà Cát Lộ quả thật vô cùng vừa lòng, lần đầu tiên đã phỏng vấn thuận lợi như thế này.

Mãi đến khi kết thúc, vấn đề mới hết.

Mạnh Đan Chi cong mắt nhìn: “Tốt lắm sao?”

Hà Cát Lộ ngạc nhiên.

Sau mấy giây, mặt cô ấy cũng đỏ ửng lên, hoàn hồn nói: “Tốt lắm.”

Sau khi kết thúc ghi hình, Hà Cát Lộ thầm mắng chửi mình, cũng không phải chưa từng thấy qua người đẹp, chỉ là còn thêm vế sau là thật sự chưa từng thấy qua tiên nữ dịu dàng.

Từng cử động tay chân đều giống hệt một cô tiểu thư khuê các.

Cô ấy lại nhớ đến người đàn ông mình nhìn thấy ngày hôm đó, khiến cô ấy nhớ đến một đoạn phim điện ảnh ngắn.

Hà Cát Lộ lấy lại tinh thần: “Chắc phải qua một đoạn thời gian nữa mới được công chiếu, nhưng trước đó tôi sẽ nói với cô trước.”

Mạnh Đan Chi: “Tôi biết rồi.”

Chắc là khi đó, chứng thực tài khoản của cô cũng đã xong rồi.

Hà Cát Lộ lưu luyến mà rời đi cùng những người khác.

Lúc này Hứa Hạnh mới đi đến đây: “Bà chủ, khi nãy lúc gần đi cô ấy còn lén quay đầu lại liếc nhìn cậu một cái đấy, hừ, bị tớ phát hiện rồi.”

Mạnh Đan Chi buồn cười: “Cậu hừ cái gì.”

Hứa Hạnh: “Không biết, chỉ là muốn hừ.”

Mạnh Đan Chi không hiểu sao lại nhớ đến cô cũng thỉnh thoảng hừ với Chu Yến Kinh, có đôi khi cũng không biết vì sao, dù sao cũng là muốn thế thôi.

Tại sao lại nhớ đến anh rồi.

-

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Mạnh Đan Chi lấy theo đồ trở về Bắc Kinh.

Cái hộp lớn trong nhà kho đã được Chu Yến Kinh mang đi lúc anh rời đi rồi, cho nên nó chiếm lấy bàn trà trong căn hộ.

Phòng khách bình thường họ cũng không cần.

Về chuyện cái chìa khóa, trong lúc này bỗng nhiên Mạnh Đan Chi không nhớ được, cô suy nghĩ, nếu không hay là tìm một cây búa mà phá khóa cũng được, nhưng lại có chút tiếc.

Vào đêm đầu tiên cô đến căn hộ, Chu Yến Kinh đã không trở về đúng giờ.

Anh cơ bản không có tăng ca, đúng giờ thì tan làm.

Mạnh Đan Chi đang muốn cùng anh đến nhà họ Trần để tra hỏi, kết quả đợi một hồi lâu, ngay cả dáng người cũng không thấy được.

Cô không ở đây, nên anh cả đêm cũng chẳng về luôn sao?

Đêm nay Tô Khản mời khác, Chu Yến Kinh và mấy người bạn đã lâu chưa gặp cùng nhau liên hoan, nhưng lại bị tiếng điện thoại cắt ngang.

“Chu Yến Kinh, sao anh lại không ở nhà?”

Tô Khả liếc mắt nhìn sang: “Nhìn đi nhìn đi, người có vợ nha, xem ra về sau không thể kêu ra được rồi.”

Người trong ghế lô lập tức ồn ào hẳn lên.

Mạnh Đan Chi nghe được giọng, lỗ tai cũng nóng lên, rất nhiều người, cô cũng biết mình gọi điện lúc này không thích hợp.

Chu Yến Kinh không để ý bọn họ: “Ở bên ngoài, cùng với bọn Tô Khản. Đã trở về rồi sao?”

Giọng anh trầm thấp, vô cùng dễ nghe.

Mạnh Đan Chi “dạ” một tiếng.

Chu Yến Kinh: “Có muốn đến đây không?”

Anh lại nói: “Không có con gái.

Mạnh Đan Chi trả lời: “Em không hỏi anh cái này.”

Tuy nói như thế, nhưng khóe môi cô vẫn vô thức mà cong lên: “Không đi, tự anh chơi đi.”

“Em ngủ trước đi, không cần chờ anh.” Chu Yến Kinh nói: “Anh có thể sẽ về trễ, nếu em sợ ở một mình ---”

Trong lòng Mạnh Đan Chi như có bông tuyết lướt nhẹ sang.

Nhưng miệng cô vẫn cứng: “Anh mới sợ đấy, ai chờ anh!”

Cúp điện thoại, Chu Yến Kinh ngẩng đầu, chống lại vài cặp mắt bát quái đang nhìn mình.

Tô Khản cách gần nhất, vừa rồi chỉ nghe được một câu cuối cùng, lúc này nói như vẹt cho mọi người nghe: “Ai chờ anh!”

Mọi người cùng cười.

Vẻ mặt Chu Yến Kinh tự nhiên buông di động xuống, mỉm cười: “Hâm mộ sao?”

Tô Khản:?

Trước kia cậu không như thế này, bắt đầu từ khi nào lại cợt nhả thế này?

Anh ấy không nói gì: “Nên để em gái nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nói không chừng ngày mai cậu độc thân luôn đấy.”

Chu Yến Kinh liếc nhìn anh ấy, “Có ghen tị cũng vô dụng thôi.”
Bình Luận (0)
Comment