Chiến Thần Ở Rể

Chương 383


Đây là lần đầu tiên Phùng Toàn gặp Dương Thanh, còn tưởng anh là con cháu nhà nào to gan lên tiếng, nổi giận đùng đùng.


Dương Thanh nhíu mày nói: “Tôi là con cháu nhà ai không liên quan đến ông.
Nhưng tôi có thể thay mặt Giang Hải quyết định có hợp tác với các ông hay không!”

“Thằng nhóc ngông cuồng!”

Phùng Toàn cười lạnh một tiếng.
Nhưng khi nhận ra chủ của bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải đều không lên tiếng phản bác, chỉ im lặng không nói, ông ta mới ý thức được vấn đề.


“Đừng nói là thằng nhóc này thực sự có thể quyết định thay Giang Hải chứ?”

Phùng Toàn kinh ngạc nhìn sang chủ của bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải.


“Phùng Toàn, không được vô lễ với cậu Thanh!”

Quan Chính Sơn đứng dậy, trầm giọng nói: “Tôi không biết ý của các ông chủ khác thế nào, nhưng cậu Thanh hoàn toàn có thể quyết định thay nhà họ Quan!”

“Quan Chính Sơn, ông đúng là già cả hồ đồ, khó trách lại truyền vị trí chủ gia tộc cho cháu trai”.


Phùng Toàn cười châm chọc.


“Cậu Thanh cũng có thể quyết định thay nhà họ Tô!”

Đúng lúc này, Tô Thành Vũ cũng lên tiếng.


Lần trước Dương Thanh một mình xông vào nhà họ Mạnh, Tô Thành Vũ đã bỏ lỡ một cơ hội.
Kết quả anh có thể an toàn trở ra, đến cả nhà họ Hàn cũng hết lòng ủng hộ.


Nếu lần này lại bỏ lỡ, chỉ sợ cả đời này nhà họ Tô không còn cơ hội xây dựng quan hệ với Dương Thanh.


“Cái gì? Đến cả nhà họ Tô cũng phải nghe theo cậu ta sao?”


Phùng Toàn trợn tròn mắt không dám tin.


“Cậu Thanh hoàn toàn có tư cách thay mặt Giang Hải đưa ra quyết định!”

Ngụy Thành Châu cũng thừa nhận.


Lão ta vốn muốn bắt tay với các nhà còn lại, nhà họ Quan và nhà họ Tô lại chỉ nghe lời Dương Thanh.
Nếu lão ta muốn mượn sức hai nhà này, nhất định phải nghe theo Dương Thanh.


Trang Thánh do dự một hồi rồi nói: “Tôi cũng đồng ý!”

Lần này, Phùng Toàn không còn nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt khinh thường nữa.


Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng một người trẻ tuổi có thể khiến bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải đều phải nghe theo sao có thể là kẻ tầm thường?

“Giang Hải đúng là ngày càng lạc hậu.
Một thằng nhóc chưa đầy ba mươi tuổi cũng có thể thay mặt toàn bộ Giang Hải”.


Phạm Lực Quân bật cười thành tiếng, không thèm coi Dương Thanh ra gì.


“Phạm Lực Quân, không được phép sỉ nhục cậu Thanh!”

Quan Chính Sơn đứng bật dậy, tức giận quát.


Tô Thành Vũ cũng lạnh giọng nói: “Nếu các người tới để sỉ nhục Giang Hải thì không cần hợp tác nữa đâu.
Mời về cho!”

Dương Thanh bình tĩnh ngồi tại chỗ, khinh thường nhìn Phùng Toàn và Phạm Lực Quân.


“Được rồi, yên lặng đi!”

Lúc này, Ngụy Thành Châu cũng đứng dậy nói: “Nếu chúng ta đã thống nhất ý kiến thì ai muốn cướp đoạt lợi ích của chúng ta, chúng ta đều không để yên cho họ!”

“Được, quyết định vậy đi! Tôi không có ý kiến!”

“Tôi cũng không có ý kiến!”



Các chủ gia tộc đều nhao nhao đồng ý.


Nhưng khi Phùng Toàn và Phạm Lực Quân nhìn Dương Thanh, trong mắt chỉ có sự khinh thường.


Bọn họ không tin người trẻ tuổi này có thể làm được gì vào giờ phút quan trọng.


Cùng lúc đó ở sảnh chờ của nhà họ Mạnh.


Chỉ có người nhà họ Mạnh và đám người Hoàng Chung.


“Ông chủ Mạnh chuẩn bị xong hết chưa?”

Hoàng Chung hơi không yên tâm, lên tiếng hỏi.


Mạnh Hồng Nghiệp vội vàng gật đầu đáp: “Cậu Chung cứ yên tâm, tất cả đều đã sẵn sàng.
Ai dám phản đối đều sẽ bị tấn công tập thể”.



Hoàng Chung không nói gì thêm.
Ông ta vẫn không thể yên lòng nổi, bóng dáng Dương Thanh cứ hiện ra trong đầu ông ta.


Bộ dạng phách lối của Dương Thanh ở ngoài cửa khiến ông ta có chút lo lắng.


Chuyến đi tới tỉnh Giang Bình lần này rất quan trọng với ông ta.


Nếu có thể thành công chiếm lấy tỉnh Giang Bình, vị trí chủ gia tộc của ông ta sẽ không thể lung lay.


Nhưng nếu xảy ra sai sót, đừng nói là chủ gia tộc, đến cả tư cách thừa kế cũng bị ảnh hưởng.


Dù sao nhà họ Hoàng không chỉ có một mình ông ta đến tỉnh Giang Bình làm nhiệm vụ này.


Còn một người khác cũng có địa vị tương đương ông ta cũng tới một tỉnh khác nâng đỡ con rối của nhà họ Hoàng.


Vậy nên lần này ông ta nhất định phải thành công!

Bảy rưỡi tối, hội giao lưu tổ chức ở khách sạn Trung Châu mở cửa.


Bảy tám mươi gia tộc đứng đầu của hơn hai mươi thành phố trực thuộc tỉnh Giang Bình đều có mặt.


Mỗi gia tộc đều có không ít người đến tham dự, cộng lại cũng lên tới mấy trăm người.


Trong căn phòng khổng lồ, người đông nghìn nghịt.


“Người của nhà họ Trần ở Châu Thành tới!”

“Thế lực lớn mới xuất hiện, từ khi trở thành gia tộc duy nhất đứng đầu Châu Thành, địa vị của nhà họ Trần không ngừng tăng cao, thực lực gần bằng ba nhà Hàn, Mạnh, Ninh đứng đầu tỉnh lỵ”.


“Người nhà họ Ninh của tỉnh lỵ cũng tới rồi!”

“Ninh Chính Canh, chủ gia tộc tiền nhiệm của nhà họ Ninh cũng tới!”

“Người nhà họ Hàn cũng tới rồi!”

“Kia là Mạnh Hồng Nghiệp, chủ nhà họ Mạnh!”

“Người trung niên kia là ai? Sao Mạnh Hồng Nghiệp lại đi theo sau ông ta?”


Khi các gia tộc hàng đầu này xuất hiện, tất cả mọi người đều sôi trào.


Nhất là khi trông thấy Hoàng Chung đi trước Mạnh Hồng Nghiệp, ai cũng khiếp sợ.


“Mạnh Hồng Nghiệp là chủ nhà họ Mạnh.
Đến cả ông ta cũng phải đi theo sau thì người trung niên kia là ai?”

“Người như vậy chỉ có thể tới từ Yến Đô!”

Không có nhiều người biết tới Hoàng Chung, ai cũng kinh ngạc thốt lên.


Dương Thanh cũng nhìn thấy ông ta, nhưng ánh mắt vẫn bình thản, không thèm để ông ta vào mắt.


Dường như Hoàng Chung cảm nhận được ý đó, vô thức nhìn sang đám người xung quanh.


Khi nhìn thấy Dương Thanh, ánh mắt ông ta lập tức nổi lên sát khí.


Hai người nhìn nhau một cái, Hoàng Chung liền thu lại ánh mắt ngồi ở vị trí cao nhất.


Mạnh Hồng Nghiệp là chủ nhà họ Mạnh lại chỉ có thể khiêm nhường ngồi bên trái Hoàng Chung.


Thấy họ sắp xếp chỗ ngồi như vậy, mọi người càng thêm kinh hãi.


Nhưng rất nhiều người đều đoán được thân phận của Hoàng Chung không hề đơn giản.
Chỉ có người từ Yến Đô mới có thể khiến Mạnh Hồng Nghiệp cung kính như vậy.



.

Bình Luận (0)
Comment