Chiến Thần Ở Rể

Chương 2804

Chương 2804:

“Chỉ cần Phùng Chí Viễn bị giam lại thì dù tạm thời chúng tôi không tìm được người mà cậu muốn tìm cũng không sao, trong một tháng, chúng tôi nhất định có thể tìm ra được”.

Dương Thanh gật đầu: “Được, cứ quyết định vậy đi, hi vọng đến khi đó ông có thể tuân thủ lời hứa của mình!”

Phùng Chí Ngạo cam đoan: “Yên tâm!”

Nói xong, ông ta đứng lên: “Còn một tiếng nữa là tới đại lễ sắc phong của Mã Siêu rồi, cậu hãy chuẩn bị một chút để tới Hoàng tộc họ Phùng đi!”

“Được!”

Dương Thanh tiễn Phùng Chí Ngạo và Phùng Giai Di ra cửa.

Trên đường về, Phùng Giai Di hỏi: “Bố này, bố có cho rằng Dương Thanh sẽ tin lời bố nói không?”

Phùng Chí Ngạo cười nhẹ một tiếng: “Hiện giờ, trừ bố ra, cậu ta không còn lựa chọn nào khác nữa!”

Phùng Giai Di bỗng hỏi: “Nhưng chuyện bố vừa nói, Phùng Chí Viễn còn có rất nhiều con rơi, là thật ạ?”

Phùng Chí Ngạo gật đầu: “Những năm gần đây, bố vẫn luôn điều tra Phùng Chí Viễn, năm bố vừa kết hôn, cậu ta đã có đến mười mấy tình nhân, đúng là bố đã nghi chuyện con cậu ta mất tích năm ấy chỉ là một vở kịch do cậu ta bày ra, hơn nữa, đứa trẻ năm đó chào đời ở Hoàng tộc họ Phùng là một bé gái”.

“Nếu là con trai, Phùng Chí Viễn sao dám đưa đứa con vừa mới chào đời đã có quyền thừa kế này ra ngoài?”

Phùng Giai Di nhíu mày, ngập ngừng nói: “Bố à, con cứ có cảm giác chuyện này có điểm nào đó là lạ, nhưng lại không nghĩ ra có chỗ nào bất thường”.

Phùng Chí Ngạo cười cười: “Không cần suy nghĩ lung tung, qua hôm nay, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn thôi”.

Tám rưỡi sáng, Dương Thanh tới Hoàng tộc họ Phùng, hôm nay Hoàng tộc họ Phùng không hạn chế người vào Hoàng phủ, bất cứ ai muốn tới tham quan đều được.

Trong Hoàng phủ họ Phùng rộng thênh thang, người tới dự lễ nườm nượp khắp chốn.

Dương Thanh vừa mới đi vào Hoàng phủ họ Phùng, có một gã người hầu đi tới, cung kính thưa: “Kính chào cậu Thanh, ông chủ tôi cho mời ạ!”

Dương Thanh được người của Hoàng tộc dẫn đường, nhanh chóng tới trong một căn biệt thự biệt lập.

Một người đàn ông trung niên mặc vest đang đứng trước cửa sổ sát đất, nghe tiếng bước chân mới xoay người lại, mỉm cười nhìn về phía Dương Thanh.

“Chú Viễn!”

Dương Thanh nhìn thấy đối phương thì chào một tiếng.

Tất nhiên người này chính là bố của Mã Siêu, Phùng Chí Viễn.

Phùng Chí Viễn khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào ghế sô pha bên cạnh ra hiệu cho Dương Thanh ngồi xuống, vừa cười vừa nói: “Tôi gọi cậu tới là có một việc muốn nhờ cậu giúp”.

Dương Thanh hỏi: “Chú Viễn cứ nói!”

Phùng Chí Viễn vừa cười vừa nói: “Lát nữa tới đại lễ sắc phong, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện lớn nên hi vọng đến lúc đó cậu có thể bảo vệ Mã Siêu giúp tôi”.

“Dạ?”

Dương Thanh nhíu mày, hơi kinh ngạc.

Tất nhiên anh biết rõ sẽ có chuyện lớn xảy ra, chỉ là nghe ý của Phùng Chí Viễn, có lẽ lát nữa chuyện lớn xảy ra sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Mã Siêu?

Nếu không, sao ông ta có thể bảo anh đi bảo vệ Mã Siêu?

Bình Luận (0)
Comment