Chỉ Làm Nũng Với Anh

Chương 36

Ngày 12 tháng 6, hôm nay là tiệc mừng triển lãm tranh, cũng là sinh nhật của Mãn Nhập Mộng. Tối hôm qua cô ở trong hoa viên học khiêu vũ mãi cho tới 12 giờ đêm, Lục Kiêu Hà đương nhiên là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô. Buổi sáng, ông nội cô cũng gọi tới hỏi thăm.

Mấy hôm trước Chúc Nghệ đã mang cô đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, nói là muốn tặng quà sinh nhật cho cô. Mãn Nhập Mộng vốn là muốn từ chối, Chúc Nghệ lại xụ mặt: "Sao mỗi lần dì muốn mua đồ cho con, con đều từ chối thế, có phải con không coi dì là người nhà hay không?"

Người ta đã nói tới thế rồi, Mãn Nhập Mộng mà từ chối nữa thì rất bất kính.

Có điều Chúc Nghệ mua đồ quá đắt, cô không muốn, chỉ chọn một cái váy để tham gia tiệc tối.

Sáng sớm, mấy cô bạn tốt của cô đã tới tìm, một tháng trước bọn họ đã lên kế hoạch xong hết, ồn ào muốn đưa Mãn Nhập Mộng đi tham quan vòng quanh Vĩnh Chiết một lần. Thật ra Mãn Nhập Mộng có chút lo cho Lục Kiêu Hà, sợ anh sẽ không vui, có điều anh lại rất tốt tính đồng ý, trước khi ra cửa còn bảo cô chơi vui vào.

Tiếu Hạ mới vừa lấy được bằng lái, bố cô ấy đã tặng cô ấy một cái xe làm quà, hôm nay còn đặc biệt lái đi đưa đám chị em đi dạo phố.

Nhiễm Bích thấy Mãn Nhập Mộng có chút ngẩn ra, liền ôm chầm lấy bả vai cô: "Yên tâm đi, người trong lòng cậu chắc chắn là nhớ thương cậu hơn chúng tớ nhiều, không chừng anh ấy đang chuẩn bị niềm vui bất ngờ gì cho cậu thì sao?"

"Đúng đó."

Văn Duyệt thò qua: "Ba bọn tớ suy nghĩ đã lâu, cũng không biết nên tặng cậu cái gì. Chúng tớ thấy cậu chẳng thiếu thốn cái gì cả, nếu nói là thiếu, chắc chắn đàn anh Lục sẽ sớm mua cho cậu rồi, cũng chẳng tới lượt bọn tớ. Cho nên bọn tớ liền dứt khoát đưa cậu đi chơi, hôm nay phải ăn ăn ăn! Mua mua mua! Ba bọn tớ trả tiền, bọn tớ có nhiều tiền lắm, cậu không cần tiết kiệm giúp bọn tớ đâu."

Mãn Nhập Mộng mím môi cười cười, nói được.

Từ sáng sớm tới giữa trưa, ăn từ phố lớn tới ngõ nhỏ, các cô ấy mua cho Mãn Nhập Mộng không ít đồ chơi nhỏ lặt vặt, còn mua vài quả pháo nhỏ. Các cô gái chạy nhảy đùa nghịch trên quảng trường lớn, làm cho đám bồ câu đang đậu trên mặt đất bay tán loạn, váy Mãn Nhập Mộng bị gió thổi bay, cô nhanh chóng đè nó lại.

Văn Duyệt cười nói đùa nhìn thấy quầ/n lót nhỏ của cô, muốn đi tới xốc váy cô lên, làm cho Mãn Nhập Mộng thẹn tới nỗi đuổi theo cô ấy đòi trả thù.

Nhiễm Bích với Tiếu Hạ ở đằng sau đốt pháo bắn, cười lớn hoan hô, cũng chạy theo hai người cười đùa như điên.

Các cô gái chơi đùa vui vẻ dưới ánh mặt trời, lúc chơi mệt rồi liền đi mua kem ở tiệm tạp hóa gần đó, sau đó lại cùng nhau ngồi ở ghế đá ven đường liế/m láp.

Văn Duyệt đột nhiên nhảy dựng lên làm cho hai người kia biến sắc mặt, Nhiễm Bích với Tiếu Hạ cũng nhanh chóng bật dậy. Ba người song song đứng trước mặt Mãn Nhập Mộng, Văn Duyệt làm tư thế kéo cung, Nhiễm Bích cũng làm một tư thế tương tự, Tiếu Hạ thì đứng ở giữa ra dấu hình trái tim, ba người gào thét: "Mãn Mãn, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"

Quả đúng là khí thế ngất trời, đinh tai nhức óc, không ít người đều tò mò nhìn qua đám thiếu nữ "trẻ trâu" này.

Mãn Nhập Mộng ngẩn ra một lúc, sau đó mới phụt cười cong môi: "Cảm ơn các cậu, tớ rất vui vẻ!"

Các cô gái lại cùng nhau ngồi liếm kem, Mãn Nhập Mộng nhìn ba người bạn đùa giỡn ở bên cạnh, mặt mày ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

...

Chơi cả một buổi sáng, Tiếu Hạ nói gần đây có một cửa hàng bánh kem mới mở, muốn đưa Mãn Nhập Mộng đi nếm thử, bốn người liền rồng rắn kéo nhau đi vào cửa tiệm, Nhiễm Bích đẩy Mãn Nhập Mộng đi chọn bánh kem, Tiếu Hạ với Văn Duyệt đi tới quầy chọn đồ uống.

Mãn Nhập Mộng cũng rất hứng thú xem bánh kem, lúc ngẩng đầu lên từ tủ kích, đúng lúc chạm phải tầm mắt của một người. Đối phương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cười cười lấy lòng: "... Mãn Mãn."

Là Chu Tiệp.

Hơn nữa bên người bà ta còn có một nam một nữ học cấp ba, nam sinh kia nhìn có chút lưu manh, nữ sinh là cô gái trước kia Mãn Nhập Mộng từng cứu ở trong mưa.

Mãn Nhập Mộng đáp một tiếng, lại đi ngắm mấy cái bánh khác, tùy tiện nói: "Mọi người cũng tới mua bánh sao?"

"Chị giả vờ cái gì!"

Tề Trác trừng cô: "Có phải chị biết bọn tôi ở đây nên mới tới hay không?"

"Ai cho con nói chuyện với chị như thế! Đúng là không lễ phép!"

Chu Tiệp giận dữ mắng xong, Tề Trác ấm ức ngậm miệng lại, nam sinh đứng bên cạnh nhìn Mãn Nhập Mộng, còn cười một cái: "Ồ, thì ra đây là chị gái của bọn con à? Rất xinh đẹp."

Tề Trác vỗ mạnh một cái vào bụng Tề Kha, Tề Kha ôm bụng rê.n rỉ: "Mày làm cái gì thế! Ghen tỵ chị ta đẹp hơn à!?"

"Em có gì phải ghen tỵ? Ai cho anh gọi bậy!"

Tình huống có chút xấu hổ, bạn tốt cẩn thận đánh giá thần sắc Mãn Nhập Mộng, thấy tâm tình cô dường như bị ảnh hưởng, đang muốn kéo cô ra ngoài. Chu Tiệp lại nắm lấy Mãn Nhập Mộng trước: "... Mãn Mãn, sinh nhật vui vẻ."

Mãn Nhập Mộng hơi kinh ngạc, nâng mắt nhìn bà ta.

Chu Tiệp vui mừng khôn xiết, cười: "Sinh nhật mỗi năm của con mẹ đều nhớ rõ, lần nào cũng sẽ mua bánh kem chúc mừng con."

Dường như mấy lời này làm Tề Kha và Tề Trác không mấy vui vẻ, thần sắc hai người đều lạnh xuống một chút.

Cũng đúng, một cô chị chưa từng gặp mặt, thế mà mẹ bọn họ ngày nào cũng nhớ nhung chị ta, đặt vào tâm trạng của ai cũng không chấp nhận nổi.

Mãn Nhập Mông thu mắt lại, rút tay mình về: "Cảm ơn, sau này không cần mua nữa đâu."

Bọn họ đi ra ngoài, Tề Trác lại không cam lòng đuổi theo: "Mãn Nhập Mộng, chị đứng lại! Chị cũng vô lễ quá đấy! Bà ấy là mẹ chị, chị không nên đối xử với bà ấy như thế!"

Mãn Nhập Mộng nhìn "cô em gái" cùng mẹ khác cha này, chậm rãi cười, biểu tình có chút quỷ dị: "Vậy cô dạy tôi xem, tôi nên đối xử với bà ta thế nào?"

Tề Trác bị ánh mắt âm u này của cô nhìn tới tê dại cả da dầu, sau đó lại bị Chu Tiệp kéo đi: "Tề Trác  không hiểu chuyện, con đừng chấp nó. Con, tính trải qua ngày hôm nay thế nào?"

Chu Tiệp đã hỏi qua Mãn Canh Sinh, biết được Mãn Nhập Mộng đang ở tạm trong nhà của chiến hữu ngày xưa của ông, chỉ là bà vẫn lo lắng cô ở không quen, sợ cô chịu ấm ức. Cứ cảm thấy thân là mẹ của cô, bà ta sẽ thương cô hơn nhà đó. Đang muốn khuyên Mãn Nhập Mộng tới nhà bà ta ở, cô đã mở miệng trước: "Con ở nhà họ Lục rất tốt, mẹ có thể quan tâm hơn tới hai đứa con còn học cấp ba của mẹ."

Ánh mắt Mãn Nhập Mộng dừng ở trên người Tề Trác: "Tuy rằng mới học có lớp 10, nhưng lần trước vô tình nhìn thấy bài thi của cô, toán chỉ được hai mươi mấy điểm, phải nỗ lực nhiều vào, bằng không càng lên cao sẽ càng mất gốc, thi đại học sẽ gặp khó khăn."

Tề Trác nghĩ tới chuyện lần trước, chắc là lúc đó thu dọn cặp sách, bài thi bị rơi trên mặt đất rồi bị cô thấy. Từ trước tới giờ cô ta học tập không tốt lắm, cũng chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng qua môn, đại học thi được hay không cũng không chắc chắn. Giờ bị chỉ tên đích danh như vậy, cô ta có chút mất mặt: "Ai cần chị lo!"

Mãn Nhập Mộng gật đầu: "Tôi đúng là không có tư cách quản."

Lại nhìn về phía Chu Tiệp: "Hai người họ cũng cần quan tâm, con đi trước."

Đi được một đoạn, phía sau truyền tới tiếng Chu Tiệp hỏi Tề Trác chuyện đó là sao, lại hỏi Tề Kha gần đây có phải lại đánh nhau rồi hay không, người phụ nữ đó thở dài một hơi, lại kéo hai đứa trẻ về nhà.

Tề Trác lưu luyến mỗi bước đi nhìn về phía Mãn Nhập Mộng, đột nhiên gọi cô, Mãn Nhập Mộng quay đầu lại.

Tề Trác vẫn trừng mắt nhìn cô: "Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng chị lại già thêm một tuổi nhá, bà chị già!"

Chu Tiệp tức giận vỗ cô ta một cái, lại kéo người đi về phía trước.

Mãn Nhập Mộng nhìn hướng ba người rời đi, ngẩn người, tâm địa của Tề Trác không xấu, chỉ là có chút phản nghịch mà thôi.

Tề Kha cùng lắm cũng chỉ hơi côn đồ một chút, ngay cả Chu Tiệp cũng...

Mãn Nhập Mộng rũ mắt, không muốn để mình nghĩ nhiều.

Văn Duyệt đi tới kéo cô: "Đi thôi, về nhà nào. Buổi tối còn có tiệc lớn đó, vui vẻ lên chút."

"Không có không vui mà."

Mãn Nhập Mộng lắc đầu, cô thật sự không có không vui.

Đau lòng một chút thì tốt rồi, vẫn luôn ủ rũ không phải phong cách của cô, từ rất nhỏ cô đã học được cách lấy lòng bản thân như thế nào rồi, chuyện không vui thì không cần nghĩ tới, không thích người nào thì cách xa người đó là được. Bản chất là để bảo vệ bản thân, cũng là để chính mình không cần phải lo lắng quá nhiều.

Tiếu Hạ đưa Mãn Nhập Mộng về nhà, cô liền bị Hứa Lam đẩy tới phòng ngủ, Hứa Lam đứng ở cạnh cửa: "Tiểu thư mặc quần áo trước đi, đợi lát nữa tôi tới giúp cô trang điểm và làm tóc."

Hứa Lam đóng cửa lại, Mãn Nhập Mộng lấy bộ lễ phục Chúc Nghệ mua cho mình từ tủ quần áo ra. Đột nhiên, eo cô bị một lực lớn hung ác ôm chặt lấy, cả người bị bế lên cao.

Lục Kiêu Hà đè cô lên giường: "Bé con còn biết về sao?" Hai mắt anh híp lại đầy nguy hiểm: "Làm anh đợi lâu rồi."

"Không phải là anh đồng ý cho em ra ngoài sao?"

"Đúng, anh đồng ý."

Anh nhéo má cô, từng nụ hôn nhẹ lại nặng dừng ở trên má cô: "Nhưng anh ghen tỵ, hôm nay em hẳn là chỉ nên thuộc về một mình anh."

Mãn Nhập Mộng đột nhiên nâng người hôn lên mặt anh: "Tốt hơn chưa?"

"Chưa." Bị cô hôn, anh cảm thấy càng ngày càng khó nhịn.

Mãn Nhập Mộng ôm cổ anh, nửa người trên rúc vào ngực anh, Lục Kiêu Hà nhíu mày nhìn động tác của cô, ấn eo cô xuống: "Làm loạn cái gì?"

"Em muốn ôm."

Cô làm nũng kéo lấy quần áo của anh, đôi mắt ẩm ướt nhìn anh, trong lòng Lục Kiêu Hà khẽ run lên.

Cô hồn nhiên giống như không biết bản thân mình đang khiến anh dần mất đi lý trí, Lục Kiêu Hà bị cô cuốn lấy vừa khổ sở vừa sung sướng, anh thở dài ôm chặt cô nhóc dưới thân: "Em đừng câu người như vậy, anh nhịn không được."

Mãn Nhập Mộng đang muốn nói gì đó, vừa mở miệng liền bị anh nắm cằm dò đầu lưỡi vào.

Hứa Lam ngoài cửa gõ cửa, Mãn Nhập Mộng giãy giụa, tay bị Lục Kiêu Hà đè ở trên giường không thể động đậy. Tiếng gõ cửa vẫn luôn không ngừng, nửa người dưới của Mãn Nhập Mộng cũng bắt đầu giãy giụa, Lục Kiêu Hà dùng đầu gối chặn cô lại, tay đè trên vai cô.

Cả người Mãn Nhập Mộng không thể phát lực được.

Cho tới khi anh hôn đủ rồi mới chậm rãi đứng dậy, Mãn Nhập Mộng đỏ mặt ngồi ở trên giường, cô nắm lấy cái hộp khăn giấy trên bần ném qua chỗ anh. Lục Kiêu Hà bắt được, lại đặt trở về.

Sau khi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt đó, môi cô non mềm hồng nhuận, ánh mắt Lục Kiêu Hà hơi tối, anh xoa xoa mặt cô khẽ dỗ dành: "Mặc quần áo, trang điểm, anh ở dưới lầu chờ em, nhé?"

Anh mở cửa đi ra ngoài, Hứa Lam thấy là anh, lại nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Mãn Nhập Mộng, đại khái cũng đoán được hai vị này mới nãy đã làm trò gì rồi, Lục Kiêu Hà lạnh nhạt liếc cô ấy một cái, Hứa Lam cười gượng xin lỗi, sau đó né người qua để anh đi ra.

Chờ người rời đi, Hứa Lam nhanh chóng đi vào, cầm lễ phục so so ướm ướm lên người cô: "Tiểu thư nhanh lên nào, trang điểm với làm tóc tốn nhiều thời gian lắm."

Mãn Nhập Mộng chưa từng tham gia tiệc tối, trang điểm làm tóc ra sao đều do Hứa Lam định đoạt. Cũng may là Hứa Lam đã làm quen rồi, cũng có nghiên cứu một chút về phong cách cũng như phục sức của tiểu thư phu nhân nhà giàu, hơn một tiếng sau đã chuẩn bị cho cô đâu vào đấy.

Cô đi xuống lầu, Lục Kiêu Hà quả nhiên đang ở dưới lầu chờ cô.

Mãn Nhập Mộng lần đầu thấy anh trang điểm ăn mặc kiểu này.

Khí chất bớt đi vẻ thờ ơ không kiềm chế được, Lục Kiêu Hà mặc bộ âu phục màu đen, tôn lên thân hình thon dài rắn chắc của anh. Đàn ông đẹp không chỉ là vẻ ngoài đẹp mà khí chất cũng rất quan trọng. Lục Kiêu Hà xuất thân không tầm thường, trong xương cốt của anh là vẻ tự phụ mà người khác khó có thể bắt chước được. Hơn nữa anh còn lớn hơn so với Mãn Nhập Mộng vài tuổi, khí chất thiếu niên ngây ngô trên người anh đã sớm lui đi, thay thế bằng sự sắc bén góc cạnh của một người đàn ông trưởng thành.

Lục Kiêu Hà nâng mắt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mãn Nhập Mộng đang ngẩn ra ở đố, đứng dậy đi qua: "Ngẩn người cái gì?"

Cô gái nhỏ không quen đi giày cao gót, lúc xuống bậc thang thì đi rất cẩn thận, tim Lục Kiêu Hà đập rất nhanh, tầm mắt giằng co mãi trên mặt cô không chịu rời đi.

Bình thường Mãn Nhập Mộng không trang điểm, ngày nào cũng mang gương mặt mộc nhưng lại xinh đẹp tới mức giống như không nhiễm bụi trần. Hôm nay vừa trang điểm vào, hương vị thanh lãnh của cô gái nhỏ đều dung hợp hết vào trong đôi mắt liễm diễm kia, không chỉ xinh đẹp mà còn nhiều thêm ý vị phong tình vạn chủng.

Lễ phục là màu đỏ, bên eo là một dải trân châu lấp lánh.

Nửa người trên của cô được bó chặt ở eo, nửa người dưới là váy bồng, mặc màu này khiến làn da của cô càng thêm trắng nõn, chân dài mảnh khảnh lúc đi xuống cầu thang thì hơi run run, Lục Kiêu Hà chờ không kịp, bước nhanh vài bước đi tới ôm cô xuống: "Đêm nay chỉ được phép đứng bên cạnh anh!"

Không biết sao, thanh âm anh lạnh tới bất thường, giống như là cảnh cáo. Mãn Nhập Mộng nghĩ, vị đại gia này cũng quá keo kiệt rồi, ghen tỵ tới mức vậy sao, nhưng ngoài miệng vẫn mềm mại đồng ý, Lục Kiêu Hà bị ánh mắt ẩm ướt của cô nhìn tới mức tâm can rung động.

Anh không nhịn được cúi đầu hôn xuống.

...

Yến hội bắt đầu, người cũng dần nhiều hơn.

Mãn Nhập Mộng vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo Lục Kiêu Hà, cô đi giày cao gót khoảng 10 cm, cho nên lúc đi đường vẫn luôn rất chậm, rất cẩn thận, Lục Kiêu Hà tìm chỗ trống đỡ cô ngồi xuống.

Ba người Văn Duyệt cũng mang theo bạn nam của mình, Hạ Bỉnh Hàn với Nhiễm Bích là một đôi, Văn Duyệt đi cùng Đinh Khải Trạch, Tiếu Hạ đi cùng một nam sinh cùng ngành với mình.

Ánh đèn chiếu xuống, nhạc nổi lên.

Hiệu trưởng bưng ly rượu đứng trước micro: "Các bạn sinh viên, chào buổi tối."

Hiệu trưởng nâng ly, các thiếu nam thiếu nữ ở bên dưới cũng đồng thời nâng ly. Hiệu trưởng lại nhìn về phía Mãn Nhập Mộng: "Một ly này, thầy muốn kính Mãn Nhập Mộng và một số các bạn sinh viên đã có tác phẩm xuất sắc ở buổi triển lãm, nhận được rất nhiều lời khen từ ban tổ chức!"

Tiếng vỗ tay vang lên, Mãn Nhập Mộng và hiệu trưởng cách không trung chạm ly với nhau, cô ưu nhã nhấp một ngụm rượu, bộ dáng quyến rũ làm Lục Kiêu Hà nhìn tới híp mắt lại, hầu kết lăn lộn.

Ánh đèn tụ xuống, hiệu trưởng mời cô: "Thầy muốn mời bạn Mãn Nhập Mộng lên sân khấu nói vài câu."

Mãn Nhập Mộng xua tay, các bạn cùng nhóm và cô Cao đều đang cổ vũ cô lên đó, cô mới chậm rãi đi lên.

Chỉ là đứng ở trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng cô có hơi khẩn trương, nhất thời không biết nói gì.

Lục Kiêu Hà cổ vũ cô qua ánh mắt, đứng dậy đi qua chỗ cô.

Mãn Nhập Mộng nhìn anh, chậm rãi bình tĩnh lại: "Thật ra cũng không phải công lao của một mình em, người cần cảm ơn có rất nhiều. Cảm ơn nhà trường đã tranh thủ được cơ hội lần này, cảm ơn sự lựa chọn của cô Cao, cảm ơn các bạn học ưu tú của mình, mọi người đều rất lợi hại, làm việc với các cậu, cùng hoàn thành buổi triển lãm tranh lần này, tận sâu trong lòng mình rất vui vẻ."

Lục Kiêu Hà đã đi vào trong đám người, người xung quanh tự động nhường ra một con đường cho anh, anh đứng ở giữa sân khấu nhìn Mãn Nhập Mộng.

Mãn Nhập Mộng nhỏ giọng hỏi hiệu trưởng: "Em xuống được chưa ạ? Em thật sự không biết nói gì cả..."

Hiệu trưởng cười cười: "Nói thêm vài câu nữa đi em, nói xem trong quá trình sáng tác của các em có gặp khó khăn gian khổ gì không? Các em khắc phục nó thế nào."

A? Mãn Nhập Mộng hơi ngây ra.

Này cũng không phải tiệc trao giải, nói mấy cái đó làm gì chứ?

Thực tế thì cái hành động mời cô lên đây của hiệu trưởng quả thực là không cần thiết.

Mãn Nhập Mộng nhìn về phía Lục Kiêu Hà, hai tay anh đút trong túi, lại chậm rãi đi tới, ánh mắt trước sau vẫn dừng trên mặt cô, Mãn Nhập Mộng nhíu nhẹ mày, cảm thấy có gì đó sai sai.

Đúng lúc này, ánh đèn dần tối xuống.

Lục Kiêu Hà đi tới trước mặt cô, cầm micro hướng về phía mình, nhìn thẳng vào mắt cô: "Mãn Mãn, em nguyện ý đính hôn với anh chứ?"

Mãn Nhập Mộng vừa sợ vừa ngẩn ra.

Toàn hội trường an tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn họ.

"Gì vậy... chuyện này là sao?"

Lục Kiêu Hà nắm tay cô: "Em nguyện ý sao?"

Mọi người giống như vừa phản ứng lại từ trong cảm xúc kinh ngạc, lấy Hạ Bỉnh Hàn dẫn đầu, tiếng vang ồn ào bắt đầu nổi lên: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

Thanh âm ồn ào càng ngày càng nhiều, mọi người vỗ tay, hò hét có tiết tấu: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

Mãn Nhập Mộng tìm lại giọng nói của mình: "... Nhưng mà chúng ta vẫn còn là học sinh."

Lục Kiêu Hà cười nhẹ không nói, mắt nhìn qua hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nói: "Trẻ con mới sinh ra còn có thể đính ước được cơ mà, sinh viên như hai em đương nhiên cũng có thể. Cũng không phải muốn hai đứa kết hôn ngay lập tức, em đồng ý trước cho em ấy vui, sau này đổi ý cũng chưa muộn đâu."

Lục Kiêu Hà trầm mặt, lão cáo già xảo quyệt này!

Sắc mặt hiệu trưởng không đổi, nhóc con mà còn muốn đấu với ta sao!?

Mãn Nhập Mộng cũng mơ hồ đoán ra được gì đó, cái gì là tiệc mừng chứ, tám phần là Lục Kiêu Hà mượn việc này làm tiệc cầu hôn!

Cô rất khẩn trương, tim đập như sấm, lúc bị ánh mắt của anh nhìn tới, nét đỏ hồng trên mặt lan tràn tới tận cổ, tay cô hơi phát run, nhanh chóng siết chặt tà váy đề trấn định lại.

Có người đẩy tới một cái bánh kem sáu tầng, trên bánh kem đặt một hộp quà thuần đen, bên trong là một chiếc nhẫn, dưới ánh đèn lộng lẫy, nó lóe sáng lấp lánh.

Lục Kiêu Hà cầm chiếc nhẫn kia, chậm rãi nửa quỳ xuống: "Mãn Mãn, em nguyện ý đính hôn với anh chứ?"

"Em..."

Cô nắm chặt góc váy: "Em... em..."

Nhìn ra được ô khẩn trưởng, tiếng ồn xung quanh dần ngừng lại, Lục Kiêu Hà cũng nhìn cô, lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi, an tĩnh tới mức dường như có thể nghe được cả tiếng tim đập của chính mình.

Anh nghĩ, nếu không đồng ý cũng không sao. Anh chắc chắn sẽ cưới được cô, tuy là nghĩ thế, nhưng trong lòng anh vẫn vô cùng dày vò.

Mãn Nhập Mộng nhìn sắc thái trong mắt anh dần dần ảm đạm xuống, cô siết chặt góc váy, nhắm mắt lại. Đột nhiên dũng khí dâng cao: "Em nguyện ý! Em nguyện ý!"

Trong nháy mắt, tiếng hoan hô, vỗ tay, thanh âm huýt sáo vang dội khắp hội trường.

Lục Kiêu Hà đeo nhẫn đính hôn cho cô.

Mãn Nhập Mộng cười tới mức hai mắt đẫm lệ mông lung, nhào vào trong ngực anh.

"Sao lại khóc rồi?"

"Rất vui."

Lục Kiêu Hà thở dài: "Anh thật sự sợ em sẽ không đồng ý đó, bảo bối."

Mãn Nhập Mộng cười rộ lên, dịu dàng lại hạnh phúc.

Tiệc tối thả khinh khí cầu, Hạ Bỉnh Hàn dùng sức bật nắm bia, lúc nắp bia bật ra, bọt bia sủi trắng xóa bắn lên tạo thành một độ cung xinh đẹp, có người không biết lấy pháo hoa ở chỗ nào, liên tục nổ vang hoan hô nhảy nhót đối với đôi nam nữ đang đứng ở giữa sân khấu.

Đủ các dải lụa pháo hoa nhiều màu sắc bắn trên đầu bọn họ, tâm tình Lục Kiêu Hà rất tốt, cũng mặc kệ để bọn họ ầm ĩ, chỉ là vẫn ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng như cũ.

Mãn Nhập Mộng cảm thấy anh thực sự dụng tâm.

Tính cách hời hợt lười biếng của anh, thế mà lại có thể đi thuyết phục hiệu trưởng hỗ trợ mình, không chỉ như vậy, anh còn có thể làm nhiều bạn học đi tới đây giúp mình như vậy, có thể thấy được anh tốn nhiều tâm tư tới nhường nào.

Cô ngẩng đầu lên khỏi ngực anh: "Sao anh lại tốt với em như vậy chứ?"

Lục Kiêu Hà lau đi pháo hoa dính trên đuôi mắt cô, lại hôn một cái lên ngón tay đang mang nhẫn của cô: "Bởi vì, anh thật sự rất yêu em."
Bình Luận (0)
Comment