Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1302


Là người trải qua những tháng ngày được bôi dưỡng, khiển cho người ta kinh ngạc không thôi.

“Được, Thần, con đi về phương Nam đi.

Mấy năm nay con vẫn luôn ở thủ đô rồi, nơi này cũng hạn chế việc con phát triển.

Con xông pha ra ngoài xã hội một lần đi!”
Diệp Minh Thiên nói.

.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Do thân phận của Diệp Minh Thiên rất cao quý, không chỉ ở thủ đô, dù là nơi nào cũng có cả nghìn người bảo hộ.

Đây chính là bảo bối của nhà họ Diệp.


Bọn họ không dám để Diệp Minh Thiên ra ngoài, sợ ông ta gặp nguy hiểm.

Long Thanh Tình gật đầu: “Cũng phải, để cho Thần xông pha bên ngoài một lần! Để cho đám ếch ngôi đáy giếng kia biết thế nào mới là thiên tài”
Ngay sau đó, bà ta lại nói: “Nhưng mà, Thần nhất định phải được đảm bảo vệ toàn!”
“Phải, trên cơ bản, tôi sẽ phái mười cao thủ bảo hộ con! Cam đoan con trai chúng ta sẽ không bị sao cải Diệp Minh Thiên nói.

Long Thanh Tình nghe vậy mới yêu tâm: “Để tôi nhò ba đưa đến một đám cao thủ của nhà họ Long cho Thân tùy ý dùng.”
Diệp Thần cười: “Ba, mẹ, hai người không tin vào năng lực của con sao? Chỉ cân mình con thôi, phương Nam cũng không ngóc đầu lên được! Hai người không cần phái người bảo vệ con mà!”
“Thực lực của con thì người làm ba mẹ như chúng ta sao có thể không biết? Tuyệt đối là người trẻ tuổi mạnh nhất! Nhưng thân phận của con đặc thù, là người xuất thân từ hai gia tộc đứng đầu, con tuyệt đối phải được an toàn! Một chút bất trắc cũng không được!”
Diệp Minh Thiên nói.

“Ba, con biết! Hai người cứ chờ tin tốt đi!”
“Diệp Quân Lâm rất nhanh sẽ tổ chức hôn lễ, vào lúc đó con sẽ cho tên đó một phân lễ mừng lón”
“Được, chúng ta chờ con giải quyết chuyện này! Con phải làm cho Diệp Quân Lâm kia hiểu rằng cả đời này nó không có tư cách cười nhạo nhà họ Diệp chúng ta dù chỉ một chút! Không thể bước vào cống nhà họ Diệp!”

Diệp Minh Thiên cười to nói.

“Mẹ, sao đại tổng quản lại thế này?”
Nhìn đại tổng quản bên cạnh, Diệp Thần tò mò hỏi.

Long Thanh Tình nói hết mọi chuyện cho hắn ta nghe.

Nghe xong, sắc mặt Diệp Thần trâm xuống, tiêu sái bước đến trước mặt Diệp Nguyên.

“Răng rắc!”
Một cước dấm nát cánh tay cụt.

Ngay tức khắc, máu tươi chảy ra.

_ Diệp Nguyên kêu thảm thiết.

Mặt lão trắng bệch nhìn Diệp Thần.

Đây là người còn tàn nhẫn hơn cả Diệp Minh Thiện!.

Bình Luận (0)
Comment