Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1108


“Đằng nào cũng không ngăn được, sao phải thế chứ?”
Diệp Quân Lâm lắc đầu.

“Nếu mày muốn giết con trai tao, trước tiên phải bước qua xác của chúng tao!”
Đến lúc thực sự không thể ngăn cản được nữa, Đàm Hành Ba đã dùng thân mình để cản bước của Diệp Quân Lâm.

“Cậu Diệp, không biết con trai tôi đã nói cái gì, tôi thay nó xin lỗi cậu, chỉ xin cậu tha mạng cho nói”
Đàm Hành Ba cũng nhìn ra Diệp Quân Lâm là người không tầm thường.

Con trai của Chí Oánh chắc hẳn là người vô cùng nổi bật.

Bọn họ chắc chản không thể đấu lại được anh, bọn họ chỉ mong Thẩm Trương Sinh được sống.

Nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì sẽ giải quyết một cách hòa bình, dù có phải cúi đầu.

Nếu không thể giải quyết một cách hòa bình, vậy thì cố gắng tranh thủ cho Thẩm Trường Sinh càng nhiều thời gian càng tốt, cố gắng đến Khách sạn Hòa Bình trước khi Diệp Quân Lâm tìm thấy anh ta.


“Muốn kéo dài thời gian sao? Vô ich thôi, cho dù hắn ta chạy đi đâu, tôi đều có thể bắt được!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

“Nếu mày muốn giết con trai tao, trước tiên bước qua xác ba người chúng tao! Nào!!!”
Ba người Thẩm Tam Thiên muốn trì hoãn thêm cho Thẩm Trường Sinh một lúc, tiếp tục ngăn cản anh.

“Cút ra chỗ khác!”
Diệp Quân Lâm gâm lên.

Đàm Hành Ba bị đánh bay ra chỗ khác.

Diệp Quân Lâm thành công đi vào biệt thự.

Trừ phi mạnh hơn anh, nhưng không thểt Nhưng Thẩm Trường Sinh đã không còn ở đó nữa.


“Đại ca, tên nhãi này chạy mất rồi!”
Nam Phương nói.

“Đại ca, tôi đã tìm thấy một con đường bí mật.

Vừa rồi Thẩm Trường Sinh chắc chắn đã trốn thoát qua con đường bí mật.”
Tây Phương vừa chạy vừa nói.

“Phùi”
Ba người Thẩm Tam Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Tề Trung Lâm cười nói: “Đừng tìm nữa! Lần này cho dù mấy người có tìm được cũng không thể làm gì được đâu!”
Từ Tấn cũng cười nói: “Đúng vậy, nghe tôi nói một câu, mau từ bỏ đi! Nếu tìm được cậu cũng không có cách nào đâu.”
Thẩm Tam Thiên gật đầu đồng ý.

Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Ồ? Tại sao?”
“Bởi vì Trường Sinh đã đi tới một nơi bí ẩn, cậu không thể nào tìm được đâu!”
Tề Trung Lâm mỉm cười.

“Đó là Khách sạn Hòa bình nhỉ!”.

Bình Luận (0)
Comment