Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện Xuyên Sách

Chương 32


Kiều Nghệ thấy vậy, biết hổ mẹ đang lo lắng cho mình cũng không nói gì nữa, đầu tiên là phóng dị năng của mình ra rồi mới cẩn thận bò xuống dưới lầu.

Kiều Nghệ vừa bò vừa cẩn thận chú ý nước mưa phía dưới, đợi đến khi cô chỉ cách nước mưa một mét bỗng chợt hít sâu một hơi rồi tiếp tục bước xuống bậc thang, ngay sau đó cô lập tức nhìn thấy nước mưa bị cái lồ ng vô hình ngăn cách, để trống một mảng gạch men ướt sũng.

Thật, thật là thần kỳ!Kiều Nghệ kinh hãi đến mức lông trên đầu xù hết cả ra, mắt hổ tròn vo không thèm chớp nhìn chăm chú xuống phía dưới.

Cô lại thăm dò bước xuống một bậc thang, nước mưa lại bị lồ ng bảo vệ ngăn cách ra xa thêm một chút.

Quá tuyệt vời!Kiều Nghệ không ngừng thầm hoan hô ở trong lòng.

“Rống! "Hổ mẹ lại rống lên một tiếng, Kiều Nghệ trong nháy mắt hoàn hồn rồi vội vàng thu hồi dị năng, vụng về leo lên cầu thang.

"Grừ grừ! " Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ có thấy không? Dị năng của con còn có thể ngăn cách được nước mưa đó!Hổ mẹ lẳng lặng nhìn nhóc con vụng về bò lên, chờ đến khi cô tới gần, nó mới li3m láp bộ lông lộn xộn vì dựng đứng lên trên trán cô.

"Grừ grừ! " Mẹ ơi, con vui vẻ lắm luôn ấy, nếu chúng ta ăn hết lương thực rồi, con có thể mở lồ ng bảo vệ ra rồi đi ra ngoài, như vậy chúng ta sẽ không bị mưa rơi ướt người nữa!Kiều Nghệ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng trong tiềm thức của cô cảm thấy nước mưa đục ngầu này rất nguy hiểm, có thể không chạm vào thì không nên chạm vào.

“Rống! "Hổ mẹ rống lên một tiếng rồi xoay người trèo lên lầu.


Kiều Nghệ thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo sau!.

Thời gian trôi qua từng chút một, vào buổi tối ngày thứ ba, cơn mưa lớn dần dần dịu đi, chỉ còn vài hạt mưa nhỏ rải rác.

Kiều Nghệ nhanh chóng nhận ra điều ấy vội nhìn chăm chú vào cửa sổ, cô tính toán thời gian, trận mưa lớn ba ngày ba đêm này cuối cùng cũng dừng lại vào lúc chín giờ tối.

Kiều Nghệ vui sướng không chịu nổi nữa mà đuổi theo cái đuôi đang nhàn nhã lay động của hổ mẹ chạy vài vòng, chờ đến khi hổ mẹ dừng lại thì hổ con nào đó nhào tới, grừ grừ grào grào cắn lấy đuôi của hổ mẹ.

Cô vừa cắn vừa suy nghĩ mọi chuyện.

Bây giờ mưa đã ngừng nhưng không biết lượng nước ngập lụt đã tăng lên gần 10 cm ở tầng một đến lúc nào mới có thể rút xuống, may mà thức ăn của bọn họ vẫn còn lại một chút, chỉ cần ăn ít lại là còn có thể cầm cự được khoảng ba, bốn ngày.

Hổ mẹ không thèm rút đuôi của mình về, chút sức lực này đối với nó chẳng khác nào đang gãi ngứa, hiếm khi thấy hổ con phấn chấn như vậy, cứ để cho bé con chơi đùa đi.

Bầu trời cuối cùng cũng đã trong xanh trở lại.


Ánh sáng mặt trời ấm áp len lỏi qua cửa sổ tầng hai rơi xuống sàn nhà, vài hạt bụi mịn trôi nổi trong cột sáng.

Nhiều ngày âm u như vậy khiến Kiều Nghệ nhung nhớ ánh mặt trời rực rỡ biết bao, cô đi theo phía sau hổ mẹ tới chỗ có ánh mặt trời, nằm sấp xuống lười biếng tắm nắng.

A, thoải mái quá.

Kiều Nghệ cảm giác như ánh mặt trời ấm áp đã xua tan hơi ẩm mốc quanh người mấy ngày qua, làm cho cả người chú hổ con thoải mái đến mức trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ.

Hổ mẹ nghe thấy tiếng động chợt liếc mắt nhìn nhóc con một cái, thấy nhóc con nhà mình đúng là chẳng làm được trò trống gì, cái đuôi thật dài nhẹ nhàng phất lên người cô.

Gì vậy?Kiều Nghệ ngước mắt lên nhìn hổ mẹ nhưng lại chỉ thấy hổ mẹ nửa híp mắt, dáng vẻ lười biếng.

"Grào! ?"Kiều Nghệ nghi hoặc kêu lên một tiếng.

Hổ mẹ không có phản ứng gì, chỉ có đuôi hổ là nhẹ nhàng lắc lư.

Kiều Nghệ: "! "Được rồi, có lẽ hổ mẹ chỉ không cẩn thận đụng phải mình mà thôi, nó không có ý gì khác đâu.

Kiều Nghệ nhận định như vậy rồi lại nheo mắt, tiếp tục đón nhận ánh nắng mặt trời.

.

Bình Luận (0)
Comment