Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 344

Chương 344

Ngay khi vừa đến cửa chính của tập đoàn Cửu Châu liền thấy Mục Hải Long, Mục Hải Yến, Cao Dương cũng đang bước ra từ tập đoàn Cửu Châu.

 

“Ồ, đây không phải là Mục Thiên Lam hay sao?”

 

Mục Hải Long cười cười nói đùa: “Toàn bộ nhà của cô đều bị phá rồi, không còn chỗ ở, chỉ có thể đến bệnh viện trú tạm. Công ty cũng đang bên bờ vực phá sản, một cô chủ nhỏ cùng đường bí lối mà cũng dám đến tập đoàn Cửu Châu nộp đơn ứng tuyển nữa sao?”

 

Tin tức nhà kho Thành Gia bị tập đoàn Cửu Châu thu mua còn chưa được công bố ra bên ngoài, vì lẽ đó anh ta vẫn chưa biết Tiêu Thanh có quan hệ với tập đoàn Cửu Châu.

 

“Tôi cứ nộp đấy, liên quan cái thá gì đến anh, tôi không chỉ nộp đơn cho mảng cung cấp thép, mà còn cho mảng cung cấp xi măng, cho anh tức chết thì thôi!”

 

Mục Thiên Lam vừa thở dốc vừa nói.

 

“Ha ha!”

 

Mục Hải Long, Mục Hải Yến và Cao Dương cười ngặt nghẽo.

 

“Mục Thiên Lam, cô thật sự điện rồi, bản thân thật sự không biết công ty của chính mình trở thành cái dạng gì rồi sao? Không những dám tranh đoạt mảng cung cấp thép với tôi, lại còn cạnh tranh cung cấp xi măng với em rể Cao Dương của tôi, ai cho cô cái gan đó vậy?”

 

Mục Hải Long cười lạnh chế giễu.

 

“Tôi cho đấy.

 

Tiêu Thanh đứng dậy.

 

Mục Hải Long ôm quyền nói: “Cậu thật cừ, hại Mục Thiên Lam từ một người bình thường thành một kẻ mất trí, ai tôi cũng không phục, phục mỗi cậu thôi đấy.”

 

“Hy vọng cậu không ngừng nỗ lực cố gắng, thẳng tay tổng Mục Thiên Lam vào bệnh viện tâm thần, nếu được thế thật thì tôi sẽ rất tán thưởng cậu đó.”

 

Nói xong anh ta vênh váo bỏ đi.

 

Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đều đã bước vào tập đoàn Cửu Châu, thế mà vẫn nghe thấy tiếng cười văng vắng của ba người bọn họ.

 

“Đều tại anh hết, lôi kéo em đến đây, bây giờ bị cười vào mặt cho rồi kìa.”

 

Mục Thiên Lam tức giận nhéo eo Tiêu Thanh.

 

Tiêu Thanh cười cười: “Bọn họ cười chúng ta điên rồ, chúng ta cười bọn họ có mắt như mù, đừng giận đến thế.”

 

“Anh suy nghĩ thật là đơn giản quá, thua anh rồi.”

 

Mục Thiên Lam vừa cười vừa nói, cùng Tiêu Thanh đợi thang máy đến.

 

 

 

Ngay lúc này, cửa thang máy mở.

 

Một người đàn ông trung niên bước ra.

 

Ngay từ cái nhìn đầu tiên!

 

Tiêu Thanh và người đàn ông đều ngây ngẩn cả người.

 

“Tiêu Thanh, chúng ta vào thôi.”

 

Mục Thiên Lam kéo kéo Tiêu Thanh.

 

Khi cô đang chuẩn bị vào thang máy.

 

Kết quả là có một giọng nói vang lên cũng làm cho cô sững sở.

 

“Con trai, bố con chúng ta lại gặp nhau rồi!”

 

Tiêu Vĩnh Nhã kích động nắm lấy tay Tiêu Thanh.

 

Mặt Tiêu Thanh không một chút biểu cảm. Bởi vì người bố này khiến anh vừa yêu vừa hận.

 

“Con trai?”

 

Mục Thiên Lam bàng hoàng đến ngây ngốc cả người.

 

“Tiêu Thanh, anh không phải không có bố mẹ sao? Sao tự dưng ở đầu lại xuất hiện một người bố thế này? Có phải ông ta nhận nhầm người rồi đúng không?”. Tiêu Thanh còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Vĩnh Nhã đã lắc đầu một cách máy móc: “Không có nhận nhầm. Tôi không nhận nhầm người, nó chính là Tiêu Thanh con trai tôi!”

 

Vẻ mặt ông ta trông rất kiên định.

 

Nhưng rất nhanh sau đó mắt ông liền sáng lên.

 

Đây chẳng phải là Mục Thiên Lam, người được bầu chọn là mỹ nhân số một phương Đông sao?

 

Sao mà cô ta lại cùng con trai mình ở cùng một chỗ thế này?

 

Ông ta bèn mang theo nghi vấn này, rụt rè hỏi: “Cô, với con trai tôi, là quan hệ gì vậy?”

 

Mục Thiên Lam nhìn nhìn Tiêu Vĩnh Nhã, rồi lại nhìn nhìn Tiêu Thanh. Cảm thấy hai người họ thật sự trông giống bố con.

 

 

 

Bởi lẽ thế, cô không thể không tin người đàn ông trung niên này là bố chồng của mình.

 

Vì vậy cô lễ phép mỉm cười: “Con là vợ của Tiêu Thanh.”

 

“Hả?”

 

Tiêu Vĩnh Nhã ngày người! “Cô, cô, cô cô là con dâu tôi?”

 

“Da…”

 

Mục Thiên Lam gật gật đầu.

 

Cô cũng không biết biểu cảm sửng sốt của bố chồng mình là thích hay không thích con dâu.

 

“Haha!”

 

Tiêu Vĩnh Nhã đột nhiên cười to.

 

Ông ta vỗ vai Tiêu Thanh mà nói: “Con trai, khá lắm, làm tốt lắm, lấy được một người vợ xinh đẹp như vậy. Bố cảm thấy hạnh phúc thay con!”

 

Ông ta vui đến phát khóc.

 

“Nếu như ông không có việc gì thì đừng chắn đường bọn tôi nữa, bọn tôi còn có chuyện phải giải quyết.”

 

Tiêu Thanh nhàn nhạt nói.

 

Tiêu Vĩnh Nhã luống ca luống cuống nói: “Hai con đi đi, bố đợi ở đây.

 

Nói xong ông ấy liền tránh đường, bước sang một bên.

 

“Đi thôi, bà xã.

 

Tiêu Thanh nói.

 

Mục Thiên Lam trừng mắt, tóm lấy cánh tay anh, cười nói: “Bố, chúng con không vội, bố và Tiêu Thanh liệu có phải có hiểu lầm gì không?”

Bình Luận (0)
Comment