Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1103


“ÄmP”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Thẩm Trường Sinh sọ hãi ngã xuống đất.

“Hắn ta đang đến… Hắn ta đang đến..


Thẩm Trường Sinh rùng mình.

Diệp Quân Lâm như một ác quỷ, để lại trong anh ta nỗi sọ hãi không thể xóa nhòa.

Nhìn thấy con trai mình sợ hãi như vậy, Thẩm Tam Thiên rất tức giận.

“Đi thôi, ba phải xem xem kẻ khốn nạn này có năng lực như thế nào?”
Từ Tấn và Tề Trung Lâm cũng theo sau.

.


Ngôn Tình Hay
“Baa, chú, mọi người nhất định phải giết hắn, nếu không hắn sẽ giết con.”
Thẩm Trường Sinh nói gần như khóc.

Trong sơn trang Thanh Long, ba con át chủ bài của Đàm Hành Ba cùng nhau bước ra, rồi đứng trước mặt, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Lâm đã xông vào cửa.

“Dừng lại!!!”
“Kẻ nào tiến thêm một bước nữa, giết không thương tiếc!!!”
Những cao thủ này đều đằng đẳng sát khí, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Lâm.

“Tôi cứ thích đi về trước, xem các ông làm được gì?”
Diệp Quân Lâm khóe miệng mỉm cười, đi từng bước về phía trước.

Đám cao thủ của Đàm Hành Ba lùi lại, cảnh giác nhìn bọn họ.

“Mục đích của tôi đến đây rất đơn giản – giết Thẩm Trường Sinh! Không liên quan gì đến những người khác, tránh ral”

Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Hừm, dám động vào cậu Thẩm, đã hỏi qua chúng tôi chưa?”
Đám đông từ khắp nơi vây quanh Diệp Quân Lâm.

“Lớn gan lắm! Dám gây chuyện trên lãnh thổ của Đàm Hành Ba của chúng taI”
Rầm một tiếng, ba người Thẩm Tam Thiên nhanh chóng đi đến.

Ba người họ đều có mái tóc hoa râm, nhưng bọn họ có một khí chất mạnh mẽ và một đôi mắt sắc lạnh thấu lòng người.

Đặc biệt là Thẩm Tam Thiên đứng đầu có phong thái vô cùng độc đoán!
Sau khi Thẩm Tam Thiên nhìn xung quanh, ông ta hỏi: “Mày là Diệp Quân Lâm?”
“Ừm, đúng vậy.

Tôi là Diệp Quân Lâm, đặc biệt đến đây để giết con trai Thẩm Trường Sinh của ông!”
Diệp Quân Lâm nở một nụ cười trên môi.

Nhưng câu này của anh vô cùng độc đoán!
Thậm chí có thể gọi là vô cùng khoa trương!
Dám đứng trước mặt Đàm Hành Ba, nói giết chết con trai của ông ta, anh dũng cảm đến mức nào chứ?
Diệp Quân Lâm khiến cả Đàm Hành Ba choáng váng..

Bình Luận (0)
Comment