Chiến Thần Tu La

Chương 1813

Chương 1813

Laura hiểu ra, gật đầu, đáp: “Cho nên, tạo ra hậu quả bao nhiêu không quan trọng, chúng ta chỉ cần tạo ra vết nứt, để lại sẹo giữa Giang Nghĩa và giới y học là được. Chỉ cần có vết sẹo, sau này họ tuyệt đối không thể đoàn kết như vậy nữa.”

Lão gia Rết mỉm cười: “Thông minh!”

“Vậy con biết nên làm gì rồi, ba nuôi, đợi tin tốt của con.”

“Ừ, đi đi.”

Laura lập tức quay người rời đi.

Lão gia Rết ngôi dựa vào sô pha, tự nói một mình: “Giang Nghĩa, cho dù cậu rất lợi hại, muốn đấu với cậu không thể lơ là chút nào. Nhưng con người không phải thánh nhân, không thể không mắc sai lầm. Ta không tin toàn thân cậu là gang là thép, không có kế hỡ nào!”

“Lần này, ta phải xem thử cậu làm sao tiếp chiêu của ta.”

Lỗ nhỏ đắm thuyền.

Một khi sinh ra kẽ hở, sau này có thể không ngừng xé nó ra, càng ngày càng lớn.

“Giang Nghĩa, ngày tận thế của cậu, đến rồi!”

Lão gia Rết lại lôi tấm hình của Weiss ra, không ngừng vuốt ve, nhớ đứa con mà ông ta yêu thương nhất.

Cho dù Giang Nghĩa lợi hại ra sao, chỉ cần trả được thù cho Weiss, lão gia Rết nhất định dốc hết sức mình.

“Con à, cho ba chút thời gian, ba rất nhanh sẽ xử đẹp tên Giang Nghĩa, để con có thể yên lòng nơi chín suối.”

Bầu trời u ám, không lâu sau, từng giọt mưa rơi rả rích.

Mạc Nguyên vội vàng chạy vào trong một quán café, tìm chỗ trống ngồi xuống, gọi một tách cà phê và vài món ăn.

“Ha, nói mưa là mưa liền sao?”

Anh ta cẩn thận xem xấp hồ sơ, không bị mưa làm ướt.

“Hết hồn, nếu như hồ sơ quyên góp bị ướt, thật không biết ăn nói sao với sư phụ.”

Mạc Nguyên vừa uống cà phê vừa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cũng không biết mưa đến khi nào mới hết?”

Anh ta đang suy nghĩ xem có nên đi taxi đến biệt thự của Giang Nghĩa không, thì đột nhiên có một cô gái mặc váy ngắn hai dây từ ngoài cửa chạy vào, cô ta lấy cặp che đầu, quần áo ướt đâm.

Trông dáng vẻ có lẽ là sinh viên đại học.

Cô gái nhìn một lượt, đa số chỗ đều có người ngồi, chỉ có vị trí đối diện Mạc Nguyên là vân còn trống, thế là cô ta đi qua đó, vén tóc lên, mỉm cười hỏi: “Xin lõi, tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Giọng nói trong trẻo, lúc cô ta vén tóc lên tỏa ra mùi hương của thiếu nữ, cùng với nụ cười mê hoặc ngay lập tức đã khiến Mạc Nguyên bị hớp hồn.

Phải biết là Mạc Nguyên lớn như vậy chưa từng hẹn hò, bình thường trong tiệm thuốc không thể nhìn thấy nữ sinh viên đại học tuổi xuân phơi phới nào.

Trái tim của anh ta đập thình thịch liên hồi.

“Được, được chứ.” Mạc Nguyên nói chuyện cũng trở nên ấp úng, thẳng nam 100% có lẽ chính là nói đến anh ta.

Cô gái ngồi xuống, chỉnh lại quần áo.

Động tác đó, mùi hương đó, đã khiến trái tim Mạc Nguyên đập loạn xạ, mất hết hồn vía, cúi đầu không dám nhìn, nhưng trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang bò, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn trộm.

Bình Luận (0)
Comment