Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 147

Chương 147

Ba mẹ, vị này là luật sư Lý, là một luật sư khá nổi danh ở đây, đã đứng trong rất nhiều phiên tòa, mọi người muốn yêu cầu bồi thường bao nhiêu cứ báo với anh ấy. Anh ấy sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của mọi người trong phạm vi năng lực của mình.”

Tiêu Thanh chỉ chỉ luật sư nói.

Dáng cười của Mục Thiên, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đều có vẻ hơi cứng ngắc.

Nhưng rất nhanh, Ngô Tuệ Lan lúng túng cười cười: “Luật sư Lý, ngại quá, khiến cậu đi một chuyến tay không. Ngay vừa rồi, chúng tôi và bố của Quách Bản đã đồng ý hiệp nghị, tiền bồi thường đã tới tay, Quách Bản cũng đã được thả ra nên không khởi tố nữa.”

“Cái gì!”

Tiêu Thanh đứng phắt dậy, không hiểu nói: “Mẹ, Quách Bản suýt chút nữa hại chết Thiên, sao có thể vì ít tiền mà giải quyết riêng, điều này quá lợi cho gã rồi.”

Keng!

Ngô Tuệ Lan vỗ mạnh cái đũa lên bàn, cả giận nói: “Cậu nghĩ tôi muốn làm thế lắm hay sao? Nhưng mà nếu không giải quyết riêng, cậu có biết nhà họ Quách sẽ có bao nhiêu cách trả thù nhà chúng ta không? Nói không chừng ngày nào đó tôi và cậu đều xảy ra tai nạn giao thông rồi cứ thế chết một cách bí ẩn”

“Hơn nữa nhà họ Quách còn giúp Mục Hải Long trả ba mươi tỷ tiền mũ phượng, lại còn trả thêm mười lăm tỷ tiền bồi thường. So với tiền bạc cái gì cũng là phù du hết, nếu Mục Hải Long không trả ba mươi tỷ cho tôi, mỗi ngày tôi đều ngủ không yên, chỉ sợ nó chơi xấu.”

“Hiện tại tốt rồi, tiền tới tay, tôi cũng bớt buồn. Hơn nữa còn không cần lo lắng nhà họ Quách trả thù, cớ sao mà không làm. Tại sao phải khó khăn vì tiền bạc, lại còn liên quan đến tính mạng nữa chứ?”

Tiêu Thanh híp híp mắt. “Nhà họ Quách uy hiếp mọi người đúng không?”

Đúng!”

Ngô Tuệ Lan nói: “Bọn họ nói, không giải quyết riêng thì biết đầu ngày nào đó khi cậu trên đường đưa thực phẩm, phịch một tiếng đã bị xe đụng chết. Khi một nhà chúng tôi đang say ngủ thì bị lửa thiêu chết, chúng tôi có thể không sợ được sao?”

“Tôi đã biết.”

Tiêu Thanh gật nhẹ, cười nói: “Mọi người ăn cơm đi. Đừng vì một chút chuyện nhỏ ảnh hưởng đến tâm tình.”

Sau khi mọi người bắt đầu ăn, anh lấy lí do đi vệ sinh để đi vào nhà WC, bấm số của Tần An. “Đến nhà họ Quách, bắt hết bố con Quách Bân, lý do là Mục Thiên đồng ý giải quyết riêng nhưng chiến thần hộ quốc thì không. Tìm người nghiêm trị Quách Bân!”

“Vâng, thần soái!”

Lúc này tại nhà họ Quách có một bữa tiệc lớn. “Hôm nay, nếu không nhờ cậu em Hải Long ra chiêu thì con đã bị tống vào nhà giam rồi. Về sau kiềm chế lại cho tôi, đừng gây chuyện nữa có nghe thấy không?”

Trên bàn cơm, Quách Hải Minh nghiêm khắc nói. “Cháu đã biết, thưa ông.”

Quách Bẫn cười ha hả, sau đó bưng chén rượu lên, phóng khoảng nói: “Hải Long, người anh em mà tôi đã nhận định, hôm nay nhờ cậu bày mưu tính kế cứu tôi ra khỏi nhà giam, về sau tôi sẽ giúp đỡ công ty cậu ngày càng phát triển, cho cậu chục tỷ, thậm chí là nghìn tỷ!”

“Có những lời này của thiếu gia Quách, tôi cảm thấy như muốn bay lên vậy.”

Mục Hải Long cực kỳ vui vẻ, đứng dậy cụng ly với Quách Bản. “Ha ha!”

Toàn bộ nhà họ Quách tràn ngập tiếng cười.

Đúng lúc này, có người cấp tốc chạy vào. “Thưa ngài, không ổn. Đội hộ vệ của chiếc thần hộ quốc đến nhà họ Quách chúng ta!”

“Cái gì!”

Từ trên xuống dưới nhà họ Quách hiện lên vẻ kinh sợ. Quách Hải Minh tay run một cái. Chiếc đũa rơi lên mặt đất.

Ông ta biết, đội vệ binh của chiến thần hộ quốc đến nhà họ Quách, chắc chắn là đến để hưng sự vấn tội.

Quách Bân cũng nghĩ đến điều này, lúc này bị dọa sợ tới mặt mũi trắng bệch, lạnh run nói: “Ông ơi, có phải đến để bắt cháu không?”

“cậu Quách gia đừng sợ.” Mục Hải Long an ủi: “Gia đình Mục Thiên đã cầm tiền, còn ký vào hiệp nghị giải hòa, tha thứ chó cậu Quách gia, vậy cậu Quách gia trở thành người vô tội rồi, sẽ không bị bắt đi đâu.”

“Có đạo lý!”

Sau khi Mục Hải Long nói như vậy, Quách Bán an tâm không ít.

Rất nhanh, Tần An liền mang theo hơn mười đội hộ vệ tiến vào đại sảnh nhà họ Quách.

Quách Hải Minh lập tức cười rạng rỡ nghênh đón: “Đội trưởng Tần, ngài đại giả quang lâm đến đây, đúng là vẻ vang cho kẻ hèn nhà họ Quách này!”

“Bớt nói nhiều, gọi bố con Quách Bận ra đây!”

Bình Luận (0)
Comment