Chiến Thần Hắc Ám

Chương 13


“Chào mọi người, tôi là Phượng Tư Sở của xí nghiệp Cửu Châu.”
Phượng Tư Sở đi lên trên sân khấu, mỉm cười nhìn tất cả mọi người ở dưới đài, thong dong nói: “Công ty Tân Minh Tinh của Quốc Tế Lệ Tinh là triển vọng của Thẩm Minh, Cửu Châu tôi vẫn luôn muốn hợp tác cùng họ nhưng lại không có cơ hội.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, coi như là đã hoàn thành giấc mơ của Cửu Châu, ở trong này, tôi chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn chân thành nhất đối với Lệ Tinh.”
Nói xong, lập tức cúi thấp người chào Điền Vũ.
Mặt Điền Vũ tươi cười dùng tay ra hiệu mời, khiến cho Phượng Tư Sở càng có đầy đủ lòng tin hơn.

Anh ta chiếu phương án thiết kế lên trên màn hình lớn, lập tức liên tục nói về ba phương diện đóng gói thiết kế, chế tạo dây chuyền sản xuất công nghiệp và con đường thị trường, hết sức chuyên nghiệp, nghe được Điền Vũ liên tục gật đầu.
Sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên lại rất khó coi, siết chặt nắm đấm: “Mấy thứ này trước đây đều là thế mạnh của chúng ta!”
Liên Thuý Na không nói gì, chỉ quay đầu qua, lạnh lùng liếc mắt nhìn Huỳnh Nhân một chút, rõ ràng là đổ cơn giận lên trên người Huỳnh Nhân.
Cửu Châu là công ty lớn, vận hành và thao tác các hạng ngành đã có xu thế hoàn thiện, Phượng Tư Sở này là trực tiếp ngồi mát ăn bát vàng.
“Hay!”
Phượng Tư Sở thuyết trình xong, Điền Vũ đứng lên dẫn đầu vỗ tay.
Ngay cả Điền Vũ cũng vỗ tay, những xí nghiệp còn lại không thể không đi theo vỗ tay, thế là hội trường vang lên tiếng vỗ tay lác đác.
Mặc dù không nhiều, nhưng Phượng Tư Sở cũng cười đến mức không khép mồm lại được.


Mặc dù bộ trưởng Điền không thể công khai giúp đỡ mình nhưng vì mình tạo thế được có lẽ vẫn được.
Tiền này không hề phí phạm.
“Cám ơn bộ trưởng Điền, cám ơn mọi người.”
Mặt mày Phượng Tư Sở hồng hào, anh ta ra hiệu cho mọi người im lặng, ánh mắt bất chợt nhìn lướt qua thấy mẹ con Liễu Cảnh Nhiên ở bên dưới.
Mắt lập tức xoay chuyển, mỉm cười một cách quái gở: “Bộ trưởng Điền, tin chắc ngài đã từng nghe đến “án kiện 316” tiếng tăm lừng lẫy rồi đúng không?”
Xôn xao…
Lời này vừa ra, vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na cùng lúc thay đổi thật lớn, những xí nghiệp khác cũng bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt kỳ lạ tập trung vào trên người hai người.
“Tôi nhớ rõ, đó là ngành sản xuất thực phẩm dưới cờ nhà họ Liễu đồng thời bị kiện khiếu nại thì phải?”
“Sản phẩm dưới cờ nhiều cơ quan công ty nhà họ Liễu xảy ra sự cố về chất lượng, dẫn đến tám mươi người bị ngộ độc thức ăn.”
“Ngày đó đúng lúc là ngày 16 tháng 3, cho nên được gọi là án kiện 316.”
Nghe những tiếng nghị luận này, trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên một chút ý lạnh.
Bộ trưởng Điền gật nhẹ đầu, ánh mắt hơi bình thản: “Đã từng nghe nói, sao vậy?”
Phượng Tư Sở lạnh lùng cười ha ha: “Thương gia bất lương 316 cũng ở trong hàng ngũ đấu thầu, việc làm ăn lấy thành tín làm gốc, không lừa gạt người tiêu dùng là tôn chỉ, sao lại xuất hiện kiểu hành nghề suy đồi như mấy người!”
Phượng Tư Sở đột nhiên đề cao giọng, giận dữ chỉ ngón tay về phía Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên, quát lên: “Bộ trưởng Điền, loại xí nghiệp lòng dạ hiểm độc này không xứng tham gia đấu thầu lần này.


Tôi đề nghị đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
“Còn có chuyện này nữa à?” Điền Vũ nhíu mày.
Xí nghiệp trong danh sách đăng báo chính là công ty con của nhà họ Liễu, về phần công ty thực phẩm cũng đã bị đóng cửa niêm phong, ông ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức thêm vào.
Trong lúc nhất thời, mẹ con Liễu Cảnh Nhiên đã trở thành mục tiêu chỉ trỏ của hàng ngàn người.
Vẻ mặt hai người nháy mắt thay đổi thật lớn: “Không phải, chúng tôi bị hãm hại mà! Phượng Tư Sở, anh đừng có ngậm máu phun người!”
“Ngậm máu phun người à? Tôi có sao?”
Phượng Tư Sở cười lạnh: “Ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết!”
Điền Vũ trầm ngâm cả buổi, nhìn về phía mẹ con Liễu Cảnh Nhiên, ra lệnh trục khách: “Thật xin lỗi, mấy người không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, mời mấy người rời đi.”
Liễu Cảnh Nhiên ngây ra, cô ta không ngờ chuyện sẽ diễn biến thành như vậy.
Vậy mà Phượng Tư Sở lại ở trên hội đấu thầu hung hăng đâm hai người một dao.
Liên Thuý Na nhanh chóng xông tới trước mặt Điền Vũ, lên tiếng nài nỉ: “Bộ trưởng Điền, ngài người lớn rộng lượng, đừng đuổi chúng tôi đi mà, án kiện 316 là chúng tôi bị hãm hại!”
Thời gian cùng một ngày tám mươi người bị ngộ độc thức ăn, còn đồng thời bị tố cáo lên trên tòa án, nếu như nói không có người ở trong bóng tối âm thầm trợ giúp, ai cũng không tin.


Nhưng thế thì đã tính là gì?
Có đôi khi, mọi người chỉ nhìn vào kết quả.
Nếu như hai người bị Điền Vũ đuổi ra khỏi hội trường, đừng nói đấu thầu, mục đích dựa vào đấu thầu đuổi Huỳnh Nhân đi của bọn họ trước đó cũng không đạt được, có thể nói là lấy giỏ trúc múc nước công toi.
“Chuyện này không cần phải thương lượng.” Điền Vũ hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ không thể lay chuyển.
Phượng Tư Sở đạt được kế hoạch mỉm cười âm hiểm, bị anh ta làm thành như vậy, nhà họ Liễu ngay cả tư cách tranh cử cũng mất, còn vốn liếng gì để đặt chân ở Thẩm Minh nữa chứ?
Mẹ con Liễu Cảnh Nhiên bên này còn đang đau khổ cầu xin, nhưng Điền Vũ lại thờ ơ.
“Chúng tôi sẽ không hợp tác với xí nghiệp từng có tiền án.”
Vẻ mặt Điền Vũ lạnh lùng, nói: “Thức thời thì nhanh cút đi, đừng để tôi gọi bảo an.”
Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên gấp đến độ xoay quanh, nhìn Điền Vũ một chút rồi lại nhìn lên Phượng Tư Sở trên đài.

Liên Thuý Na lại đi tới trước mặt Phượng Tư Sở, khẩn cầu: “Chủ tịch Phượng, nhà họ Liễu chúng tôi đã thành ra như vậy, cậu hãy buông tha cho chúng tôi một con đường sống đi mà, chúng tôi chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn.”
Cho tới bây giờ, cuối cùng bà ta cũng rõ ràng vì sao lúc trước Phượng Tư Sở không hề sợ hãi, anh ta và Điền Vũ vốn là đồng bọn.
Liễu Cảnh Nhiên cũng không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì: “Chủ tịch Phượng, thật xin lỗi.”
“Ha ha, mấy người mà cũng có ngày hôm nay à.”
Nhìn thấy thiên kim xí nghiệp và cấp trên trước kia ăn nói khép nép cầu xin chính mình như vậy, Phượng Tư Sở cực kỳ đắc ý cười to: “Nhưng bộ trưởng Điền đã quyết định rồi, tôi cũng không còn cách nào khác, mấy người nên tự cầu nhiều phúc đi.”
“Có phải bộ trưởng Điền là người quyết định đấu thầu lần này hay không?”
Lời Phượng Tư Sở nói làm cho mẹ con Liễu Cảnh Nhiên tuyệt vọng, nhưng rất nhanh lại có một giọng nói bình tĩnh truyền tới.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, Huỳnh Nhân nhanh chân đi tới bên người mẹ con Liễu Cảnh Nhiên.

“Hả? Cậu ta là ai vậy?” Điền Vũ chưa từng gặp mặt Huỳnh Nhân, nhíu mày hỏi.
“Bộ trưởng Điền, lai lịch của anh ta rất lớn.”
Phượng Tư Sở vừa thấy rõ là Huỳnh Nhân, vui vẻ: “Cũng là người của nhà họ Liễu, con rể đưa tới cửa nhà họ Thiều năm năm trước, chẳng qua đã chạy trốn trong đêm tân hôn.”
“Ồ, thì ra cũng là người nhà họ Liễu.”
Mặt mày mẹ con Liễu Cảnh Nhiên hết sức khó coi, Điền Vũ ngược lai không có phản ứng gì: “Thế thì cùng nhau cút đi.”
“Huỳnh Nhân, chỗ này làm gì có phần cho con nói chuyện, câm miệng cho mẹ!”
Liên Thuý Na thấy đồ ăn hại này đang lửa cháy còn tới đổ thêm dầu, không thể không nổi giận.
Huỳnh Nhân lại như không hề nghe thấy, vẫn như cũ hờ hững nhìn Điền Vũ: “Bộ trưởng Điền, hình như ông chỉ là người quyết định sơ thẩm, không có tư cách quyết định xí nghiệp đi hay ở thì phải?”
Rầm!
Điền Vũ tựa như nhận lấy sỉ nhục to lớn, bất thình lình vỗ mạnh bàn một cái: “Có phải cậu cảm thấy tôi không thể làm gì được nhà họ Liễu các người hay không?”
“Bộ trưởng Điền, nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.”
Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh như cũ, tiến tới bên tai Điền Vũ, nhỏ giọng nói: “Giao dịch tiền quyền đằng sau hội đấu thầu lần này, tôi đều biết.”
Trong mắt Điền Vũ tức khắc lóe lên một chút vẻ bối rối, thẹn quá hóa giận: “Cậu nói láo, ở trong này cắn người lung tung, bảo an, bảo an đâu, đuổi cậu ta và người nhà họ Liễu đi cho tôi!”
“Ông đuổi thử xem?”
Đang lúc Điền Vũ định gọi bảo an, cửa lớn hội trường đóng chặt bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, một tiếng hét lớn cực kỳ lạnh lùng truyền tới.
Thiên Việt Bân dẫn theo thành viên tổ chức của anh ta khí thế ngẩng cao đầu, tiêu sái đi tới..

Bình Luận (0)
Comment